Uống xong hộp sữa vào bụng, hơn nữa trên núi gió cũng lớn hơn, Cốc Vũ rùng mình một cái, trong lòng cảm ơn sự bá đạo của Lăng Sóc không cho cậu tháo khăn cùng mũ ra, nếu không bây giờ thật sự rất có thể sẽ bị cảm, chỉ là sau khi cơn lạnh trôi qua, tự nhiên lại cảm thấy rất mắc tiểu.
Cốc Vũ kéo nhẹ nhẹ tay áo Lăng Sóc, Lăng Sóc nghiêng đầu hỏi: [Sao vậy?]
Cốc Vũ cảm giác có chút mắc cỡ, cái này giống như em bé muốn đi wc còn phải cần cha mẹ đi theo.
Nhưng Cốc Vũ cũng biết, nếu như cậu liền đứng dậy một mình đi đến wc mà không có báo một tiếng, cuối cùng không chỉ là một mình Lăng Sóc sẽ vội vàng hỏi cậu muốn làm cái gì, mà mấy người còn lại cũng sẽ hỏi.
[Em muốn đi wc.] Cốc Vũ cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn, giọng nói lí nhí như muỗi kêu.
Lăng Sóc dừng chân lại, nhìn quanh bốn phía một chút, chỉ có rừng cây rậm rạp, cùng những đoàn du khách đang nói chuyện với nhau trên con đường nhựa phủ đầy lá rụng, ngay cả dấu hiệu của một cái WC công cộng còn không có, liền biết nhất định trên đoạn đường này không có WC công cộng rồi.
[Lúc nãy sao lại không đi? Nhịn được không, nếu nhịn không được thì kiếm gốc cây nào đi.] Lăng Sóc nhíu mày nói.
[Oh, để em nhịn.] Cốc Vũ nghĩ nghĩ, biết trước vậy thà khỏi nói.
Cốc Vũ muốn đi nhanh một chút tìm WC, nhưng mà từ dưới chân núi đi lên tới đây cũng đã hơn hai tiếng rồi, mặc dù nghỉ ngơi rất nhiều lần, nhưng mà chân trái cũng dần dần cảm thấy đau, càng muốn đi nhanh lại thành càng chậm hơn.
Lăng Sóc nhìn khuôn mặt nén đau của Cốc Vũ, kéo Cốc Vũ lại, ngồi chồm hổm trước mặt cậu, quay đầu lại nói với Cốc Vũđang sửng sốt: [Ngốc quá đi thôi, lên đây, anh cõng em! Để em tự đi như vậy, không biết khi nào mới đi đến chỗ có Wc.]
Lăng Sóc vừa làm ra hành động này liền thu hút sự chú ý của rất nhiều khách du lịch đang lên xuống, thậm chí có mấy cô bé hét lên nho nhỏ, trong miệng lẩm bẩm không ngừng, không biết là các cô đang hưng phấn vì cái gì nữa!
Cốc Vũ bị mấy ánh mắt kì quái lại gian gian kia khiến cho cảm thấy không biết phải làm thế nào, trong lúc vô thức thì lại cắn môi nhìn Lăng Sóc.
[Bé ngốc, đừng có cắn môi. Mau lên đây, nếu không lại càng bị nhiều người nhìn hơn đó.] Lăng Sóc biết Cốc Vũ sợ ánh mắt của người khác, liền lợi dụng luôn cái nhìn của người xung quanh mà giục Cốc Vũ.
[Tiểu Vũ, sợ cái gì, Tiểu Sóc cũng không phải là người lạ, cậu ta là chồng sắp cưới của em, nhìn thấy chân em bị đau nên phải có trách nhiệm cõng em thôi.] Vạn Hoa nói, [Chẳng lẽ em định để chân bị thương phải đến ở bệnh viện à?]
Cốc Vũ vội vàng lắc đầu, cậu không muốn đến bệnh viện ở đâu, lại cảm thấy may mà mọi người đều dùng tiếng Anh để nói, giọng nói cũng không lớn, hẳn là không có bao nhiêu người nghe được lời của Vạn Hoa đâu, nếu không, cho dù là Vạn Hoa nói sự thật, mà cũng bởi vì đó là sự thật, mới có thể hù đến người khác. Ở Trung Quốc, đồng tính luyến ái thì có, nhưng mà không thấy cặp nào công khai là sắp cưới nhau nha.
[Sweety, chân Lăng dài, đi sẽ nhanh hơn, bây giờ cũng hơn mười hai giờ rồi, chúng ta đi nhanh một chút tìm nhà hàng ăn cơm nào.] Ryan đi ở trước quay lại nói, tiện thể cầm máy chụp hình ghi lại khuôn mặt xinh xắn của Cốc Vũđang cúi xuống mắc cỡ.
Cốc Vũ chậm chạp dựa vào lưng Lăng Sóc, hai tay mềm mại ôm lấy cổ Lăng Sóc.
Lăng Sóc cõng Cốc Vũđứng dậy, trừng mắt liếc Ryan đang đi phía trước chụp hình mình, nói: [Cậu rảnh nhỉ!]
[Nếu như tôi không rảnh, làm sao có thể chụp được hình cậu với Sweety bên cạnh nhau?] Ryan cười rất đắc ý.
Cốc Vũ không nhìn thấy Ryan vì gối lên bờ vai Lăng Sóc nên không có thấy, nghĩđến khi về phải tìm cách lấy lại hình trong máy chụp hình của Ryan; hơn nữa cũng phải làm như không nhìn thấy ánh mắt của khách du lịch đang đi trên đường.
Tuy nhiên, bờ vai Lăng Sóc rất rộng, tuy cách mấy lớp áo dày, Cốc Vũ vẫn cảm nhận được sự ấm áp, như là có hương vị của một người cha. Cốc Vũ à, suy nghĩ này tuyệt đối đừng để cho Lăng Sóc biết nha, nếu không, sẽ bị Lăng Sóc đè ra giường hung hăng yêu thương đó.
Cốc Vũ khơi khép mắt lại, khóe môi cong cong lên thành nụ cười nhẹ nhàng, vòng tay quấn quanh cổ Lăng Sóc hơi siết chặt lại, người đàn ông này là chồng sắp cưới của cậu, trong tương lai sẽ là chồng của cậu, thật sự là tốt quá! Có anh bên cạnh, những ánh mắt khác cũng không còn đáng sợ nữa! Cảm ơn anh, Lăng Sóc. Cốc Vũ thì thầm bên tai Lăng Sóc.
Đôi mắt xanh thẫm của Lăng Sóc thoáng xuất hiện một tia dịu dàng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng theo đó cũng nhu hòa hơn một chút, giống như là đáp lại Cốc Vũ, xốc Cốc Vũ lại một chút, thanh âm lạnh lạnh vang lên: [Sau này anh nói cái gì thì là cái đó, đừng để anh phải nói lại lần hai.]
[Dạ.] Trong câu trả lời của Cốc Vũ mang theo ý cười cùng hạnh phúc, sau đó nhẹ nhàng hỏi: [Lăng Sóc, anh có sợ không? Bị nhiều người nhìn như vậy.]
[Bé ngốc, tại sao anh phải sợ, anh quang minh chính đại cõng người của anh mà.]
[Nếu sau này Lăng Sóc thích cô gái nào, em phải làm sao bây giờ?] Cốc Vũ có chút bi quan nói.
[Sẽ không! Anh chỉ sẽ có em! Nếu như em dám suy nghĩ lung tung, có tin ngay bây giờ anh bỏ em lại trên núi luôn không!?] Lăng Sóc hung dữ nói.
Cốc Vũ im lặng cười, cười từ trong lòng, nhìn rất đẹp, khuôn mặt cọ cọ vào bên tai Lăng Sóc, nói: [Lăng Sóc, em không biết cha em là người như thế nào, cho nên, em chỉ có anh thôi.]
[Anh biết.] Lăng Sóc nghe Cốc Vũ nói giống như là thổ lộ, trong lòng rung động, nếu như không phải là đang cõng người trên lưng, anh rất muốn ôm siết Cốc Vũ vào trong lòng. Lăng Sóc cảm thấy, không phải chỉ có một mình anh cố gắng trong cuộc sống chung này, Cốc Vũ cũng có tình cảm với anh, chỉ là Cốc Vũ vẫn còn rất ngây thơ, không biết đây là tình yêu.
[Lăng Sóc, có thời gian mình đi thăm cha em có được không?]
[Được. Nhưng mà, chúng ta sắp nhập học lại rồi, việc học cũng gấp gáp hơn nhiều, nếu thành tích của em tăng lên làm anh hài lòng, mình sẽ đi thăm cha em, nếu không, thì phải đợi đến sau khi thi đại học xong.]
[Dạ. Lăng Sóc, em muốn cùng học lên Đại học với anh, nhưng mà em không có tiền.]
[Anh có mà, anh cũng sẽ đi làm kiếm tiền, em không cần phải suy nghĩ nhiều. Chẳng lẽ những lời lúc nãy em không nhớ hả? Lại suy nghĩ lung tung.]
[Nhưng mà tự em cũng có thể kiếm tiền mà, mặc dù không nhiều lắm.] ngay khi cảm nhận được Lăng Sóc sắp tức giận, Cốc Vũ vội vàng trình bày lí do: [Mẹ nói với em, dùng tiền do mình làm ra thì mới có thể cảm thấy yên tâm; mẹ còn nói, ở trong TV người được mấy phú ông phú bà yêu thích thì rất sung sướng, nhưng cũng bị vứt bỏ rất dễ dàng. Lăng Sóc, em không muốn làm anh chán ghét em.]
[Thật muốn đem em vứt xuống núi quá! Em cho rằng em có thời gian đi ra ngoài kiếm tiền sao? Ai sẽ mời em? Chuyện của em chính là làm người của anh cho tốt, nấu cơm cho anh, giặt đồ cho anh, đem người em nuôi béo lên cho anh, quản lí gia đình của chúng ta cho anh! Nếu như em nói em kiếm tiền bằng cách may đồ cho búp bê thì anh không cho phép đâu!]
Cốc Vũ thấp giọng ứ một câu, hé miệng cắn lên vành tai Lăng Sóc một cái, không mạnh, liền nhả ra rất nhanh, nhưng cũng làm cho Lăng Sóc đang bước những bước vững vàng dựng lại, quay đầu liếc mắt nhìn Cốc Vũ một cái, cất giọng bình tĩnh: [Về nhà cho em biết tay.]
Cốc Vũ cũng bị hành động to gan bất ngờ của mình hù cho hết hồn, rụt cổ nhắm mắt lại, giả làm đà điểu, giả bộ giả bộ, vốn đang rất mắc tiểu tự nhiên trong lúc nói chuyện cũng bị quên mất, bị thay thế bằng cơn buồn ngủ, cứ thế mà dựa vào lưng Lăng Sóc, trong tiếng bước chân vững vàng mà ngủ thiếp đi.
—
Lăng Sóc cảm thấy người trên lưng đã ngủ thiếp đi, dở khóc dở cười, rõ ràng là để ý đến ánh mắt của người xung quanh như vậy, thế mà lại có thể ngủ được. Có lẽ bản thân Cốc Vũ cũng không có phát hiện cậu rất tin tưởng anh.
[Ui, Sweety ngủ rồi à?] Dickens không biết chui ra từ chỗ nào hỏi nhỏ Jude.
Lăng Tu Dương vẫn giống như ông già đi ở phía sau cũng vượt lên, trừng mặt hờn giận liếc nhìn Cốc Vũđang ngủ bình yên, nói: [Đúng là đứa bé ngốc mà, cứ vậy mà ngủ sao.]
[Đúng vậy nha, mới nãy bị Lăng Sóc cõng không phải rất mắc cỡ sao? Cái này cho thấy cậu ấy bị mệt không ít đâu, từ chân núi lên đâu cũng đã lâu như vậy, không nói chân trái cậu ấy bị tật, chân em đây còn đau nữa là. Thật sự là lâu quá rồi không có leo núi.] Vạn Hoa cười hi hi nói.
[Mấy ngày nay, ngày nào Sweety cũng bị chúng ta kéo đi chơi, tối còn bị Lăng… Khụ, có thể thật sự rất mệt rồi, hai ngày nữa trước khi chúng ta về nước thì ở nhà nghỉ ngơi thôi.] Dickens nói.
Lăng Sóc đối với năm đôi mắt vừa mang theo khinh bỉ cùng gian tà chọc vào người đều làm như không thấy gì, thảnh nhiên nói: [Mọi người khinh tôi là cầm thú à?]
[Cậu chẳng lẽ không phải?] Năm anh đẹp trai hỏi ngược lại, ánh mắt lại càng lộ rõ vẻ xem thường.
[Tôi cũng chả cầm thú bằng các người!] Ặc, da mặt Lăng Sóc so ra còn thành hơn cả tường thành, so với năm người bọn họ còn gian manh hơn.
Tập hợp năm anh đẹp trai đều đầy đầu hắc tuyến cùng câm nín.
—
Mọi người cuối cùng cũng đến nhà nghỉ trên đỉnh núi Nam Bình Sơn, ở ngoài cửa nhà hàng có mười mấy phục vụ đang đứng, đối với ngày lễ như lúc này mà nói, thì không tính là đông, vì cũng đã qua giờ cao điểm ăn cơm.
Lăng Tu Dương giúp Lăng Sóc đỡ Cốc Vũ còn đang ngủ đặt xuống, bất quá, Cốc Vũ dưới động tác ấy cũng mở mắt, dùng mu bàn tay dụi dụi đôi mắt còn mờ mịt, giọng nói mềm mại vang lên: [Đây là đâu vậy?]
Hôm nay Ryan phụ trách chụp hình đối với Cốc Vũ còn đang mơ màng lại điên cuồng chụp một trận, Cốc Vũ mới tỉnh ngủ sao dễ thương quá đi.
[Nhà nghỉ trên đỉnh núi. Không phải em muốn đi WC sao?] Lăng Sóc nói.
“Dạ.” Cốc Vũ quay người đi.
Lăng Sóc cùng năm anh đẹp trai còn lại cũng đổ mồ hôi ròng ròng, có cảm giác như Cốc Vũđang mộng du.
[Tiểu Sóc, em không đi theo sao?] Vạn Hoa hỏi Lăng Sóc.
[Không việc gì phải khẩn trương, tìm không được cậu ấy sẽ quay về hỏi, cũng có thể hỏi người khác.] Lăng Tu Dương nhanh chóng trả lời.
Ryan chống cằm nói đầy ngợ vực: [Tự nhiên tôi cảm thấy có dự cảm rất không tốt, các người không biết là Sweety rất dễ dàng thu hút phiền toán sao.]
[Cái miệng ăn mắm ăn muối, cái gì mà Sweety dễ dàng thu hút phiền toái hả, mà là chẳng hiểu sao có những chuyện cứ thích đổ lên đầu Sweety.] Dickens nói.
[Cái đó chẳng phải ý giống nhau sao? Bỏ đi, Lăng còn chưa lo lắng, chúng ta cứ chờ đi.] Jude nói.
Vừa dứt lời, liền nghe phía trước có một trận ồn ào, bất quá, bọn họ rất bình tĩnh ngồi ở chỗ cũ, đều nhìn qua xem thái độ của Lăng Sóc.
—
Cốc Vũ nghiêng người định lách qua hàng người đang chặn ở trước, cánh tay lại bị kéo giật lại, khiến cho những khách du lịch đang xếp hàng phía sau rất bất mãn, bởi vì người kéo giật tay Cốc Vũ lại đang lớn tiếng quát: “Này, nhà ngươi định chen vào hả? Cẩn thận ông đây đạp nhà ngươi bay ra ngoài giờ! Nhà ngươi — ặc, Cốc Vũ hả.”
Chờ sau khi nhìn thấy rõ người định đi qua đoàn người là ai, Vương Hiền Binh vội vàng đổi giọng, “Thật sự không ngờ được, cậu tới đây một mình à? Cũng đến đây ăn cơm sao? Ngồi với chúng tôi đi, tôi cùng với người nhà đi leo núi, mọi người đang ngồi dưới bóng cây ở bên kia, để tôi lại đây xếp hàng, sắp tới lượt của chúng tôi rồi.”
Cốc Vũ sửng sốt một lúc mới nói: “Chúc mừng năm mới, Vương Hiền Binh. Với lại, không phải tôi muốn chen ngang vô đây, tôi muốn đi WC, bạn biết nó ở đâu không?”
Vương Hiền Binh chỉ vào dãy nhà bên trái cậu cách không xa lắm, còn chưa kịp nói là ở đâu thì một cơn gió nổi lên thổi tóc cậu ta bay bay, cũng không thấy Cốc Vũ nữa.
Sau khi đi WC xong Cốc Vũđi đến trước chỗ Vương Hiền Binh đang xếp hàng mua thức ăn, ngượng ngùng cười: “Cái kia, hồi nãy gấp quá. Đúng rồi, cậu cùng với mấy người Điền Thôn đi leo núi sao?”
“Không phải, tôi đi với gia đình.” Vương Hiền Binh vừa nói vừa chỉ cho Cốc Vũ xem. “Anh họ, chị họ, em họ này nọ, nhưng mà cũng không chênh lệch với tôi nhiều lắm, cho nên cùng nhau đi chơi. À này, Cốc Vũ, có muốn đi cùng chúng tôi không?”
“Không được, tôi có bạn.”
“Oa, thật sự không ngờ, Cốc Vũ lại kết được thêm bạn nữa à, là ai vậy? Giới thiệu một chút nào, là bạn học ở trong trường à? Tôi có quen không?” Vương Hiền Binh cũng mừng thay cho Cốc Vũ vội nói.
“Bạn cũng biết, chính là…”
“Có phải không gọi em thì em liền định ở đây nói chuyện với cậu ta hoài?” Lăng Sóc vác khuôn mặt lạnh đi tới cắt ngang lời Cốc Vũ.
Vương Hiền Binh nhìn Cốc Vũ bị Lăng Sóc ôm eo kéo vào lòng, hai mắt trợn trừng, có chút không tin được, lại thêm chuyện Diệp Đồng giao phó cho nhưng lại làm không tốt thành ra liền giận dữ, chỉ vào mặt Lăng Sóc tức giận nói: “Tên Lăng ác ma kia, mau thả Cốc Vũ ra, mày đừng có mà bắt nạt cậu ấy!”
“Lăng ác ma?!” Lăng Sóc đem danh xưng Vương Hiền Binh dùng để gọi anh lặp lại một lần, giọng điệu lạnh lẽo đến mức nếu lấy anh làm trung tâm thì trong phạm phi bán kính mười mét toàn bộ mọi vật đều đóng băng.
Mấy người đang xếp hàng sau Vương Hiền Binh thấy tình huống không ổ, liền lùi ra sau một đoạn, tình nguyện đi mua bánh qui lấp đầy bụng, cũng không muốn bị rước họa vào thân.
—
Đánh nhau?! Căng thẳng vô cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...