Lời Tuyết Vô Ưu vừa mới nói xong, toàn trường rơi vào trầm mặc. Đủ thứ suy diễn hiện lên trong đầu đám khách nhân. Hiên Viên Hàn không ngừng lau mồ hôi. Nữ tử sau lưng Thánh chủ không phải là với hắn có quan hệ gì đó mập mờ chứ. Đại não của bọn họ sắp hỏng mất rồi.
Tuyết Vô Ưu vô cùng đắc ý, cuối cùng cũng nắm được nhược điểm của Băng Huyền. Trước đây toàn là hắn bin nàng đánh cho hoa rơi nước chảy, cảm giác trêu chọc nàng rất tốt nga. Bọn người kia chắc sức tưởng tượng không tệ nhỉ. Tuyết Vô Ưu vừa nghĩ vừa vui vẻ không thôi, chợt hắn cảm thấy không khí sau lưng nhiệt độ liên tục hạ thấp. Trong lòng thầm kêu không ổn, sao hắn lại quên mất Băng Huyền nổi giận sẽ rất đáng sợ đâu. Cổ lại một lần nữa cảm giác được độ lạnh của ngân kiếm, chỉ có điều, lần này lại mang theo sát ý.
Cổ Điệp cúi đầu cật lực nhịn cười xuống, hai bờ vai run run không ngừng. Trong lòng không ngừng thay Tuyết Vô Ưu mặc niệm. Dám đùa bỡn tảng băng Băng Huyền, hắn chê cuộc sống quá dài sao. Nếu không phải là giúp tiểu thư che giấu thân phận, lúc này nàng đã ôm bụng cười to. Dù sao các nàng cùng huynh muội Tuyết gia tình như thủ túc. Tuyết gia cũng giống như gia đình của nàng. Cho nên nhiều lúc nói chuyện hay cư xử cũng chẳng nề hà gì. Thí dụ như Băng Huyền luôn không cho Tuyết Vô Ưu chút mặt mũi nào hết.
-"Băng nhi, có thể hay không bỏ kiếm xuống rồi nói sau. Ha ha, ta chỉ đùa thôi mà." Tuyết Vô Ưu cười còn khó coi hơn mếu. Ánh mắt hết nhìn thanh kiếm trên cổ lại nhìn sắc mặt âm trầm của Băng Huyền, âm thầm cầu trời lạy phật.
-"Xem ra ngươi bị đánh còn chưa đủ, hửm?" Chữ cuối cùng được Băng Huyền đề cao lên làm Thánh chủ uy chấn đại lục càng run rẩy. Hắn vài ba ngày lại bị đánh một lần, vậy mà còn chưa đủ sao.
-"Nào có, Băng nhi, ngươi thật hài hước." Tuyết Vô Ưu mặt mày biến sắc, đừng đùa vậy chứ. Hắn còn yêu mạng mình lắm a.
Tuyết Lam Vũ không có lễ tiết ôm bụng người lớn. Cười đến chảy cả nước mắt. Lâu lâu lại được xem hai người này biểu diễn. Nàng cảm thấy cuộc sống thật mới mẻ a.
-"Ta rất hài hước sao?" Băng Huyền nghi ngờ hỏi.
-"không có đâu, ngươi rất nghiêm túc, ha ha ha." Tuyết Lam Vũ khó khăn lắm mới nói xong một câu lại ôm bụng cười rất mất hình tượng.
Tuyết Vô Ưu trong lòng than khổ vô cùng. Băng Huyền sao lại không biết dịu dàng nga, rốt cục nàng có là nữ tử hay không vậy. Bộ nàng không biết như vạy sẽ không ai dám cưới nàng sao . Động chút vung đao múa kiếm, aiz... Tuyết Vô Ưu vô cùng khinh bỉ Tuyết Lam Vũ, đúng là chỉ biết cười trên nỗi đau của người khác, thừa nước đục thả câu. Ánh mắt ai oán nhìn về phía Tuyết Như Song đang nhàn nhã thưởng thức mĩ thực.
-"A Cửu, mau giúp ta với." Tuyết Vô Ưu vô cùng thành khẩn hướng cửu muội nhà mình cầu xin.
-" Khụ khụ, Băng, tỷ có thể bỏ kiếm xuống." Tuyết Như Song mặt dù không tình nguyện nhưng vẫn phải cho đại ca hắn một chút mặt mũi.
Thanh kiếm vừa hạ xuống, Tuyết Vô Ưu còn chưa kịp cảm tạ cửu muội lương tâm trỗi dậy thì đã bị câu nói phía sau đả kích nghiêm trọng.
-"Để trở về rồi tiếp tục xử trí." Tuyết Như Song tỏ vẻ đây là chuyện đương nhiên nói với Băng Huyền, Tuyết Lam Vũ còn chưa ngừng cười được bao lâu đã ôm bụng cười tiếp.
Biết bản thân không đấu lại các nàng, Tuyết Vô Ưu đành chuyển sang đề tài khác.
-"Lúc nãy, ta có nghe ai nói cái gì mà tru di cửu tộc vậy."
Câu nói của hắn lập tức làm cho cả đại điện hồi phục tinh thần. Hiên Viên Hàn nhớ đến chuyện vừa rồi sắc mặt không khỏi đen lại. Thượng Quan Song cùng Thánh tộc có quan hệ, hắn không thể đụng, huống hồ gì...
-"Chuyện các ngươi, ta sẽ không xen vào." Hiên Viên Hàn còn chư cân nhắc xong đã bin câu nói của Tuyết Vô Ưu làm cho mừng thầm.
-"Thượng Quan Nhu, lúc nãy ngươi nói là muốn tru di cửu tộc hắn." Hiên Viên Hàn lạnh giọng.
-"Bẩm hoàng thượng, tội của hắn là do người định đoạt, thần nữ chỉ là nóng lòng muốn đòi lại công bằng cho công chúa, thỉnh hoàng thượng thứ tội." Thượng. Quan Nhu là kẻ co được giãn được, tự nhiên biết lúc này không nên làm cái gì.
-" Hừ, người đâu, lôi Thượng Quan Nhu ra ngoài cho trẫm." Hiên Viên Hàn thật sự tức giận, loại nữ nhân này tâm cơ thế nào còn muốn qua mặt hắn sao.
Thượng Quan Nhu nghe vậy toàn thân vô lực, Hiên Viên Hy thays vậy liền vội vã thay nàng ta cầu tình.
-" Phụ hoàng bớt giận. Nhị hoàng huynh, cầu huynh tha cho Nhu nhi tỷ tỷ." Hiên Viên Hy trong lòng run sợ, nhất thời chỉ biết cầu xin Bắc Nguyệt Tử Minh.
Một câu nói của Hiên Viên Hy dấy lên tiếng bàn luận không ngớt. Thì ra Bắc Nguyệt Tử Minh là Minh vương của Hiên Viên Quốc đã rời đi mười năm trước. Thượng Quan Nhu lần này chết chắc rồi. Dám tru di cửu tộc hoàng thất.
-"Tha cho nàng, được thôi. Chỉ có điều, sau này muội không được giao du với loại người này nữa. Muội được chiều sinh kiêu, tâm tư không sâu, sớm muộn gì cũng bị nàng ta lợi dụng. Hôm nay ta chỉ đá muội vào hồ nước, nhưng ngày sau nếu gặp phải đại gia tộc thì ngay cả mạng cũng chưa chắc bảo toàn . Bản tính kia cũng nên sửa đổi đi." Bắc Nguyệt Tử Minh tùy ý nói xong, cũng không bày tỏ thái độ gì.
Chỉ thấy Hiên Viên Hy sững sờ chốc lát rồi lí nhí Vâng một tiếng. Hiên Viên Hàn phất tay ý bảo thả nàng ta ra. Hoàng hậu thì vui vẻ không thôi, nữ nhi này vô cùng bướng bỉnh, e rằng chỉ có Minh Vương mới trị được nó . Nếu Hy nhi thật sự sửa đổi, bà mừng còn không kịp.
Nhìn vị trí ngồi của Bắc Nguyệt Tử. Minh, Hiên Viên Hàn tỏ vẻ không vui.
-" Minh nhi, nàng là vương phi của Thần nhi."
-"Ta với nàng có hôn ước trước." Bắc Nguyệt Tử Minh rất buồn bực, đừng hòng vọng tưởng đến Song nhi của hắn .
-"Ta có thể làm chứng." Hiên Viên Hàn còn chưa kịp phản bác đã bị Tuyết Vô Ưu tranh chỗ.
-"Nàng mới chính là vương phi của ta, Thánh chủ hẳn là có nhầm lẫn gì chăng." Hiên Viên Thần dường như nghiến răng nghiến lợi nói ra lời này.
-"Không sai đâu, bởi vì phụ thân ta chính là người đã định ra hôn sự, phải không Bắc. Nguyệt Tử Minh." Tuyết Vô Ưu chẳng những không cùng Hiên Viên Thần so đo, còn có ' hảo tâm' giải thích cặn kẽ.
Trong điện lại có hàng loạt tiếng hút khí, thần kinh bọn họ đều bị đả kích nghiêm trọng rồi. Thì ra Minh vương gia là Bắc Nguyệt gia chủ, thảo nào không kiêng dè ai. Thượng Quan Nhu hai tay nắm chặt, vì sao? Vì cái gì Thượng Quan Song đều có được nhiều nam nhân quyền khuynh thiên hạ yêu thương? Nàng ta có cái gì hơn người . Thượng Quan Nhu đã quyết tâm làm cho Tuyết Như Song tàn hoa bại liễu, hủy diệt nàng.
Hiên Viên Thần và Hiên Viên Hàn thấy vậy cũng không nói gì. Hiên Viên Thần quả thật là rất không cam lòng nhưng hắn còn có thể nói gì được chứ.
Nam Cung Vi nãy giờ im lặng, mới bước ra.
-"Nhân dịp sinh thần Hoàng hậu, bổn cung xin múa một khúc góp vui, mong mọi người không chê bai."
Nam Cung Vi là cố tình muốn vũ cho Tuyết Vô Ưu xem. Nam nhân có quyền có tướng mạo, nữ tử nào lại không thích. Hiên Viên Hàn biết ý nhưng cũng tùy tiện cho nàng biểu diễn.
Tiếng nhạc vừa lên, Nam Cung Vi thân hình uyển chuyển múa một khúc điệu mị hoặc. Bước chân nhẹ nhàn lướt trên mặt sàn. Eo thon nhẹ lắc hoàn toàn biểu lộ thân thể kiều diễm, xinh đẹp. Quả nhiên danh hào công chúa Nam Thiên quốc không phải danh hão. Điệu múa vừa kết thúc, tiếng vỗ tay ngập trời. Nam Cung Vi e thẹn liếc mắt nhìn Tuyết Vô Ưu, nhưng hắn lại không có phản ứng gì, nội tâm hơi thất vọng. Ánh mắt oán độc liếc qua Tuyết Như Song.
-"Nghe nói Thượng Quan tiểu thư đây là nữ tử tài đức, có thể hay không góp vui một bài." Nam Cung Vi vô cùng đắc ý, xem kẻ nổi tiếng phế vật kia có thể làm được gì. Để cho Thánh chủ thấy nàng ( Nam Cung Vi) tốt hơn nàng ta ( Tuyết Như Song) gấp bội lần.
Tuyết Như Song phiền não vô cùng, haiz, đại ca nhà mình đúng là họa thủy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...