Cường Giả Đô Thị


Khu căn cứ thành phố Hải.

Một vị quân nhân khoảng chừng năm mươi tuổi đang cung kính đứng bên cạnh một người khoảng hơn ba mươi tuổi.

Người hơn ba mươi tuổi này bật người nhảy lên, đá thẳng vào tảng đá có đường kính hơn hai mét trước mặt.

Tảng đá lập tức chia năm xẻ bày, mà người đàn ông này lại không hề hấn gì.

Nếu Dương Thiên có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra người đàn ông này đang sử dụng Chiến Vương quyết!
Người đàn ông hơn ba mươi tuổi kia mặc một bộ quân trang chỉnh tề, gương mặt cương nghị, thân hình cân đối, sức bật kinh người.

“Thiếu tá Phùng thật lợi hại!” Người quân nhân hơn năm mươi tuổi đứng ở bên cạnh tán dương.

Người đàn ông này tên là Trương Dương Lâm, là quân nhân của bộ đội thành phố Hải, thân phận rất cao, nhưng trước mặt Phùng Thiếu Quân lại không có chút uy áp nào.

Phùng Thiếu Quân là thành viên của bộ đội đặc chủng Hoa Hạ, thân thủ kinh người, có thể lấy một địch trăm!
Các thành viên trong đội của Phùng Thiếu Quân cũng vô cùng ưu tú, nhưng không ai có thể là đối thủ của Phùng Thiếu Quân.

Hơn nữa, Phùng Thiếu Quân mới chỉ hơn ba mươi tuổi mà đã được làm thiếu tá rồi, có thể nói là tiền đồ vô lượng.


Phùng Thiếu Quân nghe được lời khen của Trương Dương Lâm thì cười nhẹ.

Anh ta tới thành phố Hải chỉ có một mục đích duy nhất, đó là tới xem tố chất quân nhân của thành phố Hải như thế nào.

Lúc này, đột nhiên có một binh sĩ cuống quýt chạy vào.

“Có chuyện gì thế hả! Không có quy củ gì hết! Có chuyện gì thì nói thẳng!” Nhìn thấy dáng vẻ hoang mang rối loạn của binh lính, Trương Dương Lâm lớn tiếng nói.

Bình thường thì không sao, nhưng bây giờ Phùng Thiếu Quân lại đang ở đây, ông ta không muốn Phùng Thiếu Quân có ấn tượng xấu.

“Báo cáo, Trương Thiên Trạch bị đánh ở Võ quán thành phố Hải, Lâm Phúc cũng bị trọng thương đến mức hôn mê!” Binh lính vội vàng nói.

Trương Dương Lâm biết rõ năng lực của Lâm Phúc, ông ta có một đôi tay vô cùng cứng rắn, cho dù là hổ báo cũng có thể dùng tay không xẻ thịt.

Thuộc hạ của ông ta không có mấy người sánh được với Lâm Phúc.

“Đi!” Trương Dương Lâm nói.

Ông ta muốn dẫn vài người đi xen kẻ nào to gan dám đánh cháu trai mình.

“Thiếu tá Phùng, tôi có chút việc phải đi, chờ buổi chiều sẽ mời anh ăn cơm!” Trương Dương Lâm trước khi đi vẫn không quên chào hỏi Phùng Thiếu Quân.

“Ha ha, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, để tôi đi với ông.

Tôi cũng muốn xem người nào dám đánh cháu trai ông.” Phùng Thiếu Quân nói.

...!
Nhìn Lâm Phú hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, rồi lại nhìn Trương Thiên Trạch tràn đầy dữ tợn, nhóm Đới Văn Quân cũng cảm thấy lần này Dương Thiên gây ra chuyện lớn rồi.

“Dương Thiên, mặc dù Trương Thiên Trạch bình thường ăn chơi trác táng, lại tự cao tự đại, nhưng gia thế của cậu ta không tầm thường, không phải người dễ chọc.” Đới Văn Quân bất đắc dĩ nói.

“Đúng vậy, Dương Thiên, ông nội Trương Thiên Trạch làm việc trong quân đội, mặc dù sau lưng cậu có thư ký Hình nhưng mà hai người đó không chung một hệ thống, chuyện này thư ký Hình cũng không quản được đâu.” Dương Lộ Tâm đứng bên cạnh cũng lo lắng nói.


Dương Lộ Tâm cho rằng Dương Thiên không sợ hãi gì là do có Hình Chính Giang chống lưng.

Thế nên lúc này hắn mới không bận tâm chuyện gì mà đánh Trương Thiên Trạch và Lâm Phúc.

Lãnh Tình ở bên cạnh, vẻ mặt giống như đang xem kịch vui.

Cô cảm thấy Dương Thiên là một người vừa xấu xa vừa ngạo mạn, chỉ ước có người xử lý hắn.

Tịch Mộng Dao đứng bên cạnh, vẫn yên lặng không nói gì.

Mặc dù không nói gì nhưng trong lòng cô đã âm thầm hạ quyết tâm, nếu như mọi chuyện phát triển đến mức không khống chế nổi thì cô sẽ ra mặt giải vây cho Dương Thiên.

Dương Thiên là ân nhân cứu mạng của em gái cô, thế nên cô không thể để Dương Thiên xảy ra chuyện được.

Còn về phía năng lực của ông nội Trương Thiên Trạch thì Tịch Mộng Dao không quá coi trọng.

Mọi người trong võ quán cũng yên lặng chờ xem mọi chuyện sẽ diễn biến như thế nào.

Một lát sau, Trương Dương Lâm dẫn theo mười mấy người đi vào trong võ quán, Phùng Thiếu Quân chậm rãi đi phía sau.

Ông ta nhìn thấy Lâm Phúc hôn mê bất tỉnh, còn cả Trương Thiên Trạch bị đánh bầm dập thì ánh mắt lập tức trầm xuống.

“Thiên Trạch!” Trương Dương Lâm bước tới bên cạnh Trương Thiên Trạch, quan tâm hỏi han.

Ông ta vô cùng yêu quý đứa cháu trai này.


Cũng chính vì lý do này mà tính cách của Trương Thiên Trạch mới xấu như vậy.

“Ông nội, xương cốt toàn thân con giống như bị chặt đứt vậy! Chính là do Dương Thiên gây ra! Ông nhất định phải báo thù rửa hận cho con! Bắt Dương Thiên lại.” Trương Thiên Trạch nhìn thấy Trương Dương Lâm đã tới thì vội vàng khóc lóc nói.

“Được rồi, được rồi! Ông nội sẽ lập tức bắt cậu ta lại!” Trương Dương Lâm vội vàng nói.

Phùng Thiếu Quân ở phía sau nghe được hai chữ Dương Thiên thì ánh mắt khẽ lóe lên.

Anh ta nhìn người thanh niên trước mặt, ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú.

“Người đâu, Dương Thiên vô cớ đánh người, mau bắt cậu ta lại!” Trương Dương Lâm lập tức ra lệnh.

Bốn người đàn ông vạm vỡ nhanh chóng tiến về phía Dương Thiên.

“Bắt người là chuyện của cảnh sát, các người là cảnh sát à?” Dương Thiên mặt không đổi sắc, bình tĩnh nhìn đám người Trương Dương Lâm, hờ hững hỏi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui