Vạn Hoa thừa dịp mọi người đang trong tình trạng hóa đá, chạy xe như bay đến bệnh viện, mở tủ bảo hiểm ở trong phòng làm việc lấy báo cáo kiểm tra y tế ra, rồi lại chạy xe như bay về nhà chính, chỉ là mọi người lúc này, đều dùng ánh mắt phi thường quỉ dị nhìn Cốc Vũ.
Về phần Cốc Vũ, vì nôn quá lợi hại, cả người đều choáng váng, còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra nên rất áy náy, tại sao lại bị nôn trong lúc đang ăn cơm chứ? Cái này thì làm sao mọi người ăn cơm được?
Báo cáo kiểm tra y tếđầu tiên lọt vào tay Lăng Sóc, anh nhìn lướt qua thật nhanh, sau đó đưa qua Lăng Tập Trạo, chuyền đến tay Lăng Tu Dương, qua tay bác Lâu, cuối cùng lại quay về trong tay Lăng Sóc.
Sau khi đọc báo cáo, mọi người cũng không nói gì, vẻ mặt nhìn có vẻ cực kì nghiêm túc, trong ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên thần sắc vừa mừng vừa lo.
Phần báo cáo này vốn là lúc trước Vạn Hoa kiểm tra tổng quát trước khi thực hiện phẫu thuật cho Cốc Vũ, anh không ngờ, trong cơ thể Cốc Vũ, lại có dư ra một bộ phận chỉ thuộc về giới nữ – Tử cung. Chỉ là tử cung này không phát triển thành thục, cũng không đầy đủ, ống dẫn trứng nối với thành ruột, nhưng bị tắc nghiêm trọng, chẳng khác gì trên người Cốc Vũ có dư ra một miếng thịt thừa hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến đặc thù nam tính hay dậy thì của Cốc Vũ…
Lúc ấy Vạn Hoa không có đem phần báo cáo này để vào trong tập tài liệu đưa Lăng Sóc, chủ yếu là vì hai nguyên nhân, thứ nhất anh không cảm thấy Lăng Sóc cùng Cốc Vũ sẽ tiến tới với nhau; thứ hai, cơ hội để Cốc Vũ mang thai là rất nhỏ, cực kì bé nhỏ.
Lúc bác sĩ và y tá giao kết quả kiểm tra cho Vạn Hoa cũng ko nói nên lời, dù biết là trong cơ thể Cốc Vũ có sự tồn tại của một cái tử cung được nối với thành ruột, cho dù rất có giá trị nghiên cứu nhưng anh vẫn không muốn làm, đứa bé Cốc Vũ này đã rất khổ rồi, cũng không cần phải nói ra làm gì khiến cho Cốc Vũ lo lắng hơn, nói không chừng còn càng khiến cho Cốc Vũ tự ti. Cái này có lẽ cũng là lí do Thi Lệ không nói cho Cốc Vũ biết.
Chỉ có điều anh cùng Thi Lệ cũng thật sự không ngờ được, tử cung trong người Cốc Vũ lại có thể phát triển trong khoảng thời gian ngắn như vậy, trúng số độc đắc.
—
Sau đó, Lăng Sóc đem báo cáo để lại lên bàn, cũng giống như những người còn lại, tâm tình vừa hỗn loạn vừa sung sướng nhìn Cốc Vũ.
Chỉ mới nghe thấy mùi đồ ăn trên bàn liền cảm thấy buồn nôn, Cốc Vũ cái gì cũng nôn không ra cảm thấy rất khó hiểu vì sao mọi người lại nhìn cậu bằng ánh mắt quỉ dị như vậy, cậu cố nén sự khó chịu trong bao tử, nôn đến mức cổ họng có chút rát khiến cho giọng nói cũng bị khàn theo: “Mọi người làm sao vậy? Xin lỗi, con không phải cố ý muốn nôn.” Vừa nói vừa che miệng lại, tay kia kéo bàn tay vẫn còn ôm eo cậu ra, bước từng bước lảo đảo đi vào trong toilet.
Lăng Sóc cùng ba người còn lại cũng bắt đầu tin, nhưng bởi chưa chắc chắn, cho nên mọi người cho dù đang cảm thấy rất kinh hỉ nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo, chung qui so với bị thất vọng vẫn tốt hơn.
Lăng Sóc mạnh mẽ tỏ ra tỉnh táo nói: “Hôm nay trễ quá rồi, để ngày mai con đưa Vũđến bệnh viện kiểm tra.”
“Ở bệnh viện đông người phức tạp lắm, Vạn Hoa, con liệt kê ra những thiết bị nào cần dùng ra đi, để cho Tiểu Lâu chuẩn bị một bộ, nếu như thật sự Tiểu Vũ có, sau này cũng phải dùng đến rất nhiều lần, cứ đi tới đi lui ở bệnh viện cũng không tốt.” Lăng Tập Trạo nói.
“Tiểu Sóc, nếu như đây là sự thật, vậy tên nhóc con quá may mắn rồi, chú chúc mừng con trước nha.” Lăng Tu Dương nói.
“Cảm ơn chú.” Vẻ mặt Lăng Sóc cũng mềm xuống nói lời cảm ơn.
Bác Lâu nhìn thịt cá bày trên bàn ăn, nói có chút bối rối: “Ai ai, khó trách mợ chủ nhỏ lại nôn nhiều đến như vậy, những thức ăn này không thích hợp với người… người có thai.” Sau đó oán trách trừng mắt liếc Vạn Hoa một cái, còn nói: “Đều là tại Vạn Hoa con không có vì mợ chủ nhỏ mà kiểm tra cẩn thận một chút, nếu không thì mợ chủ nhỏ cũng đâu có phải chịu cực nhiều như vậy.”
Vạn Hoa co rút không biết nói cái gì, tại sao lại trở thành chuyện của anh vậy?
Lăng Tập Trạo thấy Cốc Vũ vào nhà vệ sinh một lúc lâu còn chưa có đi ra, nói với Lăng Sóc: “Tiểu Sóc, đừng ngồi đây nữa, đi ra xem Tiểu Vũ thế nào đi, đừng để bị ngất ở trỏng.”
Khi Lăng Sóc đi đến nhà vệ sinh thăm chừng Cốc Vũ, bác Lâu cũng đi nhanh vào bếp, miệng lẩm bẩm: “Phải nói nhà bếp làm mấy món ăn thanh đạp thích hợp cho người có thai rồi, uhm, làm cái gì mới tốt đây, lúc rảnh phải đi mua vài cuốn sách về mới được… Thật sự là tốt quá, lão gia có cháu cố rồi…”
—
Mới sáng sớm hôm sau, Vạn Hoa đã cùng bác Lâu chỉ đạo binh lính đem những thiết bị y tếđưa vào phòng lắp đặt, Vạn Hoa gật đầu với bác Lâu, sau đó, bác Lâu lòng tràn đầy hân hoan chạy đến gọi Lăng Sóc đưa Cốc Vũ qua đây.
Cốc Vũ còn đang ngủ vùi, trong bụng còn trống rỗng và chưa đi tiểu buổi sáng thì đã được Lăng Sóc bế qua, tay Vạn Hoa điều kiển máy siêu âm, Lăng Tập Trạo cùng Lăng Tu Dương cũng vội vàng chạy đến, hơn nữa ngay cả Lăng Sóc cùng bác Lâu cũng nín thở, mắt không chớp lấy một cái nhìn vào một điểm nhỏ xíu không được rõ lắm trên màn hình máy tính.
Vạn Hoa giữ vững tay phải, ngón tay trái chỉ vào điểm bé xíu kia nói: “Đây là em bé này, hơi nhỏ một chút, theo thế này thì cũng đã hơn hai tháng rồi, bây giờ còn chưa thành hình, nhưng mà theo thời gian bé sẽ lớn lên từ từ, qua chín tháng mười ngày sẽ từ bụng Tiểu Vũ chui ra. Nhưng mà cũng phải rất là khâm phục sức sống của cục cưng, tuy rằng Tiểu Vũ bị áp lực lớn từ việc thi tốt nghiệp nhưng bé cũng không bị ảnh hưởng nhiều.”
“Thật sự là quá kì diệu!” Lăng Tu Dương dụi đôi mắt gần như là dán dính vào điểm bé xíu kia không chớp lấy một cái rồi vỗ vai Lăng Sóc.
Lăng Sóc gật đầu, không nói gì, bởi vì anh không biết phải nói thế nào mới có thể biểu đạt hết cảm thụ kì diệu trong lòng lúc này, sau đó quay đầu nhìn Cốc Vũđang nằm trên giường chưa có dấu hiệu tỉnh dậy dù xung quanh rất ồn ào, trong đôi mắt xanh thẫm tràn dầy dịu dàng.
Lăng Sóc chưa từng nghĩđến, có một ngày anh lại được làm cha! Bởi vì anh biết, Cốc Vũ quả thật là nam, anh biết nếu đã xác định chung sống cùng với Cốc Vũ, thì cũng không nghĩđến việc có con nữa, cũng không hề có ý nghĩ sẽ tìm người mang thai hộ để có con.
Nhưng mà hôm nay, nhìn điểm bé nhỏ trên màn hình máy tính kia, niềm hạnh phúc lớn lao từ trên trời rơi xuống này làm cho anh không biết phải phản ứng như thế nào nữa.
Bác Lâu kích động đến rơi nước mắt, nói với Lăng Tập Trạo: “Lão gia, nhà họ Lăng có thể sinh sôi nảy nở rồi, cái này thật sự quá tốt.”
Lăng Tập Trạo vừa kích động lại vừa cảm động, lập tức dặn dò bác Lâu: “Uh, đúng vậy a, Tiểu Lâu, đem toàn bộ đồ dùng có góc nhọn trong nhà đổi hết, còn nữa…”
Lăng Tu Dương nhìn thấy cha cùng với bác Lâu so với diễn viên chính Lăng Sóc được lên chức cha còn muốn nhiệt tình hơn, chẳng biết phải nói thế nào, bất quá nghĩđến sau này Cốc Vũ sẽ bị đối xử giống như là quốc bảo liền có điểm cảm thông.
—
Cốc Vũđang ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác trên bụng mình có cái gì đó sờ qua sờ lại, tưởng là Lăng Sóc, khẽ lầm bầm: “Lăng Sóc, đừng sờ em mà, em muốn ngủ.” Sau đó muốn lăn qua né “cái tay” kia, định lăn qua một chút, lại lăn không được.
Cốc Vũ ráng mở hai mắt đang dính chặt lại với nhau, thấy trước mắt có bóng người đi qua, tưởng là Lăng Sóc rời giường rồi, liền vươn tay đến bóng dáng ấy, chụp được vạt áo của cái bóng, thanh âm mềm mại có chút đứt quãng nói: “Lăng Sóc, kéo em dậy đi, em muốn vào nhà tắm.” Đều tại Lăng Sóc sờ tới tờ lui trên bụng cậu, làm cho cậu mắc tiểu quá chừng.
“Ha ha… Đứa bé này, đúng là trẻ con mà.” Lăng Tập Trạo nhịn không được cười thành tiếng.
Lăng Tu Dương cùng Vạn Hoa và bác Lâu ở bên cạnh cũng cười thoải mái, Vạn Hoa vừa thu hồi lại ống nghe trên bụng Cốc Vũ, vừa bày ra bộ dáng bác sĩ nói: “Tiểu Sóc, Tiểu Vũ có em bé, trong vòng ba tháng đầu em cố mà chịu đựng nha, không có được tùy tiện “sờ” Tiểu Vũđó.”
Lăng Sóc lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người một cái, chẳng muốn nói cái gì, dù sao nói thế nào thì cũng bị cười. Bây giờ, điều anh cần làm là bế bé ngốc đáng yêu đang mơ màng chẳng biết gì này trở về phòng, nếu không còn không biết sẽ phát ngôn kì quái gì nữa khiến cho mọi người chọc ghẹo.
Lao Sóc nhanh chóng kéo áo ngủ của Cốc Vũ xuống, bế Cốc Vũ lên quay người đi về phòng.
“Lăng Sóc, mặc dù anh không phải bác sĩ khoa sản, nhưng mà lát nữa qua nghe anh dặn mấy chuyện cần chú ý cho Tiểu Vũ nha. Trước khi ăn sáng, tốt nhất là em đem chuyện này nói với Tiểu Vũ luôn đi.” Vạn Hoa gọi với theo Lăng Sóc đã sắp đi ra ngoài.
Bước chân Lăng Sóc hơi dừng lại, gật đầu đáp ứng.
Cốc Vũ dụi dụi hai mắt nhìn rất đáng yêu, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, cậu nhìn thấy cằm Lăng Sóc, cảm thấy nghi hoặc lẫn khó hiểu: “Lăng Sóc, sao em lại nghe thấy tiếng của ông nội cùng anh rể vậy?” Sau đó mới có phản ứng, vội vàng nói: “Lăng Sóc, tự em vô phòng tắm được rồi, không cần bế em đâu.”
—
Xả hết mấy thứ trong bụng, tiếp theo Cốc Vũ quay qua chải răng rửa mặt.
Đi ra phòng tắm, Cốc Vũ nhìn thấy Lăng Sóc đang ngồi nghiêm nghị ở đuôi giường. Khuôn mặt này làm cho trong lòng Cốc Vũ tự nhiên run rẩy, bước chân cũng chậm lại.
“Vũ, lại đây.” Lăng Sóc vẫy vẫy tay với Cốc Vũ – người đang nhạy cảm phát hiện thấy có chuyện gì đó sắp sửa phát sinh.
Cốc Vũ vừa đi qua, liền được Lăng Sóc giữ chặt, tiếp theo là một nụ hôn sâu.
Cốc Vũ bị Lăng Sóc hôn đến không còn phân biệt được phương hướng thì được Lăng Sóc cẩn thận đỡ nằm xuống giường, tưởng rằng Lăng Sóc sẽ đi vào, thế nhưng Lăng Sóc chỉ nhẹ nhàng cắn xung quanh xương quai xanh của cậu, để lại vệt cắn màu hồng nhợt nhạt, tay trái đặt trên bụng cậu nhưng không hề sờ soạng loạn lên.
“Uhm… Lăng Sóc?” Cốc Vũ bị Lăng Sóc hôn đến động tình, nhẹ gọi Lăng Sóc.
Lăng Sóc làm sao không động tình, anh đã hơn hai tháng chưa có được cùng Cốc Vũ vận động “đen tối đen tối” trên giường rồi, nếu nói trước kì thi tốt nghiệp là vì vội vàng cùng áp lực thi cử, sau khi thi tốt nghiệp nửa tháng cũng chẳng làm được gì là bởi vì Cốc Vũ lúc nào cũng bị nôn đến tội trở nên yếu ớt lại ham ngủ.
Hôm nay cuối cùng cũng đã tìm ra được nguyên nhân Cốc Vũ bị nôn, trong lúc tràn ngập trong niềm vui sướng trời ban thì cũng kèm theo một tia buồn phiền, sợi tơ buồn phiền đó chính là vì lại phải tiếp tục cấm dục rồi, ít nhất cũng phải qua một tháng nữa mới có thể âu yếm Cốc Vũ.
Cốc Vũ mở đôi mắt đang khép hờ vì thoải mái, nhìn thấy khuôn mặt hoàn mĩ của Lăng Sóc gần trong gang tấc, hơi thở quấn quít vào nhau, hỏi: “Lăng Sóc, anh… anh không muốn à?” Nói xong, Cốc Vũ mắc cỡ muốn trốn vào trong chăn, cậu sao lại nói giống như là đang cầu hoan vậy chứ.
“Không, anh rất muốn em, muốn vô cùng, nhưng mà anh không thể.” Lăng Sóc nhìn chăm chú vào đôi mắt Cốc Vũ, nhìn thấy được vẻ ảm đạm tràn ra trong đôi mắt đang mơ màng ngập nước của Cốc Vũ, Lăng Sóc vội vàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của Cốc Vũ, “Bé ngốc, không phải như em nghĩđâu, chẳng lẽ em không cảm thấy bên dưới của anh thèm muốn em đến mức nào sao? Nhưng mà bây giờ người em không chịu được, hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, Vũ, em đang có em bé của chúng ta.”
Cốc Vũ vội la lên: “Anh nói em có em bé của chúng ta hả? Vậy chuyện lên đại học của em biết làm sao bây giờ?!”
Lăng Sóc hình dung ra các loại phản ứng của Cốc Vũ sau khi biết mình có thai, thậm chí nghĩđến Cốc Vũ bởi vì bản thân là nam mà sẽ vô cùng tự ti; nghĩđến Cốc Vũ sẽ vô cùng sợ hãi, không tin vào lời anh; cũng đã nghĩđến Cốc Vũ giống như anh hạnh phúc nói không nên lời…
Nhưng phản ứng của Cốc Vũ làm anh hết hồn rồi, không có tự ti, không có sợ hãi, không có vui sướng, càng không có không tin, mà là nghĩđến chuyện mình không thể lên đại học.
Lăng Sóc cảm giác rất bó tay, thật không nên đem tư duy của người bình thường mà hình dung các sự việc rồi áp đặt vào bộ não chậm chạp ngốc nghếch của Cốc Vũ.
Trong khi Lăng Sóc đang nghĩ làm sao để nói cho Cốc Vũ biết đến sự thật rằng nếu cậu đã mang thai thì chẳng thể đi học, Cốc Vũ hét lên nho nhỏ, vẻ mặt không thể tin được trợn tròn mắt nhìn Lăng Sóc, đôi môi run rẩy mấp máy hỏi: “Lăng… Lăng… Lăng Sóc, anh nói, em… Em… Em… Em… Có thai rồi?! Anh không có… Gạt em?”
Lăng Sóc nghe Cốc Vũ giật mình đến bị cà lăm, lại càng hết chỗ nói luôn, bé ngốc này, phản ứng cũng chậm quá đi!
Lăng Sóc cầm lấy tay phải của Cốc Vũđặt tên bụng cậu, nói: “Vũ, anh không có gạt em! Ở đây, dưới tay em, có em bé của mình đang ngủ. Không phải lúc nãy em cảm thấy sao như là có tiếng của ông nội cùng anh rể sao? Lúc đó là mọi người đang giúp em siêu âm. Anh rể nói, em bé được hơn hai tháng rồi, anh nghĩ, con có hồi tối sinh nhật em mười tám tuổi đó.”
Cốc Vũ hơi nâng người dậy, hai tay túm lấy áo Lăng Sóc, vốn hơi thở hai người đã quấn quít vào nhau có thể cảm nhận được, Cốc Vũ lại nâng người lên như vậy, trán hai người cũng chạm vào nhau, chóp mũi chạm vào chóp mũi.
Đôi mắt trong veo của Cốc Vũ chuyển động nhè nhẹ, nghiêm túc nhìn sâu vào đôi mắt xanh thẳm của Lăng Sóc, bên trong đó không hề có ý đùa cợt mà là đang nhìn chăm chú lại cậu.
Cốc Vũ bất lực buông tay đang cầm áo Lăng Sóc ra, bộ dáng khủng hoảng muốn bật khóc, nói: “Lăng Sóc, em là quái vật sao? Rõ ràng là con trai mà, tại sao lại có thai?”
Lăng Sóc cảm thán một tiếng nhẹ nhàng, cưng chiều hôn lên môi Cốc Vũ, thật lâu mới buông ra, nói: “Đúng là bé ngốc mà, Vũ chẳng lẽ không cảm thấy đây là quà tặng của ông trời dành cho chúng ta sao? Hồi trước khi leo núi Nam Bình Sơn, em hỏi anh sau này có thể có người phụ nữ khác không, chẳng phải là trong đáy lòng em cảm thấy sợ hãi nếu anh tìm người phụ nữ khác để có con sao? Bây giờ, Vũ có thể tự mình có con với anh, chẳng lẽ Vũ không vui sao?”
“Lăng Sóc, anh… thích em bé?” Cốc Vũ dè dặt hỏi, đem cảm giác sợ hãi trong lòng nếu như người khác biết cậu có thai rồi nhìn cậu chẳng khác gì quái vật ra sau đầu, đưa tay vuốt ve mặt Lăng Sóc.
—
Nếu như Lăng Sóc thích trẻ con, mà mình bây giờ lại có rồi, như vậy, cho dù phải trở thành quái vật, cậu cũng muốn vì Lăng Sóc mà sinh em bé. Cậu không biết trong này có mang theo suy nghĩ trả ơn hay không, không tính đến thời gian chính thức chung sống với nhau mấy tháng qua từ khi trở thành vợ chồng sắp cưới, chính là nhớ khoảng thời gian trước đó khi tiếp xúc với Lăng Sóc, cũng nhớ loáng thoáng, Lăng Sóc không cần cậu trả ơn.
Điều kiện của Lăng Sóc rất tốt, tốt đến căn bản không cần đến một kẻ chỉ có hai bàn tay trắng lại tật nguyền như cậu báo đáp lại ơn nghĩa.
Có đôi khi sau khi kết thúc vận động trên giường được Lăng Sóc bế vào nhà tắm làm vệ sinh, cậu nghĩ ngợi, Lăng Sóc vì sao lại cùng chung sống với cậu chứ? Cậu là nam, vừa xấu lại vừa tật nguyền, ngoại trừ biết nấu cơm thì quả thực chẳng có chỗ nào tốt, sau đó tự nhiên lại nghĩ ngược lại, Lăng Sóc cùng chung sống với mình, có phải vì có chút thích mình không? Mỗi lần nghĩ vậy, đầu tiên là tự sỉ vả bản thân thật nhiều, sau đó lại len lén vui mừng, sau đó thì lại quay qua tự sỉ vả bản thân cả ngày, cứ thế mà loanh quanh rối bời, cậu không thể không nghĩđến được điều gì ngoài vòng tròn rối rắm ấy.
Cậu cũng không còn nghĩđến việc cùng chung sống với Lăng Sóc là vì sợ hãi, vì trả ơn hay vì bất kì lí do kì quái nào khác nữa, cũng không quan tâm Lăng Sóc có phải có thích cậu dù chỉ một chút nào đó hay không, bởi vì nếu như bây giờ, cậu nghĩđến nếu như Lăng Sóc dùng ánh mắt nhìn cậu như nhìn quái, trái tim cậu sẽ vỡ tan ra mất.
—
Lăng Sóc tuy chẳng đoán được chính xác trong đầu óc ngu ngơ của Cốc Vũđang nghĩ cái gì, nhưng anh có thể từ trong đôi mắt chẳng hề biết che đậy của Cốc Vũ mà đoán ra suy nghĩ của người trong lòng.
“Bé ngốc, anh chỉ nói một lần, sau này cũng không nói nữa, nghe cho rõ: Anh không biết mình có thích em bé hay không, nhưng nếu là em bé của anh và Vũ, anh sẽ thích! Bởi vì anh thích Vũ, nói đúng hơn là, anh yêu em, Vũ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...