Cường Giả Đô Thị


Dương Lộ Tâm ổn định cảm xúc, bắt đầu kể: “Con và Dương Thiên dẫn Tiểu Nam Nam đến công viên này chơi, sau đó có một người thanh niên nước ngoài chạy tới, Dương Thiên dẫn người đó đi tìm WC.

Sau đó, có năm người đàn ông nước ngoài lực lưỡng xuất hiện, trực tiếp cướp mất Tiểu Nam Nam.

Mấy người đó vô cùng lợi hại, tố chất thân thể vượt xa người bình thường! Chúng con không thể nào ngăn bọn họ được.”
“Đúng vậy, thư ký Hình, mấy người đó hình như là thành viên của một thế lực nào đó, những đòn tấn công của tôi đều không thể tạo thành tổn thương cho bọn họ!” Đới Văn Quân cũng nhận ra Hình Chính Giang, lập tức nói thêm.

“Cậu là Đới Văn Quân của nhà họ Đới?” Hình Chính Giang lập tức nhận ra.

Hình Chính Giang đã từng nghe nhắc tới Đới Văn Quân, đây là đứa cháu được ông cụ Đới yêu thương nhất, từ nhỏ đã luyện tập võ nghệ, thậm chí còn giành chức vô địch võ thuật thiếu niên thành phố Hải.

Không ngờ người như thế này cũng không phải là đối thủ của đám người kia.

Chẳng lẽ bọn chúng là đối thủ của ông ta? Hình Chính Giang cũng biết trên đời này có một số người đặc biệt, nhưng ông ta cảm thấy mình không hề làm điều gì chọc giận đến những người đó cả.

“Tiểu Nam Nam của mẹ!” Trương Mạn Nhã khóc nức nở.

Lần trước con gái ngã xuống sông, bà sợ đến mức suýt mất nửa cái mạng, không ngờ bây giờ lại tiếp tục xảy ra chuyện như vậy.


Dương Thụy Cường nhanh chóng gọi vài cuộc điện thoại, sau khi phân phó xong thì không nói gì mà nhìn Hình Chính Giang, trong lòng ông ta cũng lo lắng vô cùng.

Dù sao thì bởi vì con gái ông ta đưa con gái Hình Chính Giang ra ngoài chơi nên mới xảy ra cơ sự này.

Nếu như Tiểu Nam Nam không may có chuyện gì thì quan hệ giữa hai nhà Dương- Hình cũng có thể vì chuyện này mà xuất hiện rạn nứt.

“Lão Hình, ông đừng quá lo lắng! Tiểu Nam Nam là cô bé thông minh, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!” Dương Thụy Cường ở bên cạnh an ủi.

“Hừ! Người bị bắt không phải con gái của ông, tất nhiên ông có thể nói như vậy rồi!” Hình Chính Giang tức giận hừ lạnh một tiếng, trong lòng vô cùng tức giận.

Con gái của mình vừa mới rời khỏi nhà 3km thì đã bị người ta bắt cóc rồi.

Dương Thụy Cường cường gượng gạo, yên lặng nghe lời nói tức giận của Hình Chính Giang chứ không phản bác câu nào.

Bây giờ ông ta cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện Tiểu Nam Nam có thể bình an vô sự.

“Đúng rồi, Tiểu Thiên đâu?” Hình Chính Giang nhìn về phía Dương Lộ Tâm, âm trầm hỏi.

“Dương Thiên...!Dương Thiên đuổi theo chiếc xe kia rồi.” Dương Lộ Tâm nhìn Hình Chính Giang, trong lòng vô cùng sợ hãi.

“Chính Giang, Tiểu Thiên chính là quý nhân của Tiểu Nam Nam, Nam Nam chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu! Nhất định sẽ không có chuyện gì!” Trương Mạn Nhã giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, bà nắm chặt tay Hình Chính Giang, không ngừng nói.

“Ừ! Có Tiểu Thiên ở đó, con gái của chúng ta chắc chắn sẽ không có chuyện gì!” Hình Chính Giang an ủi vợ.

Trong lòng ông ta mặc dù vô cùng đau đớn, nhưng dù sao cũng là người trải qua nhiều sóng to gió lớn, Hình Chính Giang vẫn dùng lý trí để suy nghĩ vấn đề.

Trong lòng Hình Chính Giang, Dương Thiên dù sao cũng chỉ là một người bình thường thôi, theo lời Đới Văn Quân thì nhóm người kia không dễ đối phó.

Tiểu Nam Nam lần này chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Hừ!
Cho dù là kẻ nào bắt con gái tôi, tôi cũng nhất quyết không bỏ qua cho kẻ đó!
Hình Chính Giang phẫn nộ suy nghĩ.


Dương Lộ Tâm ở bên cạnh không dám nói gì, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Cô ta cũng cảm thấy Dương Thiên không thể nào cứu được Tiểu Nam Nam.

“Reng!”
Trong lúc mọi người đang im lặng thì điện thoại di động của Hình Chính Giang vang lên.

“Là điện thoại của Tiểu Thiên!” Hình Chính Giang nhìn tên người gọi tới thì vô cùng xúc động.

“Chính Giang, mau nghe điện thoại! Nhất định là Tiểu Thiên đã cứu được con gái của chúng ta rồi!” Trương Mạn Nhã kích động nói.

Hình Chính Giang run rẩy nghe máy, giọng nói cũng run lên: “Alo? Tiểu Thiên!”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói bình tĩnh của Dương Thiên: “Bác Hình, cháu đã cứu được Tiểu Nam Nam rồi, mọi người không cần lo lắng.

Bây giờ cháu đang ở ngoại thành...”
Sau khi cúp điện thoại, Hình Chính Giang vô cùng vui sướng: “Mạn Nhã, không sao rồi.”
“Vâng.” Trương Mạn Nhã kích động gật đầu.

Mọi người nhanh chóng tới vùng ngoại thành.

Chiếc xe màu vàng vẫn đỗ trên đường, bên cạnh xe còn mấy người đàn ông nước ngoài đang nằm dưới đất, không biết sống chết.

Dưới ánh mặt trời, Dương Thiên ôm Tiểu Nam Nam, lặng lẽ đứng đó.


Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, khiến hắn như phủ thêm một lớp hào quang.

Dương Thiên đứng bên đường cao tốc, gương mặt thanh tú trẻ trung, nhìn như cậu bé nhà bên.

Nhưng mà, ở dưới chân hắn, năm bóng dáng thê thảm nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

“Tiểu Thiên!” Nhóm người Hình Chính Giang lập tức chạy tới.

Trương Mạn Nhã kích động đỡ lấy Tiểu Nam Nam từ trong tay Dương Thiên.

Cô bé bởi vì sợ hãi quá nên đã ngủ thiếp đi, nhưng thân thể thỉnh thoảng vẫn còn run lên nhè nhẹ.

Vết tát trên má vẫn chưa tan biến, mặt cô bé cũng vì thế mà sưng lên.

Hình Chính Giang nhìn thấy con gái mình như vậy thì vừa đau lòng vừa phẫn nộ.

Ông ta chỉ vào đám người nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Bắt tất cả trở về!”
Mặc dù những người này đều là người nước ngoài, nhưng Hình Chính Giang yêu thương con gái mình như vậy, nhất định không chịu bỏ qua..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui