Cường Giả Đô Thị


Ông cụ Vương là người sở hữu căn nhà này, nhưng sau đó ông bị bệnh phải nằm viện, chưa kịp sang tên căn nhà cho Vương Nhã Lộ thì đã qua đời.

Đám con cháu bất hiếu của ông cụ Vương nhân cơ hội này muốn lấy lại căn nhà.

Ở thành phố Đồng, những căn nhà như thế này vẫn khá đáng giá.

“Căn nhà này bao nhiêu tiền?” Dương Thiên hỏi.

Hắn không muốn lãng phí thời gian cãi cọ với những người này.

“Hả? Cậu muốn mua căn nhà này?” Người đàn ông trung niên cười khẩy: “Nhà của chúng tôi là nhà cổ đấy! Trên thị trường có giá từ sáu trăm nghìn đến một triệu!”
“Tôi trả một triệu, các người chuyển quyền sở hữu căn nhà này sang cho Vương Nhã Lộ!” Dương Thiên nói thẳng.

“Anh Tiểu Thiên!” Vương Nhã Lộ kéo góc áo Dương Thiên.

Dương Thiên mỉm cười nhìn cô, ra hiệu không có việc gì.

Người đàn ông trung niên nghe thấy Dương Thiên trả lời nhanh chóng như thế thì âm thầm ảo não, tự mắng mình ngu ngốc, biết thế đã báo giá cao hơn rồi.


Ông ta thương lượng với mấy người kia một chút, sau đó nói với Dương Thiên: “Cũng được! Chỉ cần chúng tôi nhận được tiền thì quyền sở hữu ngôi nhà này sẽ thuộc về Vương Nhã Lộ.

Sau này chúng tôi sẽ không bao giờ tới làm phiền cô ta nữa.”
Dương Thiên lập tức chuyển cho bọn họ một triệu, sau đó đi làm thủ tục chuyển nhượng.

“Từ giờ trở đi, căn nhà này hoàn toàn thuộc về Vương Nhã Lộ! Nếu sau này tôi biết có người tới quấy rầy Vương Nhã Lộ thì tôi sẽ không khách khí đâu!” Dương Thiên lạnh lùng nói.

Nói xong, hắn nhặt một viên đá to bằng bàn tay, bóp nát thành bột mịn!
“Vâng! Vâng! Chúng tôi sẽ không quấy rầy cô ta đâu!” Mấy người kia sợ hãi gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi.

Thực ra Dương Thiên còn có một cách giải quyết bạo lực hơn, nhưng vì Vương Nhã Lộ không phải cháu gái ruột của ông cụ Vương nên hắn cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên rắc rối.

Thế nên, Dương Thiên quyết định dùng tiền để giải quyết.

“Anh Tiểu Thiên, cảm ơn anh!” Vương Nhã Lộ cảm ơn Dương Thiên.

“Không cần cảm ơn anh! Chỉ tiếc ông cụ Vương là người tốt, thế mà lại có những người con như thế này! Anh cũng không có cơ hội gặp mặt ông lần cuối.” Dương Thiên nói.

“Khi ông nội ra đi vô cùng thanh thản, không hề đau đớn chút nào! Em nghĩ ông nội nhất định sẽ được lên thiên đường, tận hưởng hạnh phúc.” Vương Nhã Lộ nói, giọng nói còn mang theo giọng mũi khàn khàn.

Sau đó, Vương Nhã Lộ dẫn Dương Thiên tới mộ của ông cụ Vương.

“Ông nội, con đưa anh Tiểu Thiên tới thăm ông đây.

Lúc ông ở trong bệnh viện không phải vẫn luôn khen ngợi anh Tiểu Thiên đó sao? Bây giờ anh ấy đến rồi.

Ông ở trên trời nhìn thấy có vui không? Bây giờ Lộ Lộ rất ổn, ông không cần phải lo lắng cho con đâu.

Lộ Lộ cũng sẽ tự chăm sóc bản thân mình, con không còn là trẻ con nữa, sẽ không làm ông phải lo lắng đâu.”
Vương Nhã Lộ đứng trước mộ ông nội, chậm rãi nói như đang trò chuyện lúc ông cụ Vương còn sống.

“Ông nội, thì ra con được ông nhặt về nuôi.

Sao ông không nói cho con biết? Có phải ông sợ con buồn không? Không sao, ông nội, cho dù con được ông nhặt về nhưng con cũng sẽ mãi mãi là cháu gái ruột của ông! Ông cũng mãi mãi là ông nội của con!”

Vương Nhã Lộ nói đến đây thì không cầm được nước mắt.

“Ông nội, anh Tiểu Thiên đã mua lại ngôi nhà của chúng ta rồi, sau này đám người xấu đó sẽ không tới làm loạn nữa.

Đó là nhà của chúng ta! Ông nội, bây giờ Lộ Lộ đã biết kiếm tiền rồi, sao ông không cho con cơ hội báo đáp ông?”
Vương Nhã Lộ khóc nức nở: “Ông nội, ông đi rồi, từ giờ Lộ Lộ chỉ còn một mình.”
Vương Nhã Lộ quỳ trên mặt đất khóc lớn.

Dương Thiên yên lặng đứng sau lưng cô, trầm mặc không nói.

Trên bầu trời thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng chim tước kêu, nghe như tiếng ai đang nức nở.

Qua một hồi lâu, Vương Nhã Lộ lau khô những giọt nước mắt, ngại ngùng nhìn Dương Thiên nói: “Anh Tiểu Thiên, thật thất lễ quá, để anh đợi lâu rồi.”
Đem hết nỗi ưu phiền của mình nói ra ngoài, Vương Nhã Lộ cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Dương Thiên lắc lắc đầu nói: “Bây giờ ông cụ Vương đã từ trần, anh tin ông ở trên thiên đường cũng hy vọng nhìn thấy em sống vui vẻ hạnh phúc, vì thế em đừng quá đau lòng nữa.”
Vương Nhã Lộ đáp: “Anh Tiểu Thiên, em biết, em không sao đâu, anh không cần quá lo lắng.”
Dương Thiên nhìn Vương Nhã Lộ nói: “Hậu sự của ông cụ Vương đã giải quyết xong rồi, em định quay về trường học hay ở lại thành phố Đồng một thời gian?”
“Ông luôn mong muốn em có thể học xong đại học, vì vậy em sẽ không từ bỏ nghiệp học hành đâu.”, Vương Nhã Lộ đáp.

“Vậy thì tốt! Anh đưa em về trường!”, Dương Thiên đề nghị.

“Cảm ơn anh Tiểu Thiên, tiền viện phí của ông, còn có một triệu tệ tiền mua nhà kia, em nhất định sẽ trả toàn bộ cho anh.”, Vương Nhã Lộ nói cảm ơn, trong mắt đầy cảm kích nhìn Dương Thiên.

“Không sao đâu, tiền đó không trả cũng không sao!”, Dương Thiên cười nói.


Vương Nhã Lộ kiên quyết lắc đầu.

Cô đã hạ quyết tâm, nhất định phải nỗ lực kiếm tiền trả cho Dương Thiên.

Dương Thiên bất đắc dĩ đành phải đồng ý với cô.

Hắn cùng Vương Nhã Lộ quay về thu dọn nhà cửa một chút.

Vương Nhã Lộ nhìn căn nhà, trong mắt tràn đầy hoài niệm.

Đây là nơi mà cô và ông cụ Vương đã sống cùng nhau mấy chục năm.

Nhà vẫn còn, nhưng người thì không còn, cô lần sau quay về cũng chỉ lủi thủi một mình.

Không còn ai yêu thương cô, đợi cô trở về nhà như thế nữa.

“Đi thôi!”, Dương Thiên ở bên cạnh Vương Nhã Lộ nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui