Tiết Ninh hiểu ý của Tần Tử Mặc, phải trông chừng Đại Lý Tự Thiếu Khanh, không để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Tần Tử Mặc phất phất tay, ra hiệu cho Tiết Ninh. lui ra.
Một lúc sau, cả đại sảnh chỉ còn lại Tân Tử Mặc.
Tần Tử Mặc buông việc trong tay xuống, nhẹ nhàng xoa trán, tự lầm bẩm: "Qua mấy ngày nữa sẽ dọn dẹp ngăn nắp thì mới tuyển người, mở rộng thành viên tổ chức của Nội các.”
Trong Nội các có tổng cộng mười mấy người, làm việc gì cũng bất tiện... Một đêm trôi qua an lành, không ai dám lén vào Nội các cứu người.
Ngày xử trảm đã đến, trong kinh thành có vô số ánh mắt theo dõi Nội các, muốn nhìn xem liệu Nội các có lá gan này hay không.
“Nghe nói hôm qua Đại Lý Tự Khanh đã đích thân. đến Nội các đòi người, không những không đòi được. mà còn tức giận đến hộc máu, bị bồi thường tám ngàn lượng bạc”
“Nội các rất ngang ngược, nếu cứ mặc kệ, kinh thành to như vậy còn có chỗ cho chúng ta sống yên ổn sao?”
“Lão thần thỉnh cầu quân thượng, cầu quân thượng nghiêm khắc điều tra việc này. Vương Tuần thân là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, không thể biết pháp phạm pháp. Lùi lại vạn bước, cho dù Vương Tuần có phạm sai lầm thì cũng do Đại Lý Tự thẩm lý và phán quyết.”
Đám quan lại không quan tâm đến sự sống chết của Vương Tuần, họ chỉ không muốn biến Vương Tuần trở thành bàn đạp vững chắc để Nội các quật khởi
Một khi Vương Tuần bị người của Nội các chém, có nghĩa là trận đầu tiên của Nội các đã chiến thắng, chân chính đứng trong triều đình.
Vì vậy, đám quan lại chỉ yêu cầu giao Vương Tuần cho Đại Lý Tự xét xử, thay vì để một Nội các bất ngờ xuất hiện tiếp quản.
Bên ngoài hoàng cung, hơn chục quan viên quyền cao chức trọng cầu kiến quân hoàng
“Quân thượng khẩu dụ, cô hôm nay bị nhiễm phong hàn, sức khoẻ không tốt, không tiện xử lý triều chính, chúng ái khanh đều lui ra đi!”
Một vị thái giám lớn tuổi chậm rãi đi đến trước mặt triều thần, hắng giọng rồi nói lớn.
Mọi người nhìn nhau, nghẹn đỏ mặt.
Đúng lúc này lại bị nhiễm phong hàn, thật trùng hợp đấy!
“Cầu xin quân thượng thu hồi quyền lực của Nội các, nếu còn tiếp tục, triều định chấn động, lung lay nền tầng lập quốc!”
Một tên quan viên quỳ xuống, khản giọng hét lên.
“Cầu xin quân thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
Sau đó, đám quan còn lại cũng làm theo.
Hơn mười người quỳ gối ở bên ngoài đại điện, trở thành một tuyến phong cảnh mỹ lệ, vô cùng nổi bật.
Lúc này, Tân Tử Mặc đích thân hộ tống tên tội phạm Vương Tuần ra khỏi cổng lớn Nội các.
Vương Tuần mặc đồng phục tù nhân, sắc mặt trắng bệch, tay chân bị xiềng xích.
Tân Tử Mặc liếc nhìn Vương Tuần, trong lòng thở dài: “Ngươi thật may mẫn, được đích thân ta tiễn một đoạn đường”
Trước kia làm sao Tân Tử Mặc có thể làm mấy. chuyện như vậy, đây thật sự là lần đầu tiên.
“Xuất phát!"
Tần Tử Mặc đang cưỡi ngựa, có Tiết Ninh và những người khác ở bên cạnh.
Vô số cặp mắt đang dõi theo từ các con phố và ngõ hẻm.
“Thật sự muốn xử trảm Vương đại nhân ở cổng thành sao?”
“Người đứng đầu Nội các từ đâu xông ra vậy?
Không sợ sẽ đắc tội bá quan văn võ trong triều ư?”
“Trong Đại Lý Tự cũng chẳng có ai tốt đẹp gì. Mấy năm trước, ta tận mắt nhìn thấy một tên lưu manh được Đại Lý Tự thả ra, hẳn đã hãm hại rất nhiều người dân vô tội”
Nhiều người trên đường đang xì xào bàn tán về Nội các.
Cạch, cạch, cạch....
Mặt đất rung chuyển, tiếng vó sắt vang lên.
Trong nháy mắt, con đường tiến về phía trước của Tân Tử Mặc đã bị một đám binh lính tỉnh nhuệ chặn lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...