Chủ nhân của giọng nói kia không cần nói cũng biết là Vân Uyển Đình. Nàng ta không muốn sống nữa sao, cư nhiên cứ nhắm nàng mà đến gây sự, nàng đã động đến nàng ta khi nào, hử. Nữ nhân này, không dạy cho nàng ta một bài học thì còn không biết trời cao đất dày là gì. Hôm nay, vừa vặn Vân gia chủ cũng đến, đã vậy đừng trách Tuyết Lam Vũ nàng hạ thủ bất lưu tình. Hách Liên Diệp cũng thật ngu ngốc, vậy mà lại chọn thứ nữ Vân gia làm đá kê chân cho mình, Vân Uyển Nhược vốn là đại tiểu thư, sao hắn lại không chọn. Mặc kệ như thế nào, hôm nay nàng sẽ không buông tha cho Vân Uyển Đình, dám khiêu khích uy nghiêm của Thánh tộc, chỉ có một con đường, sống không bằng chết. Tất nhiên, nếu Vân Uyển Đình thức thời, nàng tuyệt không bức đến cùng. Đôi mắt Tuyết Lam Vũ sáng lấp lánh, không ngừng xoay chuyển, một màn này không có qua được mắt Hàn Thiên, uy, A Ngũ lại muốn làm chuyện xấu.
-"Hàn Thiên, ngươi nói xem nữ nhân này có vấn đề về thần kinh không vậy, tự nhiên lại muốn ta chỉnh nàng nha." Tuyết Lam Vũ bên tai Hàn Thiên nhỏ giọng dò hỏi, âm thanh này không lọt nổi vào tai người khác.
-"Vậy ngươi chỉnh đi." Giọng nam trầm thấp truyền vào tai Tuyết Lam Vũ, bởi vì khoảng cách quá gần nên tai nàng hơi có chút ửng đỏ.
-"Lỡ chỉnh chết thì sao ?"Tuyết Lam Vũ lại lo lắng, nàng tuy không sợ Vân gia nhưng nàng cũng rất ngại phiền toái đến cửa, đặc biệt không thể tiết lộ thân thế bây giờ, rất là không hấp dẫn.
-"Yên tâm, muốn làm thế nào cũng được, còn có ta." Hàn Thiên nói nhỏ, hơi ấm phả vào tai nàng càng thêm đỏ bừng. Tuyết Lam Vũ rung động hồi lâu, vì ba chữ 'còn có ta ' của Hàn Thiên, tim nàng chợt ấm áp. Đã bao lâu rồi, chưa có ai nói với nàng như vậy, chợt không còn cảm giác bài xích vì bị hắn ôm, càng có xu hướng tìm chỗ để dựa vào.
Tuyết Lam Vũ không ngờ hành động của mình lọt vào mắt người khác lại trở thành quyến rũ nam nhân, càng không thể ngờ sẽ có người vì chuyện này mà coi Hàn Thiên là kẻ thù. Đối với hành động bất ngờ của Tuyết Lam Vũ, Hàn Thiên bỗng cứng người nhưng rất nhanh liền khôi phục, thuận thế ôm trọn nàng.
Bao nhiêu ánh mắt ác liệt của thiếu nữ như muốn ăn tươi nuốt sống Tuyết Lam Vũ. Vân Uyển Đình tức giận đến lồng ngực phập phồng phẫn nộ, trong khi nàng đang nói chuyện với nữ nhân thì nàng ta cư nhiên lại cùng Hàn Cung chủ nồng tình mật ý trước mặt bao nhiêu người, làm sao có thể được chứ.
-"Không ngờ Hàn Cung chủ lại sủng ái nữ nhân của mình đến vậy a, ta vẫn chưa nghe ngài có thê tử, vậy không biết nữ nhân này có danh phận gì để bổn tiểu thư biết để xưng hô." Vân Uyển Đình thầm đắc ý dào dạt, xinh đẹp thì sao, rõ ràng là một cái danh phận cũng không có, có chăng cũng chỉ một cái thị thiếp nho nhỏ, có thể làm gì được nàng.
-"Vân nhị tiểu thư quá đa tâm rồi, ngươi gọi nàng là tiểu thư được rồi." Hàn Thiên cong cong môi, nhưng trong mắt không chứa đựng ý cười mà phát ra lãnh ý nhàn nhạt, dám đụng đến A Ngũ, dám vũ nhục nàng sẽ không có kết cục tốt, mà Vân Uyển Đình chính là kẻ đầu tiên.
Vân Uyển Đình phát hiện ra sát ý của Hàn Thiên, toàn thân không kìm được run rẩy, người Linh Huyền Đại Lục nói Hàn Cung chủ máu lạnh vô tình, giết người vô số, tất nhiên hắn sẽ không vô duyên vô cớ giết người, nhưng người dám cả gan động tới hắn hoặc người của hắn thì đều đã đi chầu Diêm Vương. Hắn có lẽ một giây trước còn hướng ngươi tươi cười một giây sau mạng ngươi đã mất trong tay hắn, bởi vậy đây là nhân vật nguy hiểm mà bất cứ người nào cũng đều kiêng dè. Hôm nay, Vân Uyển Đình nàng ta coi như xui xẻo. Nghĩ vậy, nàng ta không châm chọc thêm gì nữa, vội vã cáo từ.
Phía sau hòn sơn giả, một bóng người nhanh chóng biến mất, hắn không ngờ nàng và Hàn Cung chủ lại có quan hệ sâu sắc như vậy, hai bàn tay không tự chủ nắm chặt lại.
Tuyết Lam Vũ nằm trong lòng ngực Hàn Thiên bất giác ngủ đi. Bên trong yến hội đã muốn bắt đầu, hai bóng dáng một lam một trắng tựa vào nhau đủ vẻ hài hoà, có lẽ, bọn họ là những người cùng chung vận mệnh, gặp trắc trở trong tình duyên. Hay thật ra đó là duyên phận.
-"Các vị, ta là công chúa Nam Thiên Quốc, sau đây là vũ khúc ta vừa học được, xin góp vui." Nam Cung Vi lên đài, thân hình uyển chuyển, mềm mại toát ra vẻ câu hồn, không ít nam nhân vì nàng ta mà trái tim rạo rực.
Điệu vũ kết thúc, tiếng tán thưởng không ngớt, Nam Cung Vi lần nữa đòi lại kiêu ngạo cho mình. Nàng ta thuỷ chung vẫn ngắm Tuyết Vô Ưu, nhưng hắn ngay cả cái liếc mắt cho nàng ta cũng không. Mà bên cạnh Băng Huyền sắp bị hắn phiền chết, lửa giận đã bốc lên đến đỉnh đầu. Nam Cung Vi cho dù không cam lòng cũng không làm được gì Băng Huyền. Tầm mắt lướt qua Tuyết Lam Vũ còn đang say sưa ngủ trong ngực Hàn Thiên, cảm thấy chói mắt vô cùng.
-"Lúc nãy vừa nghe được Hàn Cung chủ đã có nữ nhân, không biết nàng có thể lên đây vũ một khúc, vì mọi người mà làm náo nhiệt hay không." Nam Cung Vi mở miệng khiêu khích làm Vân Uyển Đình vô cùng hài lòng, nàng ta cũng muốn xem nữ nhân kia có gì tốt.
-"Ách, Thiên, ngươi khi nào thì có nữ nhân rồi, sao không cho ta biết, thật là trọng sắc khinh bạn nha." Tuyết Vô Ưu đang mãi lải nhải với Băng Huyền bây giờ mới tỏ ra ai oán.
-"Nga, đó chẳng phải A Ngũ sao, nàng khi nào thì là nữ nhân của ngươi." Tuyết Vô Ngân mở to mắt, không thể nào tin được, hai người bọn họ chẳng phải thuỷ hoả bất dung sao.
-"Uy, không được, A Ngũ không thể gả cho tên mắt trắng đó được." Bắc Nguyệt Tử Ngọc kịch liệt phản đối, không ai có thể cướp Tiểu A Ngũ đi, nhất là tên Hàn Thiên giả bộ phong tao.
-"Tử Ngọc, việc đời khó lường mà." Tuyết Ngọc Cầm lắc đầu an ủi. Ô, Hàn Thiên rất giàu, đến lúc đó phải đòi thật nhiều sính lễ mới được, trong đầu Tuyết Ngọc Cầm đã gõ bảng tính liên hồi, tiền thật nhiều.
Tuyết Lam Vũ nghe thấy người gọi tên mình liền tỉnh lại, vừa vặn nghe được Bắc Nguyệt Tử Ngọc nói, nga, cái gì mà cưới gả vậy. Tuyết Lam Vũ ngơ ngác không biết mình đã bị cho vào tròng.
-"Vị phu nhân kia, ngươi có thể vũ hay không?" Nam Cung Vi gằn ra từng chữ.
-"Phu nhân? Ngươi là đang nói ta, nhưng mà ta chưa có phu quân nha." Tuyết Lam Vũ ngạc nhiên chỉ vào mình, lần trước nàng đến dự tiệc có dịch dung, Nam Cung Vi không nhận ra nhưng cũng không thể gọi như vậy a.
-"Chứ ngươi chẳng phải là nữ nhân của Hàn Cung chủ sao?" Nam Cung Vi càng nghe càng không hiểu, tựa hồ đã tức giận.
-"Ta là nữ nhân của hắn khi nào chứ." Tuyết Lam Vũ muốn ngất xỉu tại chỗ, ô ô, nàng rất vô tội mà.
-"Tất cả những người ở đây đều nhìn thấy, hơn nữa Hàn Cung chủ không giải thích, như vậy có nghĩa là hắn thừa nhận." Nam Cung Vi không nhịn được nữa nói hết ra, tay chỉ thẳng vào Tuyết Lam Vũ.
-"Nga, Hàn Thiên chết tiệt, ta khi nào là nữ nhân của ngươi, mau nói cho bọn họ biết, ta trong sạch mà." Tuyết Lam Vũ tức sôi máu, không ngờ mới ngủ một lát mà một thân trong sạch của nàng đều mất đi sạch sẽ, tất cả đều tại hắn, ô ô.
-"Khụ khụ, chuyện này hơi khó nói." Hàn Thiên cật lực nín cười, nhìn Tuyết Lam Vũ giơ móng vuốt, rất muốn trêu nàng.
-"Khó gì chứ, ngươi không nói, lão nương danh dự đều mất sạch." Tuyết Lam Vũ thấy hắn không chịu ăn mềm, hung dữ quát to.
-"A Ngũ, ngươi xem, chúng ta từ nãy đến giờ có bao nhiêu ám muội, dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết oan a." Hàn Thiên đầy đau khổ lắc đầu, ừm, A Ngũ, thật xin lỗi, Hàn lão đại ta là cố tình mập mờ đấy.
-" A Ngũ, mặc dù ta thích muội nhất, nhưng nếu muội muốn gả cho hắn, ta sẽ không cản." Bắc Nguyệt Tử Ngọc đầy buồn bã, tỏ ý muốn thành toàn cho nàng.
-" Tử Ngọc, không phải...."
-"Aiz, A Ngũ lớn rồi, cũng muốn gả đi, thôi, muội cũng nên lập gia thất rồi, muội gả đi." Tuyết Ngọc Cầm lấy khăn lau lệ, quyến luyến không thôi.
-"Tiểu Tứ, ta.."
-"Thôi, không cần nói nữa, chi bằng gả cho hắn đi." Tuyết Vô Ưu ' sầu não' nói xong lại khẽ ve vẫy quạt vài cái.
-" Các ngươi nói bậy gì đó, ta trong sạch mà, ô ô" Mấy lần bị chặn họng, Tuyết Lam Vũ tức phát khóc, ô ô, bọn họ đều ức hiếp người.
Thế là từ chuyện Tuyết Lam Vũ lên sàn nhảy múa biến thành nàng phải gả cho Hàn Thiên, những người xung quanh đều xem chẳng hiểu gì, bao gồm Nam Cung Vi trên đài.
-"Chuyện này là chuyện gì?" Vân Uyển Đình khó hiểu hỏi, đây cũng là tiếng lòng của nhiều người.
-"À, không có gì, A Ngũ nhà ta muốn gả, ta liền giúp nàng thành toàn, haiz, muội muội lớn rồi, cũng nên gả đi thôi." Tuyết Vô Ưu cảm thán lắc đầu, trong lòng lại thầm nghĩ, Ngũ muội, đừng trách đại ca mang ngươi đi bán a.
-"Cái gì?" Vân Uyển Đình mặt mày tái nhợt, không ngờ nữ nhân kia lại là công chúa Thánh tộc, lần này nàng ta đắc tội không nhẹ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...