"Buông tôi ra, để tôi nói cho anh biết, tôi và anh đã kết thúc! Sau này tôi và anh không còn quan hệ nào nữa!", Tần Ngữ Huyên lớn tiếng nói với Chu Dật Phong.
Hôm nay, cô thực sự nhìn thấy bộ mặt thật của Chu Dật Phong, cô sẽ không bao giờ ở bên cậu ta nữa.
"Ngữ Huyên! Anh..." Chu Dật Phong cố nhịn cơn đau trên người mà thanh minh.
Tần Ngữ Huyên tránh xa Chu Dật Phong, chạy thẳng ra sau lưng Dương Thiên, cố gắng tìm cảm giác an toàn.
“Dương Thiên, cậu… sao cậu không xuất hiện sớm hơn, lại phải đến khi tôi đang mất mặt? Có phải cậu cố ý không?” Chu Dật Phong rất sợ Uy Nhĩ thiếu gia, nhưng đối với Dương Thiên, tuy biết Dương Thiên rất lợi hại, nhưng lại không hề có chút sợ hãi với Dương Thiên, lớn tiếng hỏi Dương Thiên.
Cậu ta cho rằng Dương Thiên cố ý chờ lúc cậu ta mất mặt.
Dương Thiên nhìn Chu Dật Phong giống như người điên, lạnh lùng nói: "Tôi xuất hiện khi nào liên quan gì đến anh!"
"Cậu chính là đang xem tôi xấu mặt! Cậu rõ ràng lợi hại như vậy, vậy mà phải đợi đến cuối cùng mới xuất hiện”, Chu Dật Phong có chút điên cuồng nói. Cậu ta lớn tiếng nói với Dương Thiên.
Cậu ta bây giờ oán hận tất cả mọi người, không chỉ Uy Nhĩ thiếu gia, mà còn cả Dương Thiên và thậm chí cả Tần Ngữ Huyên.
Dương Thiên cau mày ra hiệu với Trương Đại Hổ.
“Bịch!”, Bên cạnh, Trương Đại Hổ trực tiếp đá Chu Dật Phong, làm cậu ta ngã xuống đất!
“Bang chủ của chúng tôi thân phận ra sao, cậu dám chất vấn bang chủ của chúng tôi như thế này sao?” Trương Đại Hổ tức giận nói.
“Ông!!” Chu Dật Phong vẫn muốn nói gì đó.
“Pằng!”, đột nhiên, một người đàn ông trung niên bước tới, một cái tát mạnh vào mặt Chu Dật Phong.
"Dương bang chủ, tôi xin lỗi! Tôi đã không quản giáo tốt cháu trai mình!", Chu Nhất Tiền sợ hãi nói với Dương Thiên.
Chu Nhất Tiền cảm thấy đứa cháu trai này của mình có chút điên rồ. Dương Thiên là ai, đó là nhân vật ngang hàng với lão đại bang Long của bọn họ, ngay cả Chu Nhất Tiền cũng không dám đụng chạm, Chu Dật Phong này dường như điên rồi, đối với Dương Thiên lại có ánh mắt lạnh lùng giễu cợt.
“Chú ơi, cháu!” Chu Dật Phong còn muốn nói, nhưng lại bị Chu Nhất Tiền cho một tát.
Dương Thiên lạnh lùng nhìn, Chu Nhất Tiền này là người thông minh. Nếu vừa rồi Chu Nhất Tiền không ra tay, Dương Thiên nhất định đã giải quyết luôn Chu Dật Phong này!
Uy Nhĩ thiếu gia tính toán kĩ càng, cuối cùng kế hoạch của anh ta lại kết thúc trong thất bại hoàn toàn!
Có Lâm Kiến Sinh và Dương Thiên ở đó, kế hoạch chỉnh đốn lại thế lực ngầm của anh ta chắc chắn không thực thi được, trừ khi anh ta xử lý Lâm Kiến Sinh và Dương Thiên.
Đối lập với nhau, Lâm Kiến Sinh và Dương Thiên cũng muốn tìm cơ hội giải quyết nhóm ba người Uy Nhĩ thiếu gia, thực lực họ mạnh mẽ như vậy, ở trong thành phố Hải, còn không biết sẽ xảy ra vấn đề gì nữa.
"Dương Thiên, bang Long tôi trước đó bị tập kích, tôi về xử lý công việc đây, hôm khác lại gặp!" Lâm Kiến Sinh cười nói với Dương Thiên.
Dương Thiên cũng mỉm cười gật đầu.
Chu Dật Phong dường như bị chú của cậu ta kéo đi, trái lại Tần Ngữ Huyên ở lại, không rời đi.
Cô im lặng đứng bên cạnh Dương Thiên, nhìn Dương Thiên, trong lòng phức tạp, cũng không biết nên nói những gì.
Dương Thiên nhìn Tần Ngữ Huyên, trong lòng sớm đã không có cảm giác đó, hắn hờ hững nói: "Cậu cũng về đi! Tôi còn có việc, đi trước đây!"
"Dương Thiên!! Tôi..." Dương Thiên chuẩn bị đi, Tần Ngữ Huyên đột nhiên gọi Dương Thiên.
"Sao thế?" Dương Thiên chau mày. Bây giờ hắn không muốn dây dưa với Tần Ngữ Huyên.
"Chuyện trước đây thật có lỗi". Tần Ngữ Huyên nhỏ giọng xin lỗi.
"Chuyện gì?" Dương Thiên cau mày nói: "Tôi không nhớ!"
Nói xong Dương Thiên liền nhanh chân bước đi, Trương Đại Hổ cung kính theo sau, thật ra Dương Thiên thật sự không nhớ Tần Ngữ Huyên rốt cuộc nói đến chuyện nào, thế nhưng hắn cũng không muốn biết.
Chỉ còn một mình Tần Ngữ Huyên lặng lẽ đứng đó.
Bây giờ cảm giác của Tần Ngữ Huyên với Dương Thiên rất phức tạp, ấn tượng của cô với Dương Thiên chỉ dừng lại ở dáng người to mập nhu nhược, tự ti đó, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Lúc học cấp 3 Dương Thiên yêu thầm cô, thật ra cô cũng biết, nhưng như thế thì làm sao?
Cô là hoa khôi trong thời gian học cấp 3, xứng đáng với danh hiệu thiên chi kiều nữ, được mọi người yêu mến, Dương Thiên trong mắt cô chỉ là một người qua đường mà thôi, không hề nổi bật. Cho dù Dương Thiên tỏ tình với cô, tâm tư của cô cũng không bị lay động.
Ở trong lòng, thật ra cô cũng xem thường Dương Thiên, cho rằng người xứng đáng với mình chỉ có thể là người đàn ông có điều kiện vượt trội.
Thế nhưng, Dương Thiên của bây giờ, bỗng nhiên thay đổi, trở thành người cô không thể nhận ra, không thể leo tới. Sự trái ngược dữ dội này làm cô khó lòng chấp nhận. Trong lòng không biết loại tình cảm thế nào với Dương Thiên.
Thế nhưng, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, thời gian sẽ không quay lại, cô và Dương Thiên đã định trước là hai người trên hai đường thẳng song song, sẽ không giao nhau.
...
"Đại Hổ! Ông cùng với Thiên 1, Địa 1 phải tiếp tục nỗ lực! Nâng cao thực lực bang Chiến!" Dương Thiên nói.
Mặc dù bang Chiên bây giờ rất mạnh, nhưng chỉ nói một cách tương đối mà thôi. Chỉ cần một cường giả cấp B, có thể giải quyết bang Chiến rồi. Bang Chiến cũng chỉ có thể xưng vương xưng bá trong nhóm người bình thường.
Đáng tiếc là, nhóm Trương Đại Hổ vẫn chưa tu luyện tới Chiến hoàng quyết đỉnh phong!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...