Cường Gian

Hoảng sợ khiến Vu Vân không tự chủ được toàn bộ cơ thể co rút lại: Có thể không khẩn trương sao? Cho du người này có là người mà hắn yêu sau đậm, thế nhưng… Cái này là xuất phát từ bản năng trời sanh. Đối vơi việc bị người khác xâm lấn sẽ lộ ra biểu hiện bài xích, chán ghét: ô~~ sao lại xảy ra như thế này? Hắn nhớ là Tiểu Lăng cậu ấy…: “Em.. Em không phải là…”

“Tôi không phải cái gì? Anh muốn nói là tôi chỉ bị làm chứ không biết làm sao? Cho nên anh mới không thèm sợ, không kiêng nể gì cả? Hừ!!” Bàn tay to lớn của Đỗ Lăng bóp mạnh lên đùi Vu Vân, lưu lại dầu năm ngón tay hồng hồng mà lên tiếng: “Tôi hận nhất là những người uy hiếp, bắt buộc tôi. Anh cư nhiên dám…” Đỗ Lăng cắn răng, gân xanh trên trán như ẩn như hiện: “Vu Vân! Anh đừng có mà hi vọng quá nhiều, tôi hôm nay quyết không bỏ qua cho anh! HẮc hắc… Tôi chỉ là không thích chứ không có nghĩa là tôi không làm. Hôm nay tôi không cưỡng gian anh thể không làm người!!!!” (sâu: thề độc vãi :v….)

Chó nóng nảy sẽ cắn người, thỏ nóng nảy sẽ nhảy tường, thú con vạn năm bị chèn ép quá cũng biến thành cường công. Haizz! Đều là lỗi của hắn, Vu Vân thở dài: Haizz! Nếu như cưỡng gian hắn có thể làm cho cậu ấy dễ chịu, có thể khiến cậu ấy hết giận thì… hắn nguyện ý bị cậu cưỡng gian.

“Không ai có thể thương tổn tôi mà không bị trừng phạt, cho nên tôi khuyên anh tốt nhất nên hợp tác nếu không người bị khổ sẽ là anh. Cho dù là anh tỏ ra thương cảm, vô tội này nọ cũng vô ích. Tôi cũng sẽ không thương hương tiếc ngọc!”

Haizz! Vu Vân có hẳn một vạn cách để tẩu thoát, thế nhưng tất cả đều không phải là áp dụng với Đỗ Lăng:: “Tiểu Lăng….Nếu như tôi hợp tác như lời em nói…, em có nguyện ý tha thứ cho tôi?”

“Hừ hừ… Bây giờ biết sợ rồi? Muộn rồi! Anh…” Đột nhiên đầu khớp xương của Vu Vân trở nên mềm nhũn, tứ chi đều thoát khỏi dây trói. Đỗ Lăng vội vàng nắm lại hắn kìm chặt trên giường: “Muốn chạy trốn?”


“Tôi không trốn” Vu Vân bình tĩnh tùy ý Đỗ Lăng đem hắn đè lại: “Tiểu Lăng, nếu hôm nay tôi nguyện ý mặc cho em chà đạp, em sẽ tha thứ cho tôi chứ?”

“Thả lỏng! Không phải anh bảo là cam tâm tình nguyện sao?” Chơi tôi? Đỗ Lăng không khỏi tức giận: “Nếu như anh vẫn chống cự như vậy, đừng có trách tôi độc ác!”

Không… Không phải.. người ta là lần đầu tiên mà, Vu Vân muốn hét to như vậy nhưng lại không nói nên lời, càng lo lắng thì càng không có cách nào thả lỏng. Nhìn thấy Tsắc mặt Đỗ Lăng càng lúc càng kém, Vu Vân khẽ cắn môi, nhắm mắt lại hít thở sâu: một, hai, ba…. Được rồi, nhưng mà ngón tay Đỗ Lăng vừa chạm vào thì Vu Vân không nhịn được mà kẹp chặt tiểu huyệt.

Thử hết mấy lần đều không được, Đỗ Lăng cuối cùng mất hết kiên nhẫn quát lớn một tiếng, ngón giữa dùng sức cắm thằng vào trong tiểu huyệt! Vu Vân đau đớn mà hét lên một tiếng. Đỗ Lăng định rút ngón tay ra để nhìn tình trạng của Vu Vân nhưng ngón tay lại bị cố định, tiến không được, lui cũng không được, không cách nào nhúc nhích được.

A! Đau quá! Vu vân kêu lên sợ hãi, đau đớn mạnh liệt khiến Vu vân như muốn ngất đi: Đau quá! Thế nhưng không chỉ có đau đớn mà trong lòng còn có gì đó vụn vỡ. Thì ra bị ép buộc vật thể lạ tiến vào cơ thể lại có cảm giác khuất nhục như thế, thật sự là không thể thừa nhận được, thật khó tiếp thu. Tiểu Lăng… Tiểu Lăng… Xin lỗi…Xin lỗi!

Một bàn tay to lớn nhẹ nhàng nắm lấy tiểu đệ của Vu vân mà vuốt ve, Vu Vân dần dần thả lỏng đôi chút, hắn nghĩ: chỉ mới một ngón tay đã không thể chịu được, Tiểu Lăng khi đó chắc tâm trạng cũng như hắn bây giờ? Thì ra hắn đã quá sai lầm như vậy… Tiểu Lăng em hãy nghiêm phạt tôi đi, thống khổ này là báo ứng của tôi…


Thật vất vả đợi Vu Vân thả lỏng, Đỗ Lăng nhẹ nhàng chuyển động ngón tay dẫn đến một trận run nhẹ từ người bên dưới: Mẹ nó… hắn lại muốn âm mưu gì nữa? Chỉ mới một ngón tay đã chịu không được muốn chết muốn sống. Đỗ Lăng nhìn một chút tiểu đệ đệ của mình: Nếu tôi mà đem nó tiến vào…. Hắn còn không lập tức thành một cái xác sao? Còn nữa…. Đỗ Lăng không khỏi nhíu mày: bảo bối đệ đệ nhà cậu còn to hơn vậy mà hắn chỉ mới có một ngón tay đã không chịu được, chịu không nổi đau đớn thì hắn cứ thít chặt nơi này làm gì? Bảo bối sẽ bị đau nha… ngón tay hiện tại vẫn chưa ra được đừng nói chi là tiểu đệ để bảo bối… Bảo bối là lần đầu tiên nha, bị hắn khóa chặt bên trong thì làm sao đây!!?

Thế nhưng cứ như vậy mà bỏ qua cho Vu vân thì rất không cam lòng, Đỗ Lăng oán hận mà dùng cánh tay rãnh rỗi vỗ vỗ đùi Vu Vân như an ủi: “Thả lỏng~~~ thả lỏng~~~”

Haizz! Phải làm thế nào đây? Nhớ tới một màn trong tầng hầm lần trước Đỗ Lăng không khỏi nghiến răng. Hừ… Đỗ Lăng đổ thật nhiều gei bôi trơn nơi ngón tay, cố sức rút về: Hừ! Đừng tưởng là cứ như vậy thì cậu không có biện pháp, ngày hôm nay cậu tuyệt đối không tha cho hắn!

Người trong giang hồ, ai mà chẳng từng gặp qua khó khăn. Những việc mà Vu Vân trải qua cũng đủ viết một quyển sách tựa đề “Những ngày tháng làm người giang hồ”. Đau khổ nào mà chẳng từng trải qua? Cái đau nào mà chưa từng trải qua? Nhưng nếu là đối mặt với người yêu đang nổi trận lôi đình thì… Vu Vân thở dài: đau đớn chẳng hề gì…mọi thứ đều vì cậu ấy!

Hiện tại hắn mới biết mình đã sai rất nhiều, cũng nhận ra hắn đã đem lại biết bao nhiêu bi thương cho Đỗ Lăng: Tiểu Lăng nếu như hiện tại em muốn như thế nào thì tôi cũng sẽ nguyện ý bồi thường cho em.

Đau quá…. Mặc dù đã quyết định nhẫn nhịn trước mọi hành động của Đỗ Lăng, nỗ lực đè ép bản năng muốn chống cự, hết sức phối hợp…. Thế nhưng khi gặp con đau đớn thì cơ thể run lên. Ha ha… nhìn người yêu trở nên luống cuống tay chân, Vu Vân đột nhiên cảm thấy buồn cười: Cả hai dường như đều là lần đầu tiên!


Nhìn thần tình ảo não của người yêu, Vu vân cảm thấy không đành lòng. Nếu như bây giờ hắn ôm lấy cậu vào lòng, chủ động phối hợp với cậu ấy, Tiểu Lăng có hay không sẽ tức giận? Vu Vân tự hỏi bản thân.

“Bốp bốp…” Đỗ Lăng một bên vỗ vỗ vào mặt Vu Vân, một bên quát: “Hồi hồn…hồi hồn…” Thật sự đáng giận mà, hắn cư nhiên ngủ!!

Vu Vân phát hiện hắn cư nhiên thất thần, hơi có chút chột dạ: A! Tiểu Lăng có hay không sẽ nghĩ phải dùng bạo lực thì hắn mới phối hợp? Haizz! Vu Vân lần thứ hai thở dài: Tiểu Lăng Lăng a….Hay là hắn nên chủ động một chút?

Cơn đau phía sau dần dần tiêu tán bớt, thế nhưng mầm tai họa phía trước lại không an phận? Luôn luôn có thể không chế, như thế nào lại thất thường như vậy? Hôm nay thân thể tại sao lại mất khống chế như vậy??

“Tiểu Lăng? Em thoa cái gì cho tôi?”

“Không có gì hết, chỉ là một chút dầu đặc biệt của Ấn Độ thôi…hắc hắc…” Tiểu Lăng cười thật gian nha!


Thế nhưng… Tiểu Lăng em vừa nói gì? A? A? A? Sao lại thành ra như vầy?

Tiểu Lăng không phải là muốn “thượng” hắn sao? Thế này là sao…là sao….

Vu Vân mở trừng mắt nhìn Đỗ Lăng xoa nắn tiểu đệ của hắn, mở trừng trừng mắt nhìn Đỗ Lăng ngồi khóa ngang bụng hắn rồi nắm lấy tiểu đệ của hắn đưa vào tiểu huyệt nhỏ của cậu. Đỗ Lăng làm xong động tác thì trừng mắt đe dọa: “Nêu anh dám bắn vào bên trong thì mặc kệ nó có khó khăn, phiền phức cỡ nào thì tôi cũng sẽ đem anh ra mà làm!!!”

Vu Vân há to miệng, ngây ra như phỗng.

Tiểu Lăng dáng người so với hắn cao to hơn, thể trọng cũng hơn, cả tiểu đệ đệ cũng hơn hắn một chút. Khí thế của Tiểu Lăng cực kì cường hãn, động tác lại thập phần thô bạo. Dục vọng của cậu ấy cũng đặc biệt cường, con người Tiểu Lăng lại rất đáng yêu.

Mạnh mẽ, mê người, đôi môi hồng nhuận, kịch liệt thở dốc, Tiểu Lăng giờ phút này cực kỳ quyến rũ, thật sự khiến người say mê. Vu Vân nghĩ đến đó thì khí huyết dâng trào, máu trên người đều dồn về một điểm. Lý trí? Thần trí đều không rõ, phong cảnh mê người như vậy sao có thể bỏ qua? Vu vân khẩn cấp xuôi theo tiết tấu của Đỗ Lăng mà phập phồng.

Cảm thấy được Vu vân đáp lại, Đỗ Lăng lập tức dùng lại động tác, không chút do dự nện một quyền vào bụng dưới của hắn, tà tà híp mắt phường đầy mê hoặc, nữa khiêu khích nữa uy hiếp mà nói: “Tôi cho anh động sao?!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui