Đỗ Trọng – Đỗ Phong
Chuông điện thoại của Đỗ Phong hiện tại đã đổi thành bài “Hiến cho Elise”, thật ra thì Đỗ Phong thích nhạc của Tề Dự nhưng lại không biết cách cài thành nhạc chuông điện thoại nên đành để bài “Hiến cho Elise”
Đỗ Phong không mấy hứng thú bài nhạc này, cho nên lúc nghe được bài hát này vang lên, Đỗ Phong như cũ chẳng thèm nhúc nhích, chẳng có chút để ý nào tới nó.
Đỗ Trọng nhìn hắn một cái, nhíu mày nhưng vẫn không nói lời nào mà cuối đầu tiếp tục xử lý đống văn kiện.
Cả cái phòng hội nghị rộng lớn chỉ có hai thân hình cao lớn đẹp trai ngồi đối diện nhau, ở giữa được ngăn cách bởi cái bàn lớn mà trên bàn thì chồng chất một đống văn kiện. Khi thì mặt đối mặt, khi thì cúi đầu nhìn văn kiện, có lúc thì ngẩng đầu nhìn đối phương một cái lại như chẳng có gì mà dời ánh mắt ra chỗ khác.
Haizz! Nhìn thư ký vẫn đang chần chừ ở bên ngoài, Đỗ Phong thở dài: Hắn đương nhiên biết hôm nay là lễ tình nhân, hắn có muốn bị như thế này đâu. Chuông điện thoại đã vang lên cả trăm lần rồi..a a…Thiên sứ xinh đẹp của hắn a…. Thanh Đại xinh đẹp a, còn có… Haizz!
Hắc hắc…. Hắn hiện tại chẳng có gì để chơi, nhưng mà có nhiều người theo đuổi hắn như vậy…há há…hắn cảm thấy rất thỏa mãn a~….Đỗ Phong quyết định mặt kệ tên thư ký, quay lại nhìn ông anh cả đang bận rộn với cái bản thiết kế.
Haizz! Thật là chán quá đi….Đỗ Phong xoay xoay cây bút trong tay, nghĩ: Tiểu Lăng ơi là Tiểu lăng…phải mau nghĩ biện pháp khác đi, anh hai không thể nào hi sinh cho em hoài đâu! A A! Đáng thương cho các mỹ nhân của tôi ah~~~…
Nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của Đỗ Trọng, Đỗ Phong lại thở dài lần thứ n: Anh ơi… Thằng Lăng như vậy không phải tốt lắm sao? Còn có cái gì lo ngại đâu, chẳng lẽ anh lại lo tên Vu Vân kia sẽ ăn hiếp Tiểu Lăng? Chúng anh em mình ở đây thì tên đó có thể làm gì chứ? Nhân sinh ngắn ngủi, hưởng lạc thú trước mắt là điều quan trọng nhất, anh… anh cần gì phải canh chừng chúng nó chứ? Tiểu Lăng hiện tại rất vui vẻ hạnh phúc, làm gì phải tính toán lo âu như vậy a?
hắc hắc…nghĩ đến chuyện thú vị Đỗ Phong không khỏi cười thầm trong lòng: Anh cả lúc nào cũng như vậy. rõ ràng chấp nhận chuyện của hai thằng nhóc kia vậy mà có nhất quyết không chịu nói ra. Cứ mặc kệ mà ở trong bóng tối gây xích mích, đánh uyên ương… Ổng biết rõ hôm nay là Lễ Tình nhân, Tiểu Lăng sẽ cùng Vu Vân ra ngoài hẹn hò rồi làm mấy chuyện đại sự thiếu đứng đắn nhưng vẫn nhất quyết quăng một đống lớn công việc cùng thời hạn hoàn thành. Rõ ràng cái bản thiết kế này hắn cùng Tiểu Lăng đã thiết kế vô cùng hoàn hảo vậy mà hết lần này đến lần khác lão ta nhất quyết làm khó làm dễ không cho thông qua. Đến giữa trưa, Tiểu Lăng từ trong đống công việc bỏ trốn đi, đến giờ mà Đỗ Trọng mặt mũi vẫn còn chằm dằm…há há há….từ nhỏ đến giờ lần đầu tiên nhìn thấy anh cả đáng yêu như vậy…hắc hắc….
Phát hiện ra xém nữa thì mình cười lớn, Đỗ Phong nhanh chóng cuối đầu làm bộ như đang viết viết gì đó. Giỡn hoài, hắn còn chưa đến tráng niên, nếu để anh cả biết hắn đang cười trộm ổng thế nào cũng giết hắn.
5 giờ 55 phút, thư ký của Đỗ Phong không nhịn được cuối cùng đành liều mạng mà đẩy cửa vào. Vờ như không nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Đỗ Trọng mà đi đến nói nhỏ vào tai Đỗ Phong gì đó.
“Đỗ Tổng, hôm nay có đến 38 cuộc gọi đến cần ngài trả lời. Mấy cuộc hẹn buổi chiều tôi đều đã giúp ngài từ chối, buổi tối ngài có cuộc hẹn với Lý Tiểu Thư ở Hương Cách Lý Lạp, 8 giờ thì có hẹn với Trương giám đốc của Phi Tuyết tại Kích Tình (sâu: cái chỗ mờ ám gì thế này :v….), 10h thì có Tiểu Thanh Thanh ở phòng khách sạn chờ ngài.”
“Xem ra chú mày hôm nay bận rộn quá nhỉ!” thanh âm lạnh lùng của anh cả truyền tới, Đỗ Phong nghe được mà ừa ra mồ hôi lạnh, lầm bầm trong đầu là phải trừ lương tháng này của thư ký. Nhìn khuôn mặt đen hơn đít nồi của anh cả, Đỗ Phong không khỏi chột dạ, lập tức nở nụ cười ngây ngô bồi tội: “Ha ha…đâu có… đậu có đâu, đâu có việc nào có thể so sánh với anh cả kính mến đây chứ, công việc vẫn là trọng yếu nhất! Tiểu Đàm! Tôi hiên tại tăng ca không rãnh, cậu đem hết mấy cuộc hẹn hôm nay từ chối đi!”
Haizz! Ở trước mặt anh cả mà nói chuyện yêu đương là bị cấm aaa….
“Được. Nhưng mà Đỗ Tổng tôi còn một việc cần xin chỉ thị một chút.” Lại nữa? Tiểu Đàm tiền lương tháng này của cậu nhất định sẽ là số 0.
Đôi mắt phượng hẹp dài ẩn ẩn tia uy hiếp, Đỗ Phong âm thầm cắn răng: “Còn có việc gì nữa?”
Đáng tiếc Tiểu Đàm đang gấp rút muốn quay về cùng ân ái với bạn gái nên không hề cảm nhận được ánh mắt muốn giết người của Đỗ Phong, tiếp tục báo cáo với hắn:
“Chuyện là vầy, hôm nay là Lễ Tình Nhân nên bạn bè của ngài đưa tới rất nhiều hoa hồng và kẹo chocolate, phòng làm việc của ngài đã bị nhét đầy…”
Xong…Mặt anh cả lúc này y chang khuôn mặt của Bao đại nhân rồi, Đỗ Phong quyết định ngày mai phải đổi thư ký mới. Cho dù Tiểu Đàm có là em trai của bạn hắn, hayTieu63 Đàm đã từng là trợ thủ đắc lục đi nữa thì Đỗ Phong vẫn quyết định đổi cậu ta!!!
“Tiểu Đàm cậu theo tôi bao lâu rồi?”
“Năm… Sáu năm! A!!”
Tiểu Đàm cuối cùng cậu cũng hiểu rồi? Nhưng chậm quá rồi: “Tiểu Đàm, cậu biết tôi hay ăn loại chocolate nào không?”
“B..biết ạ.” Biết mình vừa gây ra họa, Tiểu Đàm lập tức nhỏ giọng đáp.
“Tốt! Cậu đem toàn bộ hoa tươi trong phòng tôi vứt đi hoặc là chia cho các nam nhân viên trong công ty. Còn chocolate thì cậu tự mình ăn đi! Ăn xong thì cậu có thể về. Đi làm đi!!”
A? Nhiều chocolate như vậy đều ăn hết? Này, này…nhìn thấy sắc nhặt Đỗ Phong không tốt, mặt Tiểu Đàm cũng biến sắc.
Mà Đỗ Phong nhìn khuôn mặt biến sắc của Tiểu Đàm bỗng nhiên lòng tốt cũng hơi hơi nổi lên: “Tiểu Đàm cậu về đi! Chocolate không cần phải ăn hết trong ngày hôm nay, nhưng mà cậu đem tất cả mở ra nếu nhìn thấy loại tôi hay ăn thì để lại, những thứ khác cậu cứ đem về nhà đi! Còn nữa, cậu viết lại toàn bộ những người đã đem đồ đưa đến đây, ngày mai tôi sẽ xem. Được rồi, đi đi!”
Ô ~~~~~~~~~ đem tất cả đề mở ra? Còn phải viết danh sách? Một đống to như vậy một mình cậu làm sao mà hết a…Lần này xong rồi, tiêu đời rồi… Cưng ơi, trăm ngàn lần em đừng có hồng hạnh xuất tường a~~~~~~~~~~`
Bão tố sắp kéo đến, trong phòng hội nghị sát khí không ngừng tuôn trào, không một tiếng động chỉ có hai anh đẹp trai mắt to trừng mắt nhỏ.
Đỗ Phong: Hắc hắc…để xem có thể nhẫn nại đến khi nào….
Đỗ Trọng: ………
7 : 00 im lặng đến tột đỉnh…..
8: 00, như trước.
9 : 00, như cũ.
10 : 00, u như kỹ.
10 : 10 “ọt ọttttttt ….”
Haizz! Đỗ Phong thở dài: “Ngày hôm qua em ở nhà có làm mấy chocolate vị rượu, ở trong có rượu Mao Đài 20 năm, XO 70 năm, còn có Wiskey, rắn lục, Kiếm Nam Xuân, Miên Trúc,… Nếu anh có thể ăn hết toàn bộ chocolate em làm…, em bảo đảm về sau sẽ an phận thủ thường, quyết không hoa tâm. Chuyện của Tiểu Lăng đều nghe theo lời của anh, ok?”
Đỗ Trọng đứng lên, đi nhanh ra cửa: “Chú mày sẽ thua!!”
Ha hả… Đỗ Phong lập tức đi theo phía sau: “Không chắc nha!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...