Lăng Tập Trạo rất buồn bực, rõ ràng là cháu của mình, muốn gặp mặt thôi mà cũng khó khăn quá vậy; ông còn chưa tìm đến cháu chuyện cháu tự động thay đổi cháu dâu, đứa cháu lại còn “cảnh cáo” cả nhà, nói cái gì mà trước tết sẽ đưa Cốc Vũ về nhà chính, cho nên ở nhà chính năm nay đừng có mà mời bên ngoài tới tổ chức mấy cái tiệc tất niên này nọ, chỉ cần cả gia đình ăn một bữa cơm cuối năm với nhau, lí do là nhiều người quá thì sẽ khiến Cốc Vũ vốn nhát gan bị dọa.
Mọi người coi chút đi, có đứa cháu nào đi nói chuyện với ông nội như vậy sao?
Lăng Tập Trạo nghĩ tới đây, giận dỗi đem cốc hồng trà bác Lâu bưng tới uống một ngụm, mắt thấy còn có một tuần nữa là tới ba mươi tết rồi, Lăng Sóc còn chưa đưa bé con mà nó bắt cóc về nhà nữa, chẳng lẽ thật sự còn đợi ông ba mời bốn thúc mới chịu về sao?
Lăng Tập Trao len lén “ghi hận” lên Cốc Vũ, thả cái cốc ra, lại cầm lấy cái kéo, thành thạo dứt khoát cắt bớt mấy cái cành nhìn không vừa mắt trong chậu hoa, một bên hỏi bác Lâu đang đứng ở sau: “Hai đứa Tiểu Sóc chưa về sao?”
Bác Lâu móc cái đồng hồ trái quít trong túi ra nhìn thoáng qua, nói: “Lão gia, bây giờ mới chín giờ ba mươi, cậu chủ nói định đưa cậu Cốc về nhà cậu Cốc một chuyến trước đã, giữa trưa sẽ về trước giờ cơm.
Bác Lâu nhất thời không biết phải dùng danh xưng nào với Cốc Vũ cho tốt, mặc dù cậu chủ nhỏ đã thừa nhận Cốc Vũ, nhưng mà ở nhà họ Lăng Vẫn chưa chấp nhận thân phận của Cốc Vũ. Không thể gọi Cốc Vũ là mợ chủ nhỏ, cho nên vẫn gọi là cậu Cốc, mặc dù bác rất muốn gọi đứa bé kia là bé con.
Đứa trẻ kia nếu như là bé gái, cho dù bộ dáng của nó có xấu một chút cùng chân có tật, nhưng mà tính tình phẩm cách của nó rất tốt, nhà họ Lăng cũng sẽ không chú ý đến những cái ở bên ngoài, nhưng hết lần này tới lần khác cậu ấy lại là bé trai, không thể sinh em bé, chỉ với điểm này, cũng rất làm khó cho nhà họ Lăng rồi.
Bác Lâu biết rõ mình chỉ là người giúp việc trong nhà họ Lăng, không thể can thiệp vào chuyện gia đình của họ Lăng, mà cậu chủ nhỏ được cả nhà yêu thương lại là một người cực kì bá đạo cùng có chủ kiến, đối với việc cậu chủ nhìn trúng Cốc Vũ, cả nhà họ Lăng chỉ có thể bất đắc dĩ phải tiếp nhận. Bác Lâu thật sự có lúc độc ác nghĩđến trong trường hợp lão gia cùng những người khác bắt được lỗi của Cốc Vũ, có thể sẽ bắt cậu chủ nhỏ “Li dị” Cốc Vũ không?
Động tác trên tay của Lăng Tập Trạo ngừng lại một chút, nói: “Sao lại mới có hơn chín giờ vậy? Đúng rồi, những người khác đã về chưa?”
“Cậu Tu Trúc cùng phu nhân đã về, đang nghỉ ngơi trong phòng; cậu Tu Duyệt nói là bên quân khu cậu năm nay có lễ mùa xuân, không vềđược; cậu Tu Niên hình như cũng có nhiệm vụ, nếu không thì cũng sẽ về; cậu Tu Dương sáng nay đưa ba người bạn của cậu chủ đi tham quan chợ hoa trong thành phố. Gia đình cô Cả và cô Hai thì ngày mai mới qua được; Cô Ba, Cô Tư, Cô Năm đều có việc cho nên năm nay không vềăn tết được.
Lăng Tập Trạo gật đầu, nói: “Ít người như vậy, đứa bé kia chắc cũng không sợ đâu nhỉ.”
Bác Lâu: = = xem ra là bác suy nghĩ nhiều rồi, lão gia nhà bác hình như không thèm để ý đến nửa kia của cậu chủ nhỏ là nam hay nữ.
—
Cốc Vũđối với việc phải đón tết ở nhà họ Lăng, vừa nghĩđến khí thế tuy rằng hiền hòa nhưng cũng đầy uy nghiêm của Lăng Tập Trạo, còn có bầu không khí trang nghiêm của gia tộc mấy đời theo binh nghiệp cùng chính trị, thì có một loại kính sợ cùng khủng hoảng rất sâu sắc, nhưng mà lại nghĩ bản thân mình là người của Lăng Sóc, kiểu gì cũng có ngày phải đi gặp người lớn, sớm muộn gì cũng không tránh được một cửa này.
Nếu như bị Lăng Sóc biết Cốc Vũ mang tâm lí lấy chó theo chó lấy gà theo gà này, nhất định sẽ hung hăng áp đảo Cốc Vũ yêu thương một phen. Bởi vì thái độ này của Cốc Vũ thật sự là quá lắm rồi!
—
Khi Lăng Sóc đưa Cốc Vũ trở về nhà chính, Lăng Tu Dương cùng ba người Ryan đi dạo dạo chợ hoa thành phố cũng đã gom được một đống lớn trở về, gặp nhau ở ngoài cổng chính.
Cốc Vũ vốn rất bất an dè dặt sợ hãi gật đầu chào bốn người, cố nhịn không trốn ra sau lưng Lăng Sóc.
“Sweety, hai tuần không gặp, khí sắc tốt hơn nhiều lắm nha, xem ra cũng dễ chịu hen.” Ryan vừa nói, vừa rút ra một cành hoa đào trong bó hoa đưa đến trước mặt Cốc Vũ: “Giống như cành hoa đào này.”
Hoa đào thiếu chút nữa đã đến tay Cốc Vũ, nhưng lại bị Lăng Sóc cướp ngang, lạnh giọng nói: “Cảm ơn, nếu Vũ thích Hoa, tôi sẽ tặng em ấy. Còn nữa, đừng có mà đứng trước mặt Vũ nói những lời em ấy nghe không hiểu.”
“Tôi xin cậu! Lăng, cậu đừng có bá đạo như vậy, đây là hoa đào tôi đặc biệt mua riêng để tặng cho Sweety mà, tiện thể hi vọng vận khí em ấy qua năm mới cũng rạng rỡ như hoa đào.” Ryan nói.
“Hoa đào ở Trung Quốc còn có một tầng ý nghĩa khác, chính là số đào hoa đó. Bây giờ Vũ có tôi rồi, không cần đến hoa đào gì hết.”
“A? Có ẩn dụ này nữa sao?” Jude quay đầu nhìn về phía Lăng Tu Dương, “Chú Tư, chú sao không nói cho tụi con biết vậy? Nếu biết sớm con cũng mua rồi, con hi vọng năm sau con có số đào hoa thịnh vượng, hi vọng tìm được một người đáng yêu giống như Sweety.”
Tay trái Cốc Vũ bị Lăng Sóc nắm chặt liền mắc cỡ mà nép vào người Lăng Sóc, cảm giác cái gì cũng không nói thì mới không chuốc lấy tai vạ.
Lúc này, Lăng Tập Trạo cùng bác Lâu cũng từ đầu kia hành lang phòng khách đi đến, đôi mắt sắc bén của Lăng Tập Trạo đảo nhanh qua người Cốc Vũ, một bên đi lên trên cầu thang, vừa nói: “Đứng ở ngoài làm cái gì? Tu Dương, con đưa mấy đứa Ryan Dickens với Jude về phòng chúng đi. Tiểu Sóc, con cùng cậu ấy theo ông lên phòng làm việc, ông có lời muốn hỏi các con.”
Lăng Sóc cảm giác khi ông nội anh xuất hiện thì thân hình Cốc Vũđang dựa vào anh run rẩy lên một chút rồi cứng đơ.
Lăng Tu Dương đứng bên cạnh đáp lời với Lăng Tập Trạo, lặng lẽ cho Lăng Sóc ánh mắt có vẻ lực bất tòng tâm kèm theo chút hả hê, mang theo ba người Ryan cũng có chút hả hê ôm hoa tết đi vào nhà.
Bác Lâu đi tới, nói: “Cậu chủ, cậu đưa cậu Cốc đến phòng lão gia nhanh lên, lão gia lúc nãy còn vừa mới hỏi khi nào thì hai cậu đến đó. Bác đi lấy trà cùng điểm tâm, sẽ đưa lên ngay.”
“Cảm ơn bác Lâu.” Lăng Sóc nói.
Cốc Vũ cũng nhút nhát nói: “Cảm ơn bác Lâu.”
Bác Lâu nghe thấy Cốc Vũ cũng dùng cách xưng hô giống như cậu chủ nhỏ, nghĩđịnh chất vấn cậu lấy thân phận gì mà gọi bác như vậy, nhưng mà lại nghĩ, đứa bé này không phải đã được cậu chủ nhỏ thừa nhận rồi sao, nên xưng hô như vậy cũng chẳng có gì. Rõ ràng đã sợ đến cứng đờ hết cả người rồi, còn ráng mà dồn hết can đảm lễ phép nói lời cảm ơn với bác, nếu như còn không nể mặt, nói không chừng thì cậu chủ nhỏ sẽ tức giận cho coi.
Vẻ mặt bác Lâu coi như là ôn hòa, trên mặt cũng có cả vẻ nghiêm khắc, nhưng trong lời nói thì có thể nghe thấy được bác là một cụ ông hiền lành.
“Đi đi, đừng để lão gia đợi lâu quá.”
—
Mặt Lăng Tập Trạo không chút thay đổi nhìn Cốc Vũđang ngồi trên ghế salon.
Cốc Vũ rất khó thở, trong lòng đã sợ đến mức tim muốn ngừng đập, nhưng mà nghĩđến mình là vợ sắp cưới của Lăng Sóc, nếu như trước mặt Lăng Tập Trạo không có biểu hiện tốt, sẽ khiến Lăng Sóc khó xử. Cho nên, dưới ánh mắt lãnh khốc uy nghiêm của Lăng Tập Trạo nhìn tới, không có vô thức gục đầu xuống trốn tránh, chỉ có thể bấu thật chặt bàn tay Lăng Sóc đang nắm lấy tay cậu, ngốc nghếch chịu đựng ánh mắt “gây khó dễ” của Lăng Tập Trạo.
Suy nghĩ trong lòng Lăng Tập Trạo dành cho đứa bé nho nhỏ này cũng thay đổi hẳn, có thể dưới ánh mắt ông mà không thụt lùi, có rất nhiều thuộc cấp đã lên hàng tướng tá của ông dưới ánh mắt của ông cũng có ba phần khó khăn. Thật không ngờ, chỉ mới mấy tháng không gặp, đứa bé nhút nhát kia đã thay đổi không ít.
Lăng Tập Trạo rất hài lòng, bất quá cũng không có biểu hiện ra ngoài nét mặt, nhưng cũng dời tầm mắt đi khi thấy trán Cốc Vũ bắt đầu rịn mồ hôi.
Thấy được sự kiên định trong mắt Cốc Vũ, là thứ kiên định sẽ không bao giờ lùi bước trước bất kì sự đổi thay nào. Bởi vậy, Lăng Tập Trạo tin tưởng Cốc Vũ rất yêu cháu ông.
Thật ra lúc này Cốc Vũ cũng không hẳn là yêu Lăng Sóc, chỉ là nghĩđã là người của Lăng Sóc, vậy thì sẽ cố gắng hòa hợp với người nhà của Lăng Sóc. Chỉ là suy nghĩđơn giản của một người làm vợ thôi.
Lăng Sóc cũng không có cản ánh mắt săm soi của ông nội đối với Cốc Vũ, cũng không nói mấy câu [đừng nhìn Cốc Vũ như vậy, sẽ dọa Cốc Vũ] ra khỏi miệng.
Lăng Sóc biết, tương lai Cốc Vũ là người bên cạnh anh, nếu như không thể qua một cửa của ông nội, như vậy thì cả nhà họ Lăng cũng sẽ không thừa nhận cậu, cho dù cậu có được sự yêu thương cùng bảo vệ của anh cũng sẽ là chưa đủ. Anh muốn Cốc Vũ dựa vào chính sự can đảm của mình mà được ông nội chấp nhận, nhưng vậy thì mọi chuyện sau đó đều sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Lăng Sóc rất vui, mặc dù tay anh bị Cốc Vũ bấu chặt rất đau, nhưng Cốc Vũđối với ánh mắt của ông nội thì không có nửa tia dao động hay né tránh, lại càng không chịu cúi đầu, mà ngẩng lên nghênh đón. Sau đó, Lăng Sóc thấy trong đôi mắt ông nội lóe lên tia hài lòng.
Tiếng Lăng Tập Trạo vang vang: “Chuyện của hai con ông cũng không can thiệp, chỉ là nhà họ Lăng chúng ta ở Trung Hoa này cũng xem như là gia tộc dẫn đầu về quân sự và chính trị, trong nhà có một người đồng tính cũng chẳng có gì. Nhưng mà, Tiểu Sóc, nói như thế nào cũng là cháu của Lăng Tập Trạo ông, ông chỉ hi vọng các con đừng giống như những cặp đồng tính các vì không chịu được áp lực từ xã hội hay bị người xung quanh nói ra nói vào mà chia tay hay có chuyện gì. Cho dù là đồng tính luyến ái, thì cũng phải làm thật tốt so với những người khác, bởi vì người nhà họ Lăng chúng ta phải là người dám làm dám nhận!”
Lăng Sóc cười thật lòng, đứng dậy đi tới trước mặt Lăng Tập Trạo, cúi người ôm lấy Lăng Tập Trạo nói: “Ông nội, cảm ơn ông. Thật sự rất nghi ngờ ông nội bị người khác tác động nha, nếu không sao lại tiếp nhận chuyện của con với Vũ dễ dàng đến như vậy.”
Mặt già của Lăng Tập Trạo đỏ lên, lại nghe đến câu tiếp theo của Lăng Sóc hai mắt cũng phải trợn trừng: “Tiểu tử thúi, mau thả ông ra, đừng có mà bắt chước nước ngoài ôm ôm ấp ấp này nọ! Hừ, con cho rằng ông muốn tiếp nhận chuyện của hai đứa lắm hả?! Thời gian qua đều phải suy ngày nghĩđêm, nghĩđến tóc muốn bạc trắng máu cũng trắng theo luôn nè, lại nghĩ ông cũng đã già, chỉ cần nhìn thấy cháu mình hạnh phúc là tốt rồi, sau này người ở bên cạnh các con cũng không phải là ông già này, mà chính là một nửa mà các con đã lựa chọn, là nam hay là nữ cũng là do tự các con chọn. Ông nếu mà nói nhiều, lại giống như là ông già cổ lỗ sĩ. Cũng may ông là ông già cổ lỗ sĩ, đã nhìn thấy qua nhiều điều nhiều chuyện, đàn ông cùng đàn ông bên nhau cả đời cũng không phải là chuyện không thể, chỉ cần có tấm lòng cùng tình yêu.”
Lăng Sóc cố ý ôm ông lâu một chút mới buông ra, quay trở lại ngồi lên ghề salon, nắm chặt lấy tay Cốc Vũ, nghiêm túc nói: “Ông nội, thật sự rất cảm ơn ông! Vũ là do con tự chọn, cho nên con cùng em ấy sẽ hạnh phúc, sẽ không khiến cho ông nội phải lo lắng. Giống như ông nội nói, con là người nhà họ Lăng, tương lai ai có nói điều gì cũng sẽ không gây ảnh hưởng đến con, bởi vì con có ông nội và mọi người trong nhà ủng hộ.”
Lăng Tập Trạo ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn Cốc Vũ, bĩu môi nói: “Nói dễ nghe quá ha, đứa nhỏ ngồi cạnh con từ lúc vô nhà cũng chưa có thưa ông.”
Lăng Sóc có cảm giác muốn bật cười, lấy tay khều nhẹ Cốc Vũđang ngồi thừ người, cúi sát tai Cốc Vũ nói: “Vũ, còn không gọi ông nội đi?”
Cốc Vũ không biết phải dùng lời nào để mô tả cảm giác lúc này, trong lòng nghèn nghẹn, mang theo một chút chua xót, giống như được bao bọc trong bông vải mềm mại; đôi mắt cũng cay cay, giống như có cái gì đó không chịu sự khống chế chuẩn bị trào ra.
“Ông nội.”
Không có tự ti, không có sợ hãi, một tiếng gọi mang theo khao khát có người thân của Cốc Vũ, làm cho Lăng Tập Trạo chính thức thừa nhận đứa bé số khổ tên Cốc Vũ này.
—
Bác Lâu bưng nước trà cùng điểm tâm vào phòng làm việc, nhìn thấy ba người đang vui vẻ nói chuyện phiếm, cũng không có bầu không khí nặng nề hay lạnh lùng gì cả, xem ra, chắc phải gọi Cốc Vũ là mợ chủ nhỏ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...