Long Ngân Quốc chiến
thắng quả nhiên gây kinh động không nhỏ. Nhìn vào thực lực của bọn họ rõ ràng không thể tạo ra oanh động lớn như vậy, làm sao có thể. Nam Thiên
Quốc lần này quả nhiên đủ mất hết mặt mũi đi. Xem bọn họ ngày thường có
bao nhiêu cao ngạo, lỗ mũi đều hướng lên trời, chẳng để ai vào mắt.
Ngoài Nam Cung Huyền và Vân Nghi quận chúa có hơi thu liễm, nhưng Nam
Cung Vi thì bộ dạng hống hách đến không chịu nổi, thường xuyên mắng chửi người. Vài ngày trước, nàng ta còn kiêu ngạo nói trắng Long Ngân Quốc
chắc chắn thảm bại, bây giờ, kẻ đang chật vật dưới đất kia chẳng phải là nàng ta sao. Diệp Linh Quốc mặt dù có kinh ngạc nhưng lại vô cùng hả
dạ, ít nhất bọn họ là bại dưới tay Hiên Viên Quốc còn có thể lí giải,
đằng này, Nam Thiên Quốc thật là ' tiếng tăm' vang xa.
Hiên Viên Thần sắc mặt khong khỏi âm trầm. Bọn họ vốn đi đã xem thường Long Ngân
Quốc. Không ngờ thực lực bọn họ lại khong thấp, bất quá lần này trận đấu cuối cùng, hắn–Hiên Viên Thần phải là quán quân. Chẳng qua chỉ là một
đám không có tài năng mà thôi.
Nam Cung Vi chịu mọi ánh mắt khinh bỉ rốt cuộc không chịu được chỉ vào Long Ngạo Tuyết mắng:
- Nhất định là bọn họ gian lận, bọn họ không có khả năng thắng chúng ta,
bọn họ chính là nhân cơ hội tráo người, chắc chắn là vậy.
Những người khác nghe lời Nam Cung Vi nói lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Rất có khả năng a. Vị lão giả áo đen lần nữa lại xuất hiện.
-"Ý ngươi là bọn ta mắt mù không phân rõ đâu là thật đâu là giả. Chẳng lẽ
các vị phía trên còn ngu muội hơn ngươi, hừ. " Lão giả tức giận, lão tất nhiên biết Long Ngân Quốc che giấu thực lực, nhưng lời nói như vậy
chính là chỉ trích người giám sát như lão có mắt như mù sao. Đã khong có thực lực thì đừng có mà ở đây lên giọng.
-"Không, ý ta chỉ là
muốn biện rõ thực hư mà thôi." Nam Cung Vi run lên, nàng ta khong nghĩ
sẽ gây ra họa. Đắc tội với những nhân vật kia, nàng ta gánh không nổi.
-"Nếu đã vậy, chi bằng để người tới khám xét đi, cho nàng ta khỏi phải kêu
réo cái gì." Lão giả kia chưa kịp nói gì thì Tuyết Như Song đã mở miệng, Nam Cung Vi thật quá ồn ào làm nàng không thể ngủ được, huống chi nàng
cũng nóng lòng muốn biết trận đấu cuối cùng này có bao nhiêu hấp dẫn.
Nghe thấy nàng mở miệng, những người xung quanh cũng khá bất ngờ, dù sao
Tuyết Như Song lạnh lùng bọn họ đều biết. Chỉ có điều, như vậy cũng tốt, miễn cho có kẻ nói ra nói vào.
-"Cứ như vậy đi." Phượng Yến Hồng cũng hết sức tán đồng, nàng là gia chủ Phượng gia, đối với Tuyết Như
Song cũng có chút hảo cảm. Tuy lạnh lùng nhưng hành động bao giờ cũng có lí lẽ.
Thấy bọn họ đều đồng ý, nghiệm chứng ngay lập tức được
thực hiện, kết quả cũng thật không có gì đặc biệt, Long Ngân Quốc không
có gian lận. Việc Nam Cung Vi làm nhanh chóng gây nên sự bất bình.
-"Rõ ràng không đủ thực lực còn đi vu oan cho kẻ khác."
-"Nam Thiên Quốc này cũng không phải tốt lành gì."
-"Mau xem phẩm chất Công chúa bọn họ thì đủ hiểu đi."
Nam Cung Vi hoàn toàn phát hoảng. Không thể nào, không có khả năng, nàng
không thể thua như vậy được. Nhưng kết quả oà ngay trước mắt, nàng ta
không muốn tin cũng phải tin. Nam Cung Huyền im lặng kéo Nam Cung Vi đi, ở lại chỉ càng thêm mất mặt mà thôi. Bọn họ chính là quá xem thường
người khác nên mới nhận đến kết quả hôm nay.
Vì Diệp Linh Quốc
và Nam Thiên Quốc bị thương khá nặng nên vài ngày sau mới tiến hành
tranh đấu. Mà Hiên Viên Quốc bây giờ sẽ chiến, dù sao bọn họ đều không
có tổn thương gì.
-"Vòng cuối cùng, Long Ngân Quốc đấu với Hiên Viên Quốc."Tiếng lão giả kia lại vang lên, đói xong liền không dấu vết biến mất.
Trên võ đài, Hiên Viên Thần đứng đối diện với Long Ngạo Thiên, ánh mắt chứa đựng sự khinh thường rõ ràng.
-"Các người chẳng qua gặp một chút may mắn mat thôi, hôm nay bổn vương sẽ cho ngươi biết thế nào mới là thiên tài, một Thiên linh giả thất cảnh sao,
không xứng làm đối thủ của bổn vương." Hiên Viên Thần thật kiêu ngạo mà nói ra lời này. Trong tứ quốc hiện nay, chỉ có hắn đạt tới Thiên linh
giả đỉnh cảnh ở tuổi mười tám, Long Ngạo Thiên chẳng qua chỉ là tôm tép
nhỏ bé.
-"Vậy phải chờ xem ai mới là thiên tài." Long Ngạo Thiên chân mày khẽ nhướng lên, ai hơn ai chưa đánh thì chưa biết đâu.
-"Hừ, muốn thắng bổn vương, mơ tưởng." Hiên Viên Thần không muốn nhiều lời lập tức phát ra linh lực khổng lồ đánh tới.
Long Ngạo Thiên khoé mắt chứa đựng ý cười lách mình một cái liền tránh được
chưởng kia. Hiên Viên Thần lại càng coi thường hắn, chỉ biết lần tránh
mà thôi, không có đủ năng lực thì chính là phế vật. Tay lại huy động uy
lực cường hãn tụ thàNh chưởng phong hướng đến Long Ngạo Thiên. Rất tiếc
qua nhiều lần, hắn vẫn là tránh được dễ dàng. Hiên Viên Thần đánh mấy
chưởng vào hư không, lập tức nổi giận.
-"Ngươi có giỏi thì đánh tay đôi với bổn vương, đừng có mà làm rùa rụt cổ."
-"Ta thật đúng là rùa nhưng phải xem Tĩnh vương có bản lĩnh bắt được con rùa này hay không." Long Ngạo Thiên vừa nói, vừa lách mình rời khỏi.
Lần này, Hiên Viên Thần thật nổi giận, hắn liền xuất ra vũ kĩ cao nhất muốn ngay lập tức đánh văng Long Ngạo Thiên. Kết ấn vừa xong, vô vàng tia
sáng tụ họp lại trong tay hắn, ánh sáng xanh tỏa ra bao trùm cả võ đài.
Quả nhiên không hổ danh thien tài, thực lực thật không thể xem thường
được, một chiêu này e rằng Long Ngạo Thiên lành ít dữ nhiều.
Bên
kia, Thượng Quan Nhu liên tục vung roi, tiếng roi xé gió thẳng tắp hướng về phía Long Ngạo Tuyết, nàng ta không có thiên phú luyện đan nhưng nếu đã đấu võ thì Long Ngạo Tuyết chính là con kiến để nàng ta dẫm đạp.
Thấy Long Ngạo Tuyết chỉ biết né tránh vết roi quất tới, Thượng Quan Nhu đắc ý vô cùng, hạ thủ càng ngoan độc, chiêu chiêu đều là luống đoạt
mạng, mà thân thể nàng kia chỉ linh hoạt tránh đi, làm Thượng Quan Nhu
không thể đánh trúng nàng. Hiên Viên Phong tình cảnh vốn không khá được, y vốn mới tới tam cảnh, không đủ sức đấu với tứ cảnh, vậy mà hai người
kia chỉ lo đến mình, tự nhắm đánh kẻ thù, để y một mình chống đỡ. Hiên
Viên Phong thoáng chán nản, đội ngũ thật đúng như là ai lo phần nấy,
liệu có thắng được không.
Long Ngạo Thiên khoé mắt nhếch lên,
Tĩnh vương a, sức kiên nhẫn thật không đủ, chỉ dựa vào chiêu này liền
muốn đả bại hắn, mơ tưởng.
-"Tĩnh vương gia, trò chơi đã đến hồi
chấm dứt." Thanh âm lạnh lùng của Long Ngạo Thiên vang vọng, bóng dáng
đang đi chuyển đột nhiên dừng lại, bàn tay như lúc trước tụ lên một quả
cầu lửa đỏ rực như máu, linh khí xung quanh cấp tốc bị nó hút vào, ánh
sáng và nhiệt lượng tỏa ra ngày một lớn, chỉ một lát sau, nhiệt độ trên
võ đài đã gia tăng không ngừng. Chùm sáng trong tay Hiên Viên Thần đã
tiếp giáp với hỏa cầu, lập tức liếnf biến mất như chưa từng tồn tại.
Chẳng những thế hỏa cầu kia còn có khuynh hướng tiến về phía Hiên Viên
Thần, mọi thứ trên đường nó đi qua đều trơr thành phế phẩm. Hiên Viên
Thần vừa bị dọa hoảng, hai tay vội phát ra tất cả công lực trong người
hòng ngăn chặn lại hỏa cầu, linh lực va chạm mạnh mẽ không ngừng tàn phá võ đài, Hiên Viên Thần chật vật vô cùng, mồ hôi túa ra như mưa, gân
xanh nổi lên, quần áo có nhiều chỗ bị xé rách. Mà đối lập bên kia, Long
Ngạo Thiên hai tay vòng trước ngực tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, giống như đang xem một chuyện không liên quan tới mình. Xung quanh truyền tới
tiếng hút khong khí không ngừng. Tĩnh vương thiên tài của Hiên Viên Quốc bị một tên Thiên linh giả thất cảnh bức đến mức này, là thật hay mơ
đây. Nhìn xem, Long Ngạo Thiên cong có bộ dáng như đang xem diễn, thiên
a, còn cho người ta sống sao.
Nháy mắt, hỏa cầu phát nổ nhưng uy lực của nó bắn về phía Hiên Viên Thần đẩy hắn đến sát mép võ đài, khoé
miệng chảy ra một vệt máu, hẳn là đã bị nội thương. Thượng Quan Nhu còn
chưa kịp hồi thần thì tiếng Long Ngạo Tuyết bỗng vang lên.
-"Cũng đã đến lúc ngươi xuống đài rồi."
Lời nói vừa dứt, tức thì roi của Thượng Quan Nhu bị nàng bắt được, tay đem
roi xà quấn quanh một vòng lại dùng lực kéo đối phương xoay một vòng.
Thượng Quan Nhu bị mất thăng bằng những muốn dùng linh lực hất Long Ngạo Tuyết ra, nào ngờ lại bị khí tức của nàng áp chế đi xuống, thân mình
đột nhiên bị kéo tới trên không, thắt lưng chuẩn xác nhận một cước liền
thẳng tắp văng xuống võ đài. Thượng Quan Nhu vô lực nằm dưới đất, hai
mắt trừng lớn, nàng ta không thể tin được mình lại bị hạ gục như vậy.
Hiên Viên Thần trong lòng thầm kêu không ổn. Thế nhưng, một chưởng của Long
Ngạo Thiên lại hướng tới. Thanh âm hắn truyền theo tiếng gió.
-"Thật yếu."
Không kịp né tránh, cuồng phong quét tới, Hiên Viên Thần không thể chống cự
được lâu cứ thế bị rơi khỏi võ đài. Hiên Viên Phong thật sự khong chịu
nổi công kích đã theo chân hai người kia rơi xuống. Hiên Viên Quốc lần
này thua cũng thực thảm, kẻ nào quần áo đều rách, đầu tóc thì rối tung,
thảm nhất vẫn là Hiên Viên Phong bị giày vì đến không nhận ra dạng, lần
này mặt mũi bọn họ đều mất sạch. Thua dưới tay ai không thua lại thua
Long Ngân Quốc thật cười chết người ta mà. Hiên Viên Hy thấy hoàng huynh bị thương trong lòng đều khẩn trương, vội chạy tới đỡ Hiên Viên Thần
cùng Hiên Viên Phong dậy rồi cho bọn họ ăn đan dược trị thương. Hai mắt
Hiên Viên Thần trống rỗng, hai chữ mà Long Ngạo Thiên vừa nói luôn luẩn
quẩn trong đầu hắn.' Thật yếu.' Hắn đường đường là thiên tài của Hiên
Viên Quốc, được người người ca ngợi, thế nhưng lại thua thảm hại đến
vậy, nực cười, quả thật nực cười.
-"Hiên Viên Quốc đấu với Long
Ngân Quốc, Long Ngân Quốc toàn thắng." Tiếng vị lão giả kia lại trầm
thấp vang lên. Long Ngân Quốc lần này danh tiếng bay xa.
-"Long
Ngân Quốc quả nhiên có nhân tài kiệt xuất, Long Ngạo Thiên, không biết
ngươi có nguyện ta gia nhập Học Viện Thần Thú hay không." Người nói
chuyện là một trong tứ đại viện trưởng của Học Viện Thần Thú-Huyền Vũ
viện trưởng.
Hừ, chưa gì đã len tiếng lôi kéo người rồi, lão hồ ly. Những trưởng lao bên cạnh ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ vô cùng.
-"Đa tạ ý tốt của viện trưởng, vãn bối chiều theo ý muội muội." Long Ngạo
Thiên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói ra lời này liền chặn họng
những người khi này còn muốn lôi kéo hắn. Nhất thời mọi ánh mắt đều đổ
dồn về phía Long Ngạo Tuyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...