Dương Thiên đè nén kích động trong lòng, ý thức cố gắng gỡ linh lực thể rắn này xuống, nhưng lại ủ rũ phát hiện, không thể gỡ xuống được!
Hắn lúi húi nửa ngày mà vách đá linh lực đó không có chút phản ứng nào.
Dương Thiên vô cùng buồn bã, linh lực ở xung quanh hắn, thế mà hắn lại chỉ có thể nhìn chứ không thể vận dụng.
Sau khi xác định không thể gỡ linh thạch này xuống được, Dương Thiên khẽ chớp mắt một cái.
Nếu như không gỡ được thì hắn thử tấn công vách đá linh lực này xem, biết đâu lại vỡ ra được mấy mảnh nhỏ.
Nghĩ là làm luôn, ý thức của Dương Thiên khẽ lóe lên một cái, điều khiển những nguyên tố hệ thủy, vận dụng võ kỹ duy nhất mình có, biến nước thành mũi tên, công kích về phía vách đá linh lực.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Nguyên tố hệ thủy trong không gian màu xanh quá nhiều, Dương Thiên không tốn bao nhiêu sức lực đã có thể điều động được không ít, hắn không ngừng tấn công về phía vách đá linh lực.
Ồ? Hình như có hiệu quả một chút!
Dương Thiên cảm giác được vách đá linh lực hình như lung lay một chút, thế là tiếp tục tăng cường công kích!
“Bùm!!!” Khi Dương Thiên đang không ngừng tấn công vách đá linh lực thì một làn sóng dao động linh hồn từ mặt đá truyền ra.
Hắn cảm thấy ý thức của mình so với dao động linh hồn này yếu ớt như một con kiến.
Ý thức của hắn nhanh chóng bị đánh te tua, cả người lập tức rơi vào trạng thái hôn mê.
Chờ khi Dương Thiên tỉnh lại đã là hai ngày sau.
Đầu óc hắn đau nhói, đây là di chứng sau khi ý thức bị tấn công, cả người cũng cảm thấy vô lực.
Dương Thiên nhớ lại những chuyện xảy ra với mình.
Hình như hắn đang công kích vách đá linh lực, sau đó bỗng nhiên cảm nhận được một dao động linh hồn mạnh mẽ, sau đó cả người chìm vào hôn mê.
Chẳng lẽ bên trong vách đá linh lực có gì đó? Dương Thiên âm thầm suy nghĩ.
Hắn điều khiển ý thức, chậm rãi tiến vào trong hạt châu thần bí một lần nữa.
“Hừ!”
Ý thức của Dương Thiên đang chuẩn bị tiến vào bên trong thì bỗng một tiếng “hừ” thật lớn từ trong hạt châu thần bí truyền ra.
Dương Thiên giật mình, gương mặt biến sắc.
Hắn vẫn luôn lo lắng bên trong hạt châu thần bí này có thứ gì đó kỳ quái, không ngờ lại có thật.
Hắn làm sao có thể đối phó với thứ kỳ quái này đây?
“Không ngờ Long phượng nguyên châu lại nhận một kẻ yếu như sên thế này làm chủ!” Trong đầu Dương Thiên vang lên những tiếng ù ù.
Sau đó, hạt châu thần bí rời khỏi đầu hắn, lơ lửng trước mắt hắn.
Một lão giả mặc trường bào màu xanh, râu tóc bạc phơ, tóc dài, ngồi xếp bằng bên trên hạt châu thần bí.
Ông ta nhìn Dương Thiên bằng ánh mắt phức tạp, vừa có thất vọng lại có cả phẫn nộ, có không cam lòng cũng có ngập tràn tang thương.
(lão giả: ông lão, cách gọi trân trọng)
Thân thể của lão giả gần như trong suốt, hạt châu thần bí cũng không ngừng lơ lửng.
Dương Thiên cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, hỏi: “Ông là ai? Tại sao lại ở bên trong hạt châu thần bí?”
Lão giả thần bí than nhẹ một tiếng, tang thương ngập tràn nơi đáy mắt: “Ta là ai à? Ha ha...!Thời gian dài quá, ta cũng quên mất mình là ai rồi.”
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt ông ta lại nhìn về phía Dương Thiên: “Nhưng mà lá gan của tiểu tử ngươi cũng lớn thật đấy, dám công kích kết giới linh lực củng cố căn nguyên thủy hỏa.
Ngươi có biết nếu tầng kết giới linh lực này mất đi thì sẽ có hậu quả gì không?”
Dương Thiên cảm thấy lão giả này tạm thời sẽ không gây tổn thương cho mình, hiếu kỳ hỏi lại: “Có hậu quả gì?”
Lão giả hừ lạnh một tiếng: “Một khi mất đi kết giới linh lực thì căn nguyên hệ hỏa sẽ lập tức được giải phóng, hành tinh mà ngươi đang sống sẽ bị hủy diệt trong nháy mắt!”
Dương Thiên nghe thấy mà hoảng sợ, căn nguyên hệ hỏa? Chính là kết giới linh lực ở bên phía không gian màu đỏ sao?
Mặc dù không biết những lời lão giả nói là đúng hay sai, nhưng Dương Thiên vẫn theo bản năng tin tưởng vào những lời này.
Dương Thiên cảm nhận một chút, hạt châu thần bí và hắn vẫn giữ mối liên hệ.
Xem ra lão giả thần bí này không hề cướp đi hạt châu thần bí, hoặc nói đúng hơn là không có năng lực cướp đi hạt châu thần bí.
Hắn hơi yên lòng, nhìn về phía lão giả, kiên định nói: “Tôi không cần biết ông là ai, nhưng hạt châu thần bí đã nhận tôi là chủ, đây là sự thật, ông không thể thay đổi được.”
Lão giả nhìn Dương Thiên, một lúc lâu sau mới thu lại vẻ nghiêm nghị trên mặt, thở dài nói: “Không ngờ ta ngủ say nhiều năm như vậy, tỉnh lại thì Long phượng nguyên châu đã không chỉ nhận một mình ta là chủ nữa rồi.”
“Long phượng nguyên châu?” Dương Thiên hiếu kỳ hỏi.
Lão giả không có ý định giải thích cho hắn, ánh mắt nhìn về phía xa, giống như đang chìm vào suy nghĩ.
Dương Thiên trợn tròn mắt, ông không thèm nhìn tôi? Tôi cũng chẳng thèm nhìn ông đâu!
Nhìn lão giả thần bí này thì chắc là sẽ không gây thương tổn cho hắn đâu.
Dương Thiên yên tâm, ngồi xuống chuẩn bị hấp thụ linh lực trong không khí.
Nếu như thứ được gọi là Long phượng nguyên châu bị lão giả này chiếm mất, kết giới linh lực lại không hề hấn gì, vậy thì hắn có thể chậm rãi tu luyện.
Chỉ là vừa mới tu luyện được một lúc thì giọng nói của lão giả thần bí lại vang lên: “Ngu xuẩn! Ngươi định cứ như thế chậm chạp hấp thu linh lực trong không khí? Nói như thế thì chờ khi ngươi già cũng chưa tu luyện thành công Luyện thể quyết đâu!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...