Tuyết Như Song ngạo nghễ nhìn Thượng Quan Nhu hung hăng phía dưới. Nàng ta từ trên đỉnh cao kiêu ngạo rơi xuống hố đen vô đáy. Từng được xưng danh là thiên hạ đệ nhất tài nữ nay lại bị một người không có danh tiếng đả bại. Đây mãi là nỗi u oán tồn đọng trong nội tâm nàng ta, không thể nào xoá được. Sao có thể dương mắt nhìn đối thủ có được mọi vinh quang mà đạp nàng ta dưới chân được chứ. Nhưng cho dù Thượng Quan Nhu có thiên phú đến đâu, nàng ta vĩnh viễn không bao giờ có được tư cách để kiêu ngạo. Vì sao ư ? Nàng ta lòng dạ hiểm độc với tỷ muội, tự mãn với bản thân, loại người này Băng Tâm Cung chính là không thèm liếc xem thử, không những vậy, các danh môn chính phái đều không thể chấp nhận, kẻ có âm mưu quỷ kế như vậy, bọn họ làm sao có thể chắc chắn không bị cắn ngược.
Khoé môi kéo ra một nụ cười giễu cợt, Tuyết Như Song thầm tiếc thay cho Thượng Quan Nhu, nàng ta thật sự quá ngu ngốc, nếu ngoan ngoãn câm miệng lại thì còn miễn cưỡng có thể vào được môn phái nào đó, mà bây giờ, Tuyết Như Song nàng không đem nàng ta đá vào địa ngục vĩnh viễn thì thật có lỗi với chính mình.
-"Không phục? Dựa vào đức hạnh của ngươi mà cũng có tư cách đứng ở đây chất vấn bản thiếu chủ."
Giọng nói lạnh lẽo thấm vào xương tuỷ làm Thượng Quan Nhu tràn ngập cảm giác sợ hãi, mồ hôi đã ướt đẫm cả lưng. Nàng ta chưa từng nghĩ đến hậu quả khi nói ra lời kia, chỉ cảm thấy ghen ghét cùng oán hận. Bây giờ lại thật hối hận, người kia là ai, chính là thiếu chủ Băng Tâm Cung, cho Thượng Quan Nhu mười cái đầu cũng không đủ đền tội.
-"Ta không phục."
Mặc dù là sợ hãi nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, nàng ta không thể nào buông bỏ lòng tự tôn của mình xuống được. Hiên Viên Thần sắc mặt càng đen, nghĩ đến Thượng Quan Nhu này đủ ngu ngốc mới có thể nói ra những lời muốn chết như thế. Nghe đồn Băng Tâm Cung không cho phép kẻ dám khiêu khích bọn họ tồn tại, hơn mười năm qua, vị thế của bọn họ đã không còn nhỏ, các gia chủ đại gia tộc nhìn thấy vị thiếu chủ này cũng phải nể ba phần, Hiên Viên Thần cảm thán sao trước kia hắn lại thích Thượng Quan Nhu được chứ.
-"Vậy sao ? Thì ra Tĩnh vương trắc phi thật có đủ can đảm." Tuyết Như Song cười như không cười nhìn nàng ta, chưa đợi Thượng Quan Nhu vui mừng mạng che mặt đã bị nàng kéo xuống. Dung nhan tầm thường, ánh mắt lãnh ngạo. Điều đầu tiên hiện lên trong đầu bọn người Hiên Viên Quốc là ' Thượng Quan Song' phế vật danh chấn cả nước, làm sao có thể.
-"Ngươi..."Thượng Quan Nhu toàn thân run rẩy vô lực, ai nói cho nàng biết đây là xảy ra chuyện gì, phế vật Thượng Quan Song như thế nào lại chính là Băng Tâm Cung thiếu chủ uy chấn đại lục.
-"Thượng Quan Song.." Hiên Viên Thần kinh ngạc, người mà hắn ruồng bỏ rồi lại muốn giành lấy trước đây cư nhiên là cao quý đến vậy. Nàng đã sớm vượt qua khỏi tưởng tượng của hắn.
-"Thật ngại quá Tĩnh vương, tên ta là Tuyết Như Song không phải Thượng Quan Song, nàng ta mười năm trước đã sớm hồn lìa khỏi xác rồi." Tuyết Như Song nhíu mày, tên của nàng không thể tuỳ ý đổi được a.
-"Song nhi, con.." Thượng Quan Kỳ cùng Hiên Viên Hàn và Hoàng hậu vừa đến nơi cũng kinh ngạc không thôi, sự thật rành rành trước mắt còn có thể không tin được sao.
-"Thừa tướng đại nhân, tên của bản thiếu chủ không thể kêu loạn." Tuyết Như Song ánh mắt sắc bén phóng tới làm Thượng Quan Kỳ mồ hôi lạnh tuôn ra từng đợt. Đây là nữ nhi mà hắn đã từng ruồng bỏ. Không thể ngờ được quay đầu lại mười năm chính là cục diện như vậy.
-"Thiếu chủ, Thượng Quan ái khanh dù sao cũng là cha ngươi..." Hiên Viên Hàn cảm thấy cơ hội này tốt vô cùng, Hiên Viên Quốc có chỗ dựa sẽ là quốc gia mạnh nhất. Nhưng hắn đã sai rồi.
-"Hoàng thượng có phải đã quên cái gì đó hay không, ta nhớ đã giải thích rất rõ ràng, ta đến Hiên Viên Quốc là vì mẫu thân đã khuất, cũng là vì tình cảm của người và Hoàng hậu, bản thiếu chủ chưa bao giờ thừa nhận mình là nữ nhi của Thừa tướng đại nhân đây, ta nói rõ ràng lần nữa, Thượng Quan Song mười năm trước bị các ngươi bỏ lại am ni cô đã khí tuyệt bỏ mình, ta là Tuyết Như Song." Lời nói vang vọng tứ phía, tuyệt không để một đường lui, kẻ đã hại chết khối thân thể này cùng làm mẫu thân nàng nghẹn uất nơi chín suối không thể sống yên ổn. Quy tắc làm người của Tuyết Như Song chính là người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, chính là chết không chỗ chôn. Ở giữa Linh Huyền đại lục này, kẻ mạnh làm chủ, nhân từ với kẻ thù chính là độc ác với bản thân mình.
Hiên Viên Hàn còn có ngàn vạn lời muốn nói ra bây giờ chẳng biết phải làm sao, nghĩ đến nhi tử của mình suýt nữa là cùng nàng thành thân lại bị Thượng Quan Nhu phá rối không khỏi tăng thêm vài phần hận ý. Tình thế bây giờ không có lợi với Hiên Viên Quốc, trở thành kẻ thù của môn phái chính là vạn kiếp bất phục. Hiên Viên Hàn cũng không tiện nhiều lời. Nhưng nghĩ lại Minh nhi năm xưa cũng là đại nhân vật lại bị hắn bỏ qua, Hiên Viên Hàn chợt cảm thấy thất bại thật nhiều. Ông trời là đang trừng phạt hắn.
-"Ngày mai, bản quốc tổ chức một buổi dạ tiệc nhỏ chiêu đãi các vị khách quý, mong các vị có thể bớt chút thời gian đến dự." Hiên Viên Hàn nói xong lời này này cũng thở dài mà mang theo đám người Hiên Viên Quôc ly khai. Ánh mắt Hiên Viên Thần vẫn chăm chú khoá chặt trên người Tuyết Như Song, hắn thật không cam lòng.
-"Hiên Viên Hy, ngươi theo ta về Băng Tâm Cung." Thấy Hiên Viên Hy sắp sửa theo Hiên Viên Hàn rời đi, Tuyết Như Song liền gọi nàng lại, thời gian cũng quá lâu rồi, đã đến lúc trở về thôi.
-"Chẳng phải Hy nhi phải đến Dược Đan Minh sao?" Hiên Viên Hàn nghi ngờ, Tuyết Như Song vì sao lại muốn kéo Hy nhi đi, nàng đã vào Dược Đan Minh rồi mà. Hắn thực sự lo lắng nữ nhi sẽ có chuyện gì, ánh mắt lại có ý tứ cầu xin với những người còn lại trên hàng ghế khách quý.
-"Nàng là Cửu Trưởng Lão." Hàn Thiên một câu ngắn gọn giải quyết mối nghi ngờ trong lòng những người khác.
Oanh tạc, quả nhiên không để cho người ta sống mà, tại sao lại như vậy a. Hôm nay trái tim chịu không nổi đả kích nữa rồi.
-"Ách, vâng ạ." Hiên Viên Hy máy móc đáp lời, đầu óc đơn thuần còn chưa lý giải được sự việc trước mắt.
-"Hàn Thiên, giúp ta chiếu cố Ngũ tỷ." Tuyết Như Song nhờ vả Hàn Thiên xong lại dắn dò vài câu rồi dẫn Hiên Viên Hy đi.
Nhìn theo bóng lưng lãnh ngạo của nàng dần khuất, Thượng Quan Kỳ khẽ thở dài, nhiều năm trôi qua như vậy, lỗi lầm ngày càng chồng chất, tội nghiệt do ông gây tạo nên bây giờ đã nhận lấy quả đắng. Một đời làm quan lỗi lạc thế nhưng lại huỷ đi tư cách làm cha của chính mình.
*****************************
Ba ngày sau.
Trên đường phố kinh thành Hiên Viên Quốc, hai vị cô nương háo hức đi dạo. Lam y nữ tử xinh đẹp vô song, ánh mắt tò mò nhìn khắp nơi. Hoàng y nữ tử mặc dù có vẻ thích náo nhiệt nhưng cũng không tỏ ra hứng thú gì nhiều. Lam y nữ tử kia ngoài kẻ dở hơi Tuyết Lam Vũ ra thì còn có thể là ai được chứ. Mà hoàng y nữ tử lại là hộ pháp Hàn cung - Hoàng Linh Đan. Kể từ hôm Tuyết Như Song đem người ngũ tỷ này ném cho Hàn Thiên, Tuyết Lam Vũ vẫn buồn bực không thôi. Không biết Cửu muội nghĩ cái gì mà lại ném nàng cho cái khúc gỗ kia, làm hại nàng bị hắn trói gô lại đem tới phân đà của Hàn Cung giam giữ chặt chẽ. Làm như nàng là kẻ thích gây hoạ chắc, Hàn khúc gỗ đáng ghét, Tuyết Lam Vũ nàng không phá Hàn Cung Của ngươi thì liền theo họ ngươi luôn. Hôm nay khó khăn lắm mới chuồn êm ra ngoài, nàng phải chơi cho đã, Linh Đan thật dễ dụ. Tuyết Lam Vũ trong lòng cười trộm không ngừng.
Hai người đang vui vẻ dạo phố, đột nhiên phía bên kia có tiếng huyên náo. Một chiếc xe ngựa xa hoa đang lao như bay trên đường, người xung quanh đều hoảng sợ chạy sang một bên, mà tên phu xe lại không ngừng quát tháo người khác tránh đường. Giữa đường, một tiểu hài tử khoảng chừng bốn tuổi đang ngây ngốc, con ngựa chạy như điên về phía tiểu hài tử. Mắt thấy đứa trẻ sắp vùi thân dưới vó ngựa, Tuyết Lam Vũ không có nghĩ được nhiều, nhanh như chớp liền lao ra ôm lấy nó lăn một vòng sang vệ đường. Phu xe thấy nàng lao ra liền hoảng hốt ghìm cương lại.
-"Là kẻ nào to gan dám chặn xe bổn tiểu thư." Trong xe truyền ra giọng nói kiêu căng, hống hách của một nữ tử, là điển hình của loại tiểu thư được bao bọc từ nhỏ.
Vèn xe được vén lên, một phấn y nữ tử dung mạo như hoa xuất hiện, phải nói nàng ta rất đẹp nhưng lời nói vừa rồi đã phá đi vẻ đẹp đó.
Mẹ của hài tử thấy con mình được cứu, cảm tạ Tuyết Lam Vũ rối rít rồi dắt nó đi. Tuyết Lam Vũ mắt lạnh nhìn nữ tử vừa ra khỏi xe kia. Tưởng là kẻ nào, hoá ra lại là Vân gia nhị tiểu thư Vân Uyển Đình. Không muốn đôi co với hạng người như nàng ta, Tuyết Lam Vũ liền rời đi. Nhưng Vân Uyển Đình nào có cho nàng đi dễ dàng như vậy.
-"Nữ nhân kia, còn không dừng lại cho ta."
-"Tiểu thư là đang gọi ta sao?" Tuyết Lam Vũ giả vờ không biết, quay lại hỏi nàng ta.
Nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc của Tuyết Lam Vũ, Vân Uyển Đình nổi lên một tậng ghen tỵ.
-"Ngươi dám chặn xe ngựa của bổn tiểu thư, bổn tiểu thư chính là Vân gia tiểu thư, cho dù ngươi có mười cái mạng cũng không đủ dùng." Vân Uyển Đình kiêu ngạo nói ra thân phận của mình, lại oán độc nhìn chằm chằm Tuyết Lam Vũ.
-"Vân tiểu thư, ngươi suýt nữa đã giết một mạng người, ngươi chẳng những không áy náy còn ở đây chỉ trích ta." Tuyết Lam Vũ vốn không định đôi co với nàng ta, nhưng nàng có quy tắc của mình, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta thì đừng trách nàng lãnh huyết.
-"Một lũ dân đen mà thôi, chẳng xứng để làm đường cho bổn tiểu thư đi." Vân Uyển Đình một phen khinh bỉ nàng xong gây ra không ít oán hận cho dân chúng, nhưng vì ngại thân phận nàng ta nên không ai dám nói.
-"Ồ, thì ra người Vân gia có thể tuỳ ý giết loạn a." Tuyết Lam Vũ rất ngạc nhiên mở to mắt.
-"Tất nhiên, ngươi nghĩ dám làm cho bổn tiểu thư phật ý thì kết quả sẽ ra sao." Vân Uyển Đình mắt cao hơn đầu, dõng dạc tuyên bố, nữ nhân đúng thật là ngu ngốc, chưa gì đã bị vào tròng.
-"Đình nhi, không được nói bậy." Trong xe ngựa lại bước ra một nam nhân, thanh âm hắn đầy từ tính. Dung mạo hắn tựa như điêu khắc, hoàn hảo vô khuyết.
Khoảnh khắc nhìn thấy nam nhân kia, Tuyết Lam Vũ thoáng chút run rẩy nhưng rất nhanh trấn định. Khoé môi nàng kéo ra một nụ cười giễu cợt. Nam nhân này nàng đã từng yêu thương, nhưng mà bây giờ cảm thấy thật nực cười. Hắn vì bảo toàn quyền lực mà từ bỏ nàng, nàng vốn nên quên đi.Nhưng...một đoạn tình cảm làm sao nói quên là quên đi được.
-"A Ngũ.." Hách Liên Diệp kinh ngạc, không nghĩ ở nơi này lại gặp nàng, lại còn trong tình cảnh này nữa.
-"Tưởng là ai, hoá ra là Hách Liên thiếu chủ." Tuyết Lam Vũ giọng nói trào phúng.
Vân Uyển Đình cảm thấy nguy cơ, không ngờ Hách Liên đại ca lại quen biết nàng. Nàng ta trong lòng không yên ổn.
-"Nói cho ngươi biết, Hách Liên đại ca là vị hôn phu của bổn tiểu thư, nữ nhân ngươi đừng mơ tưởng." Vân Uyển Đình tựa sát vào người Hách Liên Diệp.
-"Vân tiểu thư đừng quá đa nghi, bất quá ta không có hứng thú với nam nhân đã của người khác." Tuyết Lam Vũ cảm thấy nực cười, Vân Uyển Đình gả cho Hách Liên Diệp, trở thành đá kê chân cho hắn thì có gì tốt. Cũng may, năm đó nàng vừa vặn nhận ra bộ mặt thật của hắn.
Hách Liên Diệp khẽ cau mày. Lẽ nào nàng đã quên hắn, quên đi đoạn tình cảm khi ấy. Nam nhân chính là như vậy, cho dù không muốn nữ nhân cũng không cho phép nàng quên hắn.
-"Nữ nhân này, hôm nay bổn tiểu thư nhất định phải dạy dỗ ngươi." Vân Uyển Đình tức giận, bàn tay phát ra nội định tát lên mặt Tuyết Lam Vũ. Một tát này trúng phải, nàng chắc chắn bị huỷ dung.
Hách Liên Diệp kinh hoảng, đang muốn ngăn nàng ta lại thì Hoàng Linh Đan nhanh như chớp đã chắn trước mặt Tuyết Lam Vũ, bắt được cánh tay của Vân Uyển Đình.
-"To gan, ngươi dám đối đầu với bổn tiểu thư." Vân Uyển Đình công kích thất bại, oán hận vô cùng.
-"Đình nhi, không được náo."
-"Hách Liên đại ca, huynh bao che nàng."
-"Đình nhi, vị này là Hoàng hộ pháp."
-"Thì ra là Hoàng hộ pháp, nghe danh đã lâu." Vân Uyển Đình vốn định nổi đoá, vừa nghe đến Hoàng hộ pháp liền thay đổi sắc mặt, Hàn Cung vẫn nên ít động vào thì hơn.
-"Vân tiểu thư, mặc dù quyền lực cao nhưng cũng không thể tuỳ tiện đánh người, hơn nữa Hàn Cung cũng không để cho kẻ khác cho mình một bạt tai." Hoàng Linh Đan sát khí toát ra nồng đậm, nào giống với bộ dạng dễ bị lường gạt đâu.
Hách Liên Diệp cùng Vân Uyển Đình biến sắc, Hàn Cung sợ rằng trêu vào không nổi. Không ngờ nữ nhân kia lại là người Hàn Cung.
-"A Ngũ tiểu thư, chúng ta về đi thôi, sợ rằng Cung chủ giờ này rất lo cho người." Hoàng Linh Đan cung kính nói xong, Hách Liên Diệp đã sững sốt, nàng rốt cuộc là ai.
-"Không về, khó khăn lắm mới trốn được ra ngoài, bây giờ trở về Hàn Thiên nhất định chỉnh chết ta." Tuyết Lam Vũ phản đối kịch liệt, nàng không muốn bị khúc gỗ kia gô lại đâu.
-"A Ngũ tiểu thư, Cung chủ sẽ lo lắng cho người." Hoàng Linh Đan không biết nên khuyên nàng thế nào cho phải, tiểu chủ tử này luôn cùng chủ tử đối đầu.
-"Hắn mà lo lắng. Hàn Thiên chính là khúc gỗ vô tri vô giác, căn bản không có tình cảm. Còn nữa, hắn là cuồng thích hành hạ người khác. Độc ác nham hiểm." Tuyết Lam Vũ bĩu môi, liệt kê hang loạt tội danh của Hàn Thiên ra.
-" Mắng xong chưa." Một giọng nói ôn hoà vang lên sau lưng Tuyết Lam Vũ, ừm, rất quen thuộc đi.
Trong lòng thầm kêu không ổn, nhanh như vậy đã tới rồi sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...