Cuộc sống và việc học vội vàng trôi qua như nước chảy, bây giờ Cốc Vũ chỉ có hai nguyện vọng, một là cùng vào đại học với Lăng Sóc, hai là đến tỉnh G thăm cha đang bị ngồi tù.
Mà hai nguyện vọng này đều phải có thành tích tốt mới có thể thực hiện được, cho nên, Cốc Vũ muốn nhờ Lăng Sóc giúp cậu ôn tập.
Lăng Sóc đã chờ Cốc Vũ nhờ từ lâu, nói với Cốc Vũ, học phí để ôn tập mỗi môn tốt nhất là cứ dùng thân thể để bù đắp là tốt nhất.
Cốc Vũ vừa nghe thấy ám chỉ mười phần gian manh của Lăng Sóc liền mắc cỡ đến máu toàn bộ chảy ngược hết lên mặt, cắn đôi môi nhạt màu, đôi mắt đáng thương vốn đã to nay còn mở to hơn để trừng Lăng Sóc, đưa đến hậu quả là máu thú trong người Lăng Sóc sôi trào, hung hăng đem Cốc Vũ ra ăn từ đầu tới chân.
Bất quá, Lăng Sóc mặc dù nói ôn tập một môn sẽ lấy thân Cốc Vũ ra trả công, nhưng mà Lăng Sóc cũng biết rõ, Cốc Vũ bởi vì hi vọng có thể cùng anh vào đại học với đi thăm cha cậu cho nên đầu tư rất nhiều công sức cùng cố gắng, hơn nữa Cốc Vũ còn phải chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của cả hai, lại thêm áp lực từ việc học 12 thật sự rất nặng nề, giáo viên giống như là sợ học sinh tạo phản không bằng, đem từng giây từng phút học sinh có cũng nghiền cho ra, chính bởi vì như thế, Lăng Sóc không thể không khống chế, chỉ đến cuối tuần mới kéo Cốc Vũ tiến hành vận động đen tối đen tối.
—
Hôm nay là ngày 20 tháng 4, Lăng Sóc báo với giáo viên xin nghỉ học, anh và Cốc Vũ không thể tham gia lớp tự học buổi tối.
Giáo viên không có lí do gì để không đồng ý, tuy nói Lăng Sóc cùng Cốc Vũđều là học sinh ngoại trú, không nói đến thành tích của Lăng Sóc rất tốt, mà về phần Cốc Vũ, từ học kì hai của lớp 12, giáo viên bộ môn nào cũng cảm thấy Cốc Vũ học có tiến bộ rất rõ ràng, mấy lần thi thử trong lớp cũng đều thuộc top 20, giáo viên tiếng Anh thì hưng phấn nhất, điểm số thấp lè tè trước kia của Cốc Vũ giờ đây lần nào cũng hơn 90 điểm; hơn nữa giờ tự học từ bảy giờ đến tám giờ tối cũng chưa bao giờ vắng mặt.
Cho nên, khi Lăng Sóc nói muốn xin phép nghỉ, giáo viên chỉ biết Cốc Vũđi cùng cũng sẽ nghỉ, ai kêu hai người kia, trong thời gian hai năm ngắn ngủi, tình bạn phát triển so với anh em ruột còn thân thiết hơn, giống như hai đứa trẻ sinh đôi quấn lấy nhau, chẳng những cùng nhau đi học rồi tan trường, chính là làm gì cũng đều một đôi, thật khiến cho một đám người hâm mộ, thậm chí có người nghi ngờ hai người này là một cặp, bất quá, không có bằng chứng, huống chi hai người bọn họ đường đường chính chính bên cạnh nhau, không có hành động thân mật nào, thành ra tin đồn lan truyền được vài ngày rồi cũng biến mất.
—
Cốc Vũ nghi hoặc nhìn cảnh sắc lướt qua bên ngoài cửa xe, quay đầu hỏi: “Lăng Sóc, hôm nay mình không về nhà à?”
“Hôm nay mình ăn cơm ở ngoài.”
“Đồ ăn bên ngoài mắc và xa xỉ lắm, một bữa ăn ở ngoài bằng ăn ở nhà mấy ngày đó.” Cốc Vũ tiếc tiền nói.
Khóe miệng Lăng Sóc co rút, vươn tay phải lấy mu bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt Cốc Vũ, cảm xúc mịn màng từ da thịt chuyển đến làm anh phát nghiện, lại chậm rại chuyển qua lỗ tai Cốc Vũ, êm ái xoa nắn vành tai hồng hồng tựa ngọc trai của Cốc Vũ, Lăng Sóc trong khi thực hiện hành động này vẫn đều nhìn thẳng về phía trước, nói: “Vũ, em biết hôm nay là ngày gì không?”
Cốc Vũ dựa vào thành ghế mềm mại trên xe, cảm giác tê tê từ ngón tay Lăng Sóc theo động tác vuốt ve nhẹ nhàng lan tràn khắp toàn thân, đuôi mắt lộ ra vẻ mị sắc vô tội, nghiêng đầu nhìn về Lăng Sóc, “Ô, hôm nay là ngày gì?” Sau đó nép về phía bên cửa xe, muốn thoát khỏi ngón tay của Lăng Sóc, “Lăng Sóc, anh đang lái xe đó, đừng mà.”
Lăng Sóc tốt bụng thu tay trở về, không phải là nghe lời Cốc Vũ, mà là sợ nếu còn vuốt nữa, thì mình mới là người chịu khổ.
Lăng Sóc gợi ý cho Cốc Vũ, hỏi: “Em nhớ ngày sinh nhật của anh không?”
“Dạ, nhớ chứ, âm lịch là ngày 18 tháng 9, dương lịch là 14 tháng 10.” Cốc Vũ trả lời lưu loát.
Lăng Sóc rất vui vì Cốc Vũ nhớ rõ sinh nhật của anh, nhưng cũng không vui vì Cốc Vũ hóa ra lại quên mất sinh nhật của mình, hỏi: “Thật sự không nhớ hôm nay là ngày gì sao?”
Cốc Vũ liền khẩn trương, chẳng lẽ hôm nay là ngày quan trọng nào đó trong năm mà cậu không biết? Nhưng mà ở trường cũng đâu có nghe bạn bè nói qua hôm nay là ngày gì đâu ta? Cậu vẫn còn nhớ hồi lễ tình nhân cũng là lúc ở trường vừa mới nhập học lại được vài ngày, cho nên, đối với Cốc Vũ cho đến bây giờ chỉ biết đến mấy cái lễ như đoan ngọ, trung thu, tết mà nói, thì làm gì chú ý đến những ngày lễ của phương tây như lễ tình nhân? Cho nên, buổi tối hôm đó bị Lăng Sóc thương yêu đến mức qua sáng hôm sau thiếu chút nữa không dậy được.
Nếu như bây giờ Lăng Sóc mở miệng nói ra đó là một ngày lễ gì đó của nước ngoài, cái đó không phải là bắt nạt cậu là nhà quê không biết đến phong tục tập quán của nước ngoài sao?
Cốc Vũ rụt cổ, nuốt nước miếng một cái, tranh thủ lúc Lăng Sóc không vội nghe cậu trả lời liền lấy điện thoại di động trong túi ra nhìn thử.
Lăng Sóc cảm thấy Cốc Vũ ngốc ngốc như vậy ghẹo vui lắm, khóe miệng cũng cong lên, trong lời nói cũng mang theo ý cười, hỏi: “Sao rồi, biết chưa nào?”
Cốc Vũ có chút thất vọng đóng nắp điện thoại lại, nói: “Ngày 20 tháng 4. Em cũng không biết là ngày gì. Lăng Sóc, anh nói cho em biết đi, là ngày gì ở nước ngoài à?”
Lăng Sóc bó tay rồi, Cốc Vũ của anh quả nhiên là một bé ngốc đến mức này, hóa ra ngày sinh nhật của mình đã quên sạch không còn một chút ấn tượng nào, lại còn tưởng rằng đây là một ngày gì đó của nước ngoài.
“Bỏ đi, lát ăn xong về sẽ nói với em.” Lăng Sóc vừa nói, khóe mắt lại thấy khuôn mặt nhỏ xinh của Cốc Vũ hết trắng lại đỏ, xem ra, lễ tình nhân lúc trước đã khắc rất sâu vào trí nhớ của Cốc Vũ nha.
—
Lăng Sóc chính là đặt một bàn dành cho hai người bên cửa sổ của nhà hàng xoay thuộc khách sạn Thịnh Thế.
Đem xe chạy đến lối dành cho xe hơi trước cửa chính của khách sạn, sau khi xuống xe, Lăng Sóc dắt tay Cốc Vũ, đem chìa khóa xe vứt cho cậu nhóc trực bãi giữ xe, khi cậu bé giữ cửa khác mở cửa thì bước vào trong.
Đại sảnh vàng son lộng lẫy làm cho Cốc Vũ trào lên hi vọng muốn bỏ trốn, cậu cảm thấy, ánh mắt của mọi người thoắt cái đều đổ dồn lên người cậu, ép đến mức cậu không thở được.
Lăng Sóc chán ghét ánh mắt nhìn về Cốc Vũ của những người đó, cũng chán ghét ánh mắt của những kẻ đó nhìn về anh, trong những ánh mắt đó, hình như đều lộ ra sự lạnh lùng cùng nhân cách méo mó, giống như là đang nói: một thanh niên đẹp trai như vậy, tại sao lại nắm tay một thằng nhóc xấu xí tàn tật vậy, có phải là vì cái kia hay không ta?!
Lăng Sóc đem khí thế mạnh mẽ cùng lạnh lẽo bắn ra, sắc bén đảo quanh những kẻ đang nhìn anh cùng Cốc Vũ, những kẽ đó cũng phát hiện ra như vậy rất vô duyên, vội vàng quay đầu đi hoặc là làm bộ như đang nói chuyện với bạn của mình, chỉ là đôi mắt vẫn muốn nhìn lén qua đây, cái tổ hợp nam nam đẹp cùng xấu, hoàn mĩ cùng tàn tật, lãnh khốc cùng tự ti này, thật sự là rất hấp dẫn ánh mắt, chẳng thể trách tại sao bọn họ muốn nhìn.
Không biết là nhìn Lăng Sóc đến ngẩn ngơ, hay là bị uy hiếp bởi lãnh khí của Lăng Sóc, quản tí tiền sảnh mặc âu phục màu đen sửng sốt hơn chục giây mới vội đi qua, khách sáo hỏi: “Xin hỏi, hai vị đến ở hay là dùng bữa ạ?”
“Dùng cơm tầng trên cùng.” Lăng Sóc lạnh lùng đáp.
“Vâng ạ, xin mời đi lối này, thang máy này sẽ đi đến tầng trên cùng, trên đó sẽ có phục vụ tiếp đón hai vị.” Quản lí tiền sảnh làm động tác xin mời, cúi người nói. Khách hàng có thể dùng bữa ở tầng trên cùng, đều là người phải đặt bàn từ trước đó một tuần.
Đi đến tầng trên cùng, Lăng Sóc cùng Cốc Vũđược phục vụ đưa đến bàn đã đặt trước, nhân viên gởi menu cùng nước lọc rồi rời đi trước, ánh mắt nhìn Lăng Sóc thì e thẹn còn nhìn Cốc Vũ thì đầy kì quái.
Cốc Vũ rất không quen dùng bữa ở những nơi xa hoa thế này, cả người đều không được tự nhiên, giống như là có con gì đang bò trên người, giống như toàn bộ người trong nhà hàng đang nhìn cậu, dùng ánh mắt chỉ trích cậu; Cốc Vũ giống như nghe được rất nhiều tiếng xầm xì, nói cậu không được tới những nơi sang trọng thế này, không xứng được ngồi ăn chung một chỗ với họ.
Thật ra, cái này chỉ là Cốc Vũ bị ảo giác, là do cậu quá mức tự ti. Tuy nói khi vừa đến thì mọi người cũng có nhìn thoáng qua, nhưng cũng chỉ là tò mò liếc mắt một cái. Người có thể đến nhà hàng xoay nổi tiếng xa xỉ của Thịnh Thếđể dùng bữa thì đều là người có tiền, mà những người này đều là những kẻ giỏi giả bộ lịch lãm nhã nhặn, cũng sẽ chẳng chằm chằm nhìn vào người khác.
Tất nhiên, Cốc Vũ cứ cảm thấy có mũi dùi chỉa vào từ sau lưng, lại có cảm giác có lẽ là lầm rồi, đơn giản bởi vì người đàn ông đang ngồi đối diện cậu vốn là một người tóc vàng mắt xanh đẹp trai tràn đầy khí phách, sau lưng chắc là ánh mắt ghét hận của một đám sinh vật giống cái mà thôi.
Lại nói thêm, Lăng Sóc cũng cảm thấy có rất nhiều ánh mắt quỉ dị.
He he, ai bảo khi cả nhà hàng nhìn qua đây, thì anh là người đẹp trai trẻ tuổi ngời ngời nhất, cho nên, những đồng chí nam đưa bạn gái đến dùng cơm thì bạn gái của mình cứ lén nhìn Lăng Sóc liên tục, không thèm để ý đến ánh mắt tràn ngập sát khí của Lăng Sóc.
—
Mẹ của Yến Tổ Nhi đã bốn mươi tám tuổi, bà trải qua cuộc sống an nhàn sung sướng, cho nên bề ngoài chỉ như một người phụ nữ ba mươi đã thành thục, bà và ông Yến mặc dù có một đứa con gái là Yến Tổ Nhi, nhưng mà hai vợ chồng cưới nhau chỉ vì toan tính vụ lợi cho nên không có tình cảm, chỉ là cả hai cũng ngầm cảnh cáo đối phương, muốn chơi bời kiểu gì cũng được, nhưng không được để dính líu đến người còn lại, càng không được để lòi ra con riêng.
Với thỏa thuận miệng giữa hai vợ chồng như thế, ở cái nơi mà Yến Tổ Nhi chẳng thể biết này, chơi bời kiểu gì cũng chẳng phải nể mặt ai.
Lúc này, bà Yến tựa như không xương yếu đuối nép vào một thanh niên cao gầy bước ra khỏi thang máy, tay kia cầm theo một cái xắc tay sáng lấp lánh, dùng bộ dạng nữ chủ nhân báo cho phục vụ vị trí bàn đã đặt trước.
Bà Yến rốt cuộc đã có thể làm cho J – người đứng đầu câu lạc bộ Thiên Đường đồng ý cùng bà đi ăn và tâm sự vào thứ bảy này, khi đi đến bàn bên cạnh nhìn thấy hai người trong đó một người là Lăng Sóc bỏ trốn kia, bà liền lên cơn điên muốn đi đến vặn vẹo Lăng Sóc, dưới câu hỏi đầy gợi cảm của J mà tỉnh táo trở lại, thầm nghĩ nguy hiểm quá, bà bây giờ đang cùng bạn trai mới quen đi dùng bữa, nếu như làm nháo nhào lên, bà chẳng những chiếm được cái gì tốt, không chừng còn làm cho Yến Tổ Nhi biết, cũng sẽ làm cho một bầy từ trẻ tới già trong cái nhà kia chê cười.
Đôi mắt J nhìn theo ánh mắt của bà Yến, trong lòng huýt sáo một tiếng, thật sự là một gã đẹp trai nha! Còn hơn cả bà Yến già giả bộ cưa sừng làm nghé này, gã rất có cảm giác với đàn ông, chỉ có điều công việc của gã chính là chăm sóc phụ nữ, nhưng không leo tới trên giường, bởi vì bà già thì cô đơn cùng tịch mịch lại có tiền mà!
Bà Yến vội vàng kéo J ngồi xuống cái bàn bên cạnh bàn Lăng Sóc, nét mặt có chút căng thẳng, may mà Lăng Sóc không có chú ý tới bà; sau đó bà lại tức giận, tại sao bà hôm nay lại muốn đưa người đến đây ăn cơm chứ? Vốn định đi tới dùng lời lẽ châm chọc mỉa mai Lăng Sóc một trận, nhưng chỉ vì đang đi cùng với J cho nên biến thành bà phải dè dặt che giấu, không thể để cho Lăng Sóc phát hiện ra.
Cục tức nghẹn lại trong ngực, làm cho khuôn mặt trang điểm dày cui của bà Yến cũng méo mó theo.
Chỉ bất quá, có rất nhiều chuyện rất kì lạ, càng muốn tránh lại càng dễ gặp chuyện xui xẻo.
Bà Yến nhỏ giọng gọi món, rất sợ giọng nói của mình khiến cho Lăng Sóc ở bàn bên cạnh nghe thấy được, khi mà bàn tay của J sờ soạng trên bắp đùi của bà, cả người bà run rẩy, bàn tay cầm menu cũng run theo, nghĩ thầm, có lẽ qua mấy tháng rồi Lăng Sóc cũng chả nhớ mình là ai đâu, sau đó, bà tạm thời quên đi cơn tức dùm cho con gái cưng với Lăng Sóc, gọi mấy món đắt tiền nhất cùng một chai rượu chát rồi đuổi phục vụ đi, dưới gầm bàn chơi trò nắm tay qua lại với J.
—
Chọn món xong, đưa trả Menu lại cho phục vụ, Lăng Sóc tiện thể gọi thêm một chai rượu chát, tất nhiên là có dụng ý gian trá rồi.
Thức ăn được đưa lên nhanh chóng, phục vụ rót nước sốt rưới lên thịt bò, nhẹ tay đưa đến trước mặt Lăng Sóc và Cốc Vũ, sau đó ưu nhã rót ra hai li rượu, nói: “Quí khách, mời dùng ngon miệng.”
Lăng Sóc nâng li rượu lên lắc một chút, đưa đến dưới mũi hít thử, sau đó nhấp một ngụm, dựa vào vẻ mặt thì không nhìn ra anh có hài lòng hay không, bởi vì anh không thuộc dạng thích uống rượu, cũng giống như ba người Ryan ngửi qua một cái thì có thể nói ra tuổi, thành phần cùng nơi sản xuất của rượu.
Lăng Sóc chỉ nếm thử rượu một chút, nhìn đôi mắt trong veo của Cốc Vũđang nhìn anh, đôi mắt xanh thẫm của Lăng Sóc cũng biến thành xanh đen, tia sáng nhu hòa trong đáy mắt lóe lên rồi biến mất, nâng li rượu đến trước mặt Cốc Vũ, dùng tiếng Anh nói: [Nào, cụng li, mùi vị rất nhẹ, xem như là nước trái cây cũng được.]
Cốc Vũ chầm chậm nâng li lên, cậu không có sợ, ngửi ngửi một chút, không phải là bắt chước Lăng Sóc, mà là phản ứng muốn kiểm tra mà thôi, sau đó đưa lên môi, giống như chó con uống nước, dùng đầu lưỡi nếm thử, ngẩng đầu nói với Lăng Sóc: [Thật sự giống nước trái cây, nếu như là vị táo thì tốt rồi.]
Lăng Sóc cũng không có cười nhạo Cốc Vũ, anh cảm thấy lời thế này chính là lời Cốc Vũ nên nói, hùa theo: [Vậy thì uống nhiều một chút.]
Nhưng thật ra J ở bàn bên cạnh nghe được, nghe cũng hiểu, khóe miệng cong cong, gã nghĩ, thanh âm mềm mại ngọt ngào này nghe thật là dễ chịu, bất quá lúc nãy chỉ mới lo nhìn theo bà thím Yến ngó anh chàng nước ngoài đẹp trai, cho nên không có nhìn thấy cậu bé này, có phải cũng là một thiếu niên xinh đẹp không nhỉ? J rất muốn quay đầu lại nhìn.
[Có thể không?] Cốc Vũ hỏi đầy hoài nghi, [Lần trước hồi tết, ông nội cùng chú Tư và mấy người Ryan rủ em uống chút rượu, anh đâu có cho.]
[Khi đó là khi đó, bây giờ là bây giờ.]
[Dạ. Lăng Sóc, em không biết dùng cái này.] Cốc Vũđặt li rượu xuống, nhìn dao nĩa được xếp ngay ngắn trên bàn liền trợn tròn mắt, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Lăng Sóc.
Lăng Sóc dùng tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao ăn, ra hiệu bảo Cốc Vũ làm theo anh.
Sau đó, Cốc Vũ cũng học theo Lăng Sóc cắt thịt bò, chỉ có điều nhìn là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác, dùng hết sức cũng chẳng cắt được miếng thịt bò.
Lăng Sóc còn chưa kịp nói, nói Cốc Vũ dùng phần răng cưa trên dao hơi nghiêng một chút sẽ cắt được thì đã thấy miếng thịt bò trong dĩa Cốc Vũ bật lên bay thẳng đến mặt anh.
Lăng Sóc nghiêng đầu né, ở sau liền vang lên tiếng hét của phụ nữ, cùng với tiếng cười của một người đàn ông không nhịn được mà bật ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...