Sắc mặt Đường Kiệt tái nhợt, gã trừng mắt nhìn các tiểu đệ một vòng khiến tất cả chột dạ, vội vàng nghiêm chỉnh lại, không ai dám nói chuyện nữa.Bọn họ đều là đàn em đi theo Đường Kiệt đã lâu, nguyên nhân nhập bọn rất đơn giản, đó là vì không muốn ở trường học bị người khác bắt nạt, vả lại còn rất thích cảm giác được làm một kẻ đầu gấu khiến người người phải sợ hãi.Từ khi đi theo Đường Kiệt rồi, làm gì còn ai dám khi dễ bọn chúng nữa."Đi, xem xem ta xử lý ngươi như thế nào." Đường Kiệt uy hiếp: "Nếu như ngươi dám lớn tiếng kêu gào, ta gặp ngươi một lần sẽ đánh ngươi một lần, cho dù có bị bắt thôi học thì cũng không quan trọng, ta sẽ đợi sẵn ở cổng trường mỗi ngày chờ ngươi ra, để ta xem thử ai có thể một mực bảo hộ ngươi."Lâm Phàm bình tĩnh nói: "Đồng học, ngươi hiểu lầm rồi, ta sẽ không kêu gào, cũng sẽ không để cho ngươi phải nghỉ học.""Xin chào đồng học, chúng ta làm quen lại từ đầu nhé."Lâm Phàm vươn tay muốn bắt tay Đường Kiệt.Đường Kiệt khinh bỉ nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi Trần Dương, ánh mắt coi thường như thể đối phương là một thằng điên vậy.Chung quanh có rất nhiều học sinh đi ngang qua, ai cũng tò mò len lén liếc nhìn về phía bên này.Bọn họ đương nhiên nhận biết Đường Kiệt.Gã này chính là Tiểu Bá Vương trong trường học, nghe nói gã thậm chí còn quen biết vô số thành phần bất hảo bên ngoài trường.Ở trường này Đường Kiệt vẫn luôn kéo bè kết phái, khi dễ đồng học.Rất nhiều người đều vô cùng chán ghét gã.Thế nhưng nhắc tới thì cũng kỳ là.Có lắm người rõ ràng cực kỳ chán ghét Đường Kiệt, thế nhưng vẫn âm thầm muốn rút ngắn quan hệ với gã, như thể nếu bọn họ nói với người khác “ta quen biết Đường Kiệt” thì là một chuyện rất vinh dự vậy.Mà bây giờ khi thấy tình cảnh Trần Dương bị vây vào giữa một đống học sinh cá biệt ấy, trong lòng ai cũng bất giác thầm cầu nguyện.Hi vọng Trần Dương chớ bị đánh quá thảm.Cô bạn học vừa mới lấy hết dũng cảm đưa lá thư tình cho Lâm Phàm xong liền chạy tới nấp ở đằng sau một cái cây to cách đó không xa.Tuy rất ngại ngùng nhưng nàng vẫn tò mò muốn biết rốt cuộc Trần Dương sẽ có phản ứng như thế nào khi đọc lá thư của mình.Nàng đã suy nghĩ về chuyện này rất nhiều ngày, cuối cùng mới cố gắng lấy dũng khí đưa nó cho người mình thích.Nào ngờ nàng còn chưa xem được phản ứng của Trần Dương bao nhiêu, thì đã phải chứng kiến cảnh hắn bị Đường Kiệt cố ý xô mạnh vào bả vai rồi lôi kéo ra ngoài cổng trường.Nàng thật sự rất hoảng sợ, rất khẩn trương.Những tên kia đều là học sinh cá biệt, nhìn tình huống thì chắc chắn là bọn họ lại muốn bắt nạt Trần Dương rồi.Trong lòng nàng, Trần Dương là một nam sinh ưa nhìn, dịu dàng và còn rất sạch sẽ.
Lúc nào nói chuyện hắn cũng nhỏ giọng thì thầm, đối với người khác cực kỳ ôn nhu.
Rất nhiều nữ đồng học đều nói Trần Dương chính là điển hình của kiểu người nương nương khang, bọn họ không thích loại hình này, bọn họ ưa thích nam nhân cuồng dã như Đường Kiệt kia hơn, bởi vì ở cạnh gã sẽ có cảm giác an toàn, hơn nữa còn có thể được người khác chú ý nếu là bạn gái của gã.Giả sử xảy ra xung đột với nữ sinh khác thì chỉ cần kẻ đó biết bạn trai nàng là Đường Kiệt, ở trường học đánh nhau rất lợi hại, hơn nữa vẫn còn đi học mà đã có các mối quan hệ bên ngoài xã hội thì chắc chắn sẽ cực kỳ sợ hãi và kính nể nàng.Nhưng tiểu cô nương đưa thư cho Lâm Phàm thì hoàn toàn ngược lại, nàng ghét nhất chính là những học sinh hư hỏng như vậy.Trường học chính là nơi mà bạn tới để đọc sách, là một địa phương tốt đẹp cỡ nào, nơi đây không phải là chỗ để kéo bè kết cánh, trốn học đánh nhau với người khác....Trong ngõ nhỏ.Đường Kiệt đẩy mạnh Lâm Phàm vào vách tường đối diện, lộ ra thần sắc hung ác: "Hôm nay sẽ cho ngươi biết thế nào là tốt xấu."Nói xong lời này, Đường Kiệt liền trực tiếp nhấc chân đá vào bắp chân Lâm Phàm.Nét mặt Lâm Phàm không chút biểu tình.Nhưng sắc mặt của Đường Kiệt thì lại khá khó coi, chân của gã rất đau, một cú mới rồi như thể tự gã đá vào một tấm thép cứng vậy.Còn may mà đám đàn xem xung quanh không để ý tới tình huống mới rồi.
Bọn chúng lấy ra một gói thuốc lá rồi chia nhau một người một điếu, hút lấy hút để.
Bọn chúng căn bản không hề đặt Trần Dương vào mắt.
Đối với bọn chúng mà nói, Trần Dương chính là thịt cá trên thớt gỗ, đối mặt với đám học sinh cá biệt như bọn hắn mà tên ẻo lả đó còn đường phản kháng hay sao?"Lấy hết tiền trên người ngươi giao ra đây cho ta." Đường Kiệt gằn giọng quát."Tiền? Ngươi nói chính là những tờ giấy này sao?"Lâm Phàm móc mấy tờ tiền trong túi ra, trên mặt mang theo ý cười, nói: "Ngươi cần thì cứ lấy đi, ta không có ý kiến, có thể trợ giúp cho người khác là ta vui rồi.""Cái rắm, ai cần sự trợ giúp của ngươi, bọn lão tử đây là đang trấn tiền, hiểu chưa? Về sau nhớ kỹ, mỗi ngày đều phải thành thành thật thật đến đây cống tiền cho bọn ta, ngày nào mà ngươi không tới thì ngươi chết chắc với ta."Đường Kiệt hung tợn nắm lấy cổ áo của Lâm Phàm, bày ra thần sắc hung ác uy hiếp hắn.Gã rất thích bắt nạt người khác.
Bởi vì trông thấy sắc mặt sợ hãi của đối phương sẽ làm cho nội tâm của gã dễ dàng đạt được thỏa mãn cực lớn."Dừng tay."Đúng lúc này, một bóng người đột ngột xuất hiện tại ngõ nhỏ giao lộ.Tuy trong lòng Tào Phương Phương vô cùng sợ hãi, nhưng nàng vẫn lấy hết dũng cảm quát lớn: "Tại sao các ngươi lại bắt nạt bạn học? Ta sẽ nói cho lão sư biết."Đường Kiệt nhàm chán phẩy tay, "Liên quan gì đến ngươi, xéo đi nhanh lên."Tào Phương Phương hét lên: "Trần Dương, ngươi mau tới đây, chúng ta cùng đi nói cho lão sư biết chuyện ngày hôm nay."Lâm Phàm nhìn cô gái nhỏ đang đứng ở phía xa xa, đó là bạn học nữ vừa nãy mới đưa thư tình cho hắn.Thật đúng là một người dũng cảm a..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...