Chu Dật Phong hoảng hốt nói: “Người đang cung kính nói chuyện với Dương Thiên chính là Lưu Nham Thanh, là một đại gia trong lĩnh vực kinh doanh địa ốc, tài sản lên tới hơn một tỷ, thậm chí đến cả cha anh còn thua kém ông ta một chút. Em xem, Lưu Nham Thanh cung kính với Dương Thiên thế kia, chứng tỏ Dương Thiên có địa vị rất lớn. Lúc trước anh nói cậu ta như vậy, nói không chừng cậu ta đã ôm hận trong lòng. Nếu cậu ta tìm ai đến đối phó với anh thì anh xong đời rồi!”
Chu Dật Phong khẩn cầu nhìn Tần Ngữ Huyên.
Tần Ngữ Huyên lập tức im lặng.
Mặc dù cô không biết Lưu Nham Thanh mà Chu Dật Phong đang nói đến là ai, cũng nhìn ra được sự khép nép của Lưu Nham Thanh dành cho Dương Thiên, nhưng trong lòng cô lại hoàn toàn thất vọng về Chu Dật Phong.
Một kẻ nhát gan sợ phiền phức! Một chuyện đơn giản như vậy mà cũng muốn đẩy cô ra chống lưng, không quan tâm cô có đồng ý hay không. Người như thế này, về sau nói không chừng gặp phải vấn đề gì cũng có thể không chút do dự mà bán cô đi!
Tần Ngữ Huyên được gọi là nữ thần học bá, cô đọc nhiều sách, có cả sách tâm lý. Thông qua chuyện này, cô đã hiểu được rõ ràng bản chất con người Chu Dật Phong, âm thầm hạ quyết tâm sẽ tìm cơ hội nói chia tay cậu ta.
Cô nhìn Dương Thiên cách đó không xa, ánh mắt vô cùng phức tạp. .
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
Dương Thiên thay đổi rất nhiều. Mấy tháng trước vẫn còn là một thanh niên mập mạp, nhát gan và yếu đuối, đi vài bước đã phải dừng lại thỏ hổn hển. Cho dù bị người khác trêu chọc cũng chỉ dám vâng vâng dạ dạ, không dám phản kháng.
Hắn thích cô ba năm, nhưng lại không dám tỏ tình, cuối cùng vì bị Trương Tiến trêu chọc mà chuyện này mới được công khai trước lớp. Nhưng cho dù như vậy, Dương Thiên vẫn không hề phản kháng, yếu đuối vô dụng.
Nhưng không ngờ chỉ sau vài tháng ngắn ngủi, người thanh niên mập mạp nhát gan đó đã biến mất. Thay vào đó là một thanh niên cường tráng, gương mặt thanh tú.
Dương Thiên với nụ cười ấm áp như gió xuân, dáng đứng thẳng tắp. Lúc trước Dương Thiên chỉ cần tung một chân đã có thể đá một người trưởng thành văng xa vài mét, bây giờ lại có nhiều tiền như vậy. Hắn còn có thể tự tin trò chuyện với một vị chủ tịch có khối tài sản lên tới một tỷ.
Dương Thiên lúc này gần như đã bỏ xa Chu Dật Phong mấy con phố!
Đúng rồi, trước kia nhà hàng của gia đình Trương Tiến không phải đột nhiên bị đóng cửa sao? Có khi nào chuyện đó là do Dương Thiên không?
Trong đầu Tần Ngữ Huyên đột nhiên nảy ra một ý tưởng như vậy!
Không thể không nói, trực giác của phụ nữ đúng là vô cùng chính xác! Nhất là sau khi có kết quả thi đại học, Dương Thiên và Trương Tiến nảy ra mâu thuẫn, lúc đấy cô còn khuyên Dương Thiên đừng gây sự với Trương Tiến nữa.
Không ngờ kết quả cuối cùng lại là gia đình Trương Tiến bị phá sản!
Nếu như thực sự là Dương Thiên, vậy thì hắn cũng quá khủng bố rồi!
Tần Ngữ Huyên đột nhiên nhớ tới câu nói mà Dương Thiên đã nói với cô ngày trước. Đó là sau khi Dương Thiên bị Trương Tiến trêu chọc, công bố thư tình trước lớp, sau đó hai người gặp lại trong trường thi.
Khi đó Dương Thiên dường như đã không còn bộ dáng vâng vâng dạ dạ lúc trước nữa rồi, hắn nghiêm túc nói với cô: Tớ chỉ tỏ tình một lần thôi, cậu phải nắm chắc đấy, sau lần này là không còn cơ hội đồng ý nữa đâu!
Lúc đó cô đã trả lời thế nào? Cô vô cùng tự tin mà từ chối Dương Thiên.
Khi đó, cô là hoa khôi của trường, gia thế ưu việt, xinh đẹp xuất chúng, vô số người theo đuổi. Còn Dương Thiên chỉ là một nhân vật mờ nhạt, lúc nào cũng bị mọi người trêu chọc.
Trong lòng cô, Dương Thiên là một người có cũng được mà không có cũng không sao. Cô làm sao có thể quan tâm đến một người như vậy được?
Đến cả khi gặp lại Dương Thiên ở đại học An, Dương Thiên trong lòng cô vẫn luôn là như thế: Một nhân vật mờ nhạt có cũng được mà không có cũng không sao!
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Dương Thiên tươi cười nói chuyện với chủ tịch có gia sản 1 tỷ, chủ tịch này khép nép cung kính với hắn; rồi lại nhìn sang người bạn trai Chu Dật Phong luôn giả vờ hoàn mỹ, trong lòng Tần Ngữ Huyên nổi lên một tia hối hận.
Nếu như lúc trước không từ chối một cách thẳng thừng như vậy thì tốt rồi! Tần Ngữ Huyên nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên giật mình.
Từ bao giờ cô lại trở thành người như vậy chứ?
...
Dương Thiên nhìn vẻ mặt cung kính của Lưu Nham Thanh, suy nghĩ một chút, quyết định không từ chối ý tốt của ông ta. Hắn cảm thấy cho dù là năm mươi triệu thì Lưu Nham Thanh vẫn lãi!
Hạ Tiểu Vũ đứng bên cạnh hắn mặt mày ủ rũ, hoa hồng đang từ một triệu biến thành năm trăm nghìn, ai mà không ủ rũ cho được chứ.
Dương Thiên nhìn thấy thế thì nói tiếp: “Ông chủ Lưu, vậy còn chuyện trích phần trăm hoa hồng cho nhân viên thì sao?” Dương Thiên nhìn Hạ Tiểu Vũ, rồi lại nhìn Lưu Nham Thanh.
Lưu Nham Thanh là người khôn khéo, lập tức hiểu được ý của Dương Thiên, cười nói: “Hoa hồng của Hạ Tiểu Vũ vẫn tính theo giá cũ!”
Hạ Tiểu Vũ lập tức vui vẻ. Cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy anh Dương đã giúp cô quá nhiều, vội vàng cười nói: “Cảm ơn anh Dương!”
Nói xong thì lại sợ hãi nhìn chủ tịch Lưu Nham Thanh của mình một cái: “Cảm ơn chủ tịch!”
Dương Thiên nhanh chóng thanh toán năm mươi triệu, Hạ Tiểu Vũ cũng nhanh chóng chuẩn bị xong giấy tờ. Chỉ cần Dương Thiên ký tên là căn biệt thự số ba sẽ thuộc quyền sở hữu của hắn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...