Trường An Hầu luôn tận tâm với nhiệm vụ của mình, nhưng lại không biết linh hoạt.
Hắn ta nghĩ rằng tất cả những việc mình làm đều vì thế cục của nước Nam Huyền, mà thật ra đang bị người khác lợi dụng mà không biết.
“Ngươi.” Trường An Hầu chỉ vào Tân Tử Mặc, nhưng hắn ta không dám nói ra lời uy hiếp, đành phải thôi.
“Ta nói lần cuối cùng, tránh đường!”
Tần Tử Mặc không có thời gian tranh cãi với bọn họ, cao giọng nói.
Đám người Tướng quân trấn biên nhìn nhau, lòng, bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Bọn họ đã phái năm trăm binh lĩnh tinh nhuệ, ngăn chặn con đường dẫn đến cổng thành.
Bọn họ liếc nhìn Tân Tử Mặc, không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Mấy ngày trước, Tân Tử Mặc một mình quét sạch phố Bắc, trên quần áo không hề dính một giọt máu nào, loại sức mạnh này quả thực khiến người ta sợ hãi
Tuy nhiên, để ngăn chặn Nội các đứng vững và ảnh hưởng đến sự cân bằng của triều đình, mọi người không còn cách nào khác là dùng mọi thủ đoạn để cản trở.
“Hễ người nào chặn đường đều bị coi là kẻ phản quốc, hễ người nào bất kính đều bị coi là đồng đảng của tù nhân Vương Tuần.”
Tần Tử Mặc lấy từ thắt lưng ra miếng ngọc bội Bạch Long, tượng trưng cho ý chí của quân hoàng, sắc mặt uy nghiêm, vô cùng đáng tin.
“Ngọc bội tuỳ thân của quân thượng!"
Đám người Trường An Hầu thấy vậy, sắc mặt thay đổi rõ rệt, kêu lên.
“Người trong Nội các giám sát tất cả quan lại, tiên trảm hậu tấu, hoàng quyền đã cho phép, ai không muốn tin, cứ thử một lần. Hôm nay ai dám ngăn cản ta, ta sẽ chém người đói”
Đây là trận chiến quật khởi đầu tiên của Nội các, Tan Tử Mặc sẽ không bao giờ cho phép xuất hiện bất kỳ sai sót nào.
Đừng nói là đám người Trường An Hầu, cho dù là thái tử đương triều đứng ở giữa đường, Tân Tử Mặc cũng sẽ không chút kiêng dè mà đè bẹp hắn ta.
Hơn nữa, sau đó Tân Tử Mặc sẽ trách cứ quân hoàng Cố Tinh Thần, yêu cầu y lại bồi dưỡng thêm một thái tử hiểu chuyện.
Cũng may thái tử vẫn luôn ở trong cung, đi cùng quân hoàng Cố Tỉnh Thần, một tấc không rời.
Cố Tinh Thần sẽ không để thái tử trở thành thanh kiếm của người khác, y biết rất rõ tính tình của Tân Tử Mặc, không dám khinh thường.
Xùy! Tân Tử Mặc nắm lấy dây cương chiến mã, dùng hai tay xua ngựa về phía trước.
Ngay khi vó sắt của chiến mã đập xuống, trái tìm mọi người bị chấn động mạnh, linh hồn run rẩy.
“Đưa kiếm cho ta!”
Tân Tử Mặc đưa tay phải ra, Tiết Ninh lập tức giao thanh kiếm bên hông ra.
Sau đó, Tân Tử Mặc cưỡi chiến mã, cầm kiếm trong tay mà đi.
Mọi người nhìn tư thế của Tân Tử Mặc, không khỏi nhớ đến trận tầm máu ở phố Bắc mấy ngày trước.
Mỗi khi Tân Tử Mặc tiến lên một bước, mọi người sẽ đồng thời lùi lại một bước.
Cuối cùng không thể rút lui, mắt thấy kiếm của Tần Tử Mặc sắp chém vào đầu của đám người Tướng quân trấn biên và Trường An Hầu.
“Rút quân! Nhường đường cho Tần đại nhân!”
Tướng quân trấn biên nhìn ra trong đôi mắt sâu như vực thẳm của Tần Tử Mặc là sự coi thường mạng sống.
Không ngoa khi nói rằng nếu hôm nay Tướng quân trấn biên không rút lui thì sẽ chỉ có một con đường chết.
Tướng quân trấn biên nhiều kinh nghiệm sa trường, ông ta đã ngửi được mùi tử vong, giống như đã bước một chân vào quỷ môn quan.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của tướng quân, hàng trăm binh lính tinh nhuệ không thể cầm cự được nữa, nhanh chóng rút lui sang hai bên, để lại một con đường dẫn vào cổng thành.
“Sự rứt lui này biểu thị cho sự trỗi dậy của Nội các là không thể ngăn cản được”
Các thám tử từ tất cả các thế lực bí mật ngay lập tức báo cáo sự việc này.
Tuy đám Tiết Ninh biết rõ đại nhân nhà mình rất ngang ngược nhưng họ vẫn sợ hãi, đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: “Phóng tầm mắt ra nhìn toàn bộ vương triều, người dám làm chuyện như vậy chỉ có một mình đại nhân mà thôi”
“Rốt cuộc Tăn Uyên là thần thánh phương nào, giống như là từ hư không nhảy ra vậy, đâu đâu cũng thấy quỷ dị”
Tân Tử Mặc ngạo nghễ áp giải Vương Tuần đến cổng thành, không ai dám ngăn cản.
Vương Tuần tâm tàn như tro, hai mắt vô thần, hắn ta biết hôm nay mình khó tránh khỏi cái chết.
Hàng nghìn người đang tập trung ở cổng thành.
Giờ ngọ đã đến, cuộc xử trảm sắp bắt đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...