Lăng Sóc định bế Cốc Vũ lên giường để Cốc Vũ ngủ một chút, nhưng mà vừa vào trong nhà thì nhìn thấy mọi thứ rất hỗn loạn, trên giường đừng nói đến chăn, cái gì cũng không có, chỉ có vạt giường.
Lại cảm thấy cơ thể trong lòng rất gầy gò, hơn nữa lại nóng rất bất bình thường.
Nghĩ ngợi một chút, Lăng Sóc tính đến khi Cốc Vũ tỉnh lại phải cảnh cáo một trận ra trò mới được, dám không suy nghĩđến đến thương tích trên người như vậy, quan trọng nhất là, dám đem lời cảnh cáo của anh vứt ra sau đều, cũng dám để lâu như vậy mới gọi điện thoại cho anh!
Nhưng mà lúc này, Lăng Sóc cái gì cũng không thể làm, không thể mắng không thể đánh đòn, còn phải cẩn thận bế cậu, đưa cậu vào bệnh viện.
Trước khi bế Cốc Vũđi, Lăng Sóc còn ôm theo hũ tro mang theo cùng, anh không muốn Cốc Vũ vừa mới tỉnh lại liền nháo nhào đòi về nhà.
—
Mới đi được nửa đường, bởi vì điện thoại của mấy người Ryan, cho nên, Lăng Sóc chẳng thể làm gì khác hơn là chạy xe về nhà bên Thính phong, lại tiện thể nhờ bọn họ nhắn Vạn Hoa, nói Cốc Vũđang bị sốt cao.
Lăng Sóc bế Cốc Vũđặt lên giường, vấn đề bây giờ giúp Cốc Vũ tắm rửa hay là đợi Cốc Vũ tỉnh dậy rồi tắm rửa thay drap giường làm cho anh bối rối mất ba giây, quay người đi vào phòng tắm.
… Lăng Sóc hít thở có chút dồn dập đem Cốc Vũđang mặc áo ngủ của anh đặt xuống giường, sau đó nghĩđịnh quay lại phòng tắm thay bộ âu phục đã ẩm ướt cùng bốc mùi như dưa muối ra, nhưng vừa mới chuyển người thì đã bị tóm chặt lại.
Cốc Vũ kinh hoàng mở mắt, đôi mắt ướt sũng mờ mịt nhìn theo bóng dáng cao lớn kia, lời nói mang theo khủng hoảng cùng cầu khẩn, cúi nói nói: “Đừng đi mà, đừng đi mà.”
Mặt Lăng Sóc khẽ thay đổi, từ trên cao nhìn xuống Cốc Vũ bởi vì sốt cao mà khuôn mặt trở nên đỏ hồng, đôi mắt mờ mịt, yết hầu không thể ức chế mà hơi di chuyển.
Anh biết, vẻ mặt của bé ngốc này rất yếu đuối vô tội, nhưng lại rất hấp dẫn anh! Hấp dẫn đến mức anh quả thực muốn ăn cậu! Hấp dẫn anh đến mức anh và Yến Tổ Nhi đã sắp đi đến bước cuối cùng cũng phải dừng lại, làm hại anh không thể tìm một lí do thối hoắc làm cớ! Hấp dẫn anh đến mức anh không để ý đến cậu còn đang có bệnh, hung hăng giữ chặt lấy cậu!
Lăng Sóc cố gắng áp chế dục vọng điên cuồng trào ra, cúi thấp người, một bên vuốt ve vầng trán nóng hổi của Cốc Vũ, một bên dùng những lời dịu dàng cùng kiên nhẫn chưa từng có mà nói: “Anh không đi, em thả ra, anh chỉ đi thay đồ thôi, ngoan.”
Cốc Vũ từ sau khi mẹ cậu qua đời, canh giữ cả một ngày một đêm, tự mình dùng xe đạp chở mẹ trong đêm khuya đưa đến trung tâm hỏa táng, bởi vì tất cả tiền đều đưa cho bên hóa táng, những người ở đó thấy hoàn cảnh đáng thương cùng sự hiếu tháo của cậu, không đế ý đến các nguyên tắc giúp cậu hỏa táng; sáng sớm Cốc Vũđem hũ tro của mẹ về nhà, lục tung hộp đựng tiền định tìm cho ra dù chỉ một ít để đưa mẹ đến thăm cha đang phải ngồi tù ở tỉnh G, nhưng mà một đồng cũng tìm không thấy.
Cốc Vũ nhớ đến Lăng Sóc, nhưng nói mới hai câu thì điện thoại di động hết pin, chẳng thể làm gì khác hơn ngoài quì gối bên cạnh hũ tro của mẹ đốt giấy tiền mà nghẹn ngào.
Cốc Vũ bi thương quá độ từ sau khi mẹ qua đời cũng chưa hề chợp mắt, đem nước lọc thay thế thức ăn, cho nên, cơ thể này lúc Lăng Sóc tìm đến nhà đã yếu ớt đến cực điểm, bị gió lạnh xâm nhập, không bị sốt cao mới là lạ.
Cho nên nói, Cốc Vũđang bị sốt cao làm sao có thể biết được người cậu giữ chặt không cho đi lại vốn là một con chó sói đuôi xù bông chứ?
“Đừng đi mà, đừng bỏ rơi em, đừng đi mà…” Cốc Vũ không có cảm giác an toàn cứ lặp đi lặp lại câu [đừng đi mà].
Lăng Sóc rất muốn rút quần áo ra khỏi tầm tay của Cốc Vũ, nhưng dưới đôi mắt to tròn ướt sũng, lại ngồi xuống bên giường.
Vậy mà, Cốc Vũđột nhiên bò lên, tứ chi như vòi bạch tuộc quấn chặt lấy Lăng Sóc, vùi vào trong lòng Lăng Sóc, như con thú non đang cuộn mình nằm bên cạnh đống lửa ấm áp, dè dặt từng li từng tí.
Lăng Sóc cúi đầu nhìn Cốc Vũđang chẳng còn tỉnh táo ở trong lòng, rồi lại nhìn về hướng cửa phòng tắm một chút, trong đầu lí trí đang đấu tranh kịch liệt.
Người vừa được xác định là bạn đời thì đang ngọ ngoạy ở trong lòng, anh tự thừa nhận mình chẳng phải là thánh nhân nên thật sự rất rối rắm, nếu như ăn, hình như có chút lợi dụng khi người gặp nạn; không ăn, thì lại quá có lỗi với dục vọng bị bé ngốc này câu ra.
Lăng Sóc không biết bản thân tại sao phải lo lắng nhiều như vậy, nhìn như đối với bé ngốc này, không những mềm lòng rất dễ dàng, lại còn bị bé ngốc này dẫn dắt nảy sinh tình yêu.
Đợi đến khi Lăng Sóc suy nghĩđược đến mức này, thì Cốc Vũ quấn chặt lấy anh lại dùng đôi mắt tròn to ngập nước ngước lên nhìn anh, quyết định rồi, phải ăn, dù sao Cốc Vũ cũng là người của anh rồi.
Không phải trong sách với trên TV vẫn thường nói, người bị sốt cao thật ra là do bị lạnh, không phải dùng nhiệt độ cơ thể sưởi là ấm nhất sao?
Lăng Sóc quyết định bắt chước theo, dùng nhiệt độ cơ thể giúp đỡ Cốc Vũ xua đi cơn sốt, vừa bảo vệ môi trường lại vừa thoải mái.
—
Mặc dù Cốc Vũ rất gầy, nhưng mà da thịt của cậu rất săn chắc, cái này có thể liên quan đến chuyện cậu từ nhỏ đã làm việc nhà, lại còn có những vết sẹo nhàn nhạt.
Lăng Sóc cẩn thận vuốt ve, Cốc Vũ thần trí mơ hồ rên nhỏ, muốn thoát khỏi bàn tay đang chuyển động trên người, nhưng lại như không nỡ, cảm giác này thật không thể nói bằng lời, làm cho đầu óc cậu càng thêm mù mịt, đôi mắt mở to ngập đầy nước tựa vào trên người anh.
Lăng Sóc nhìn thấy Cốc Vũ như vậy trống ngực liền tăng nhanh, máu không chỉ dồn mạnh về tim, lại càng chạy nhanh xuống bụng dưới.
Lăng Sóc hôn lên đôi mắt Cốc Vũ, Cốc Vũ theo phản xạ vô thức mà nhắm mắt lại, Lăng Sóc cảm thấy hàng mi dưới đôi môi nhẹ rung quét qua cánh môi nhồn nhột.
Lăng Sóc thong thả hôn xuống dưới, sau đó, ngừng lại nơi đôi môi hé mở của Cốc Vũ, bá đạo xông thẳng vào trong miệng Cốc Vũ, hoành hành ngang dọc, triền miên không dứt…
Tay Lăng Sóc cũng chẳng rảnh rỗi, từ trước ngực Cốc Vũ cho đến bụng, ra đằng sau, mỗi một nơi da thịt tiếp xúc, giống như người ra đi, rốt cuộc cũng đã đạt được mục tiêu mà mình chờ đợi, khao khát…
Cốc Vũ ngoại trừ cảm giác nóng thì chính là nóng, lúc đầu chỉ là một ngọn lửa nhỏ, không bao lâu, ngọn lửa nhỏ nhoi lại bùng lên thành cơn bão lửa, bắt đầu từ ngực lan tràn ra khắp nơi, tràn khắp toàn thân, nóng đến cậu muốn kiệt sức, hơi thở phả ra cũng nóng rực, quấn lấy hơi thở khác cũng nóng rực không kém, hai làn hơi chạm vào nhau hâm bầu không khí nóng hừng hực.
—
Những giọt mồ hôi vì kềm chế của Lăng Sóc rơi lên khuôn ngực ẩm ướt dấu hôn của Cốc Vũ, sau đó, đem ngón tay đang khai phá Cốc Vũ rút ra, thay bằng bản thân đang sưng cứng của mình… Đặt vào nơi nào đó, vừa chuẩn bị đẩy mạnh vào, chuông cửa lại vang lên.
Lăng Sóc rủa thầm một tiếng, không để ý đến tiếng chuông cửa gấp gáp ở bên ngoài, nghĩ nghĩ, dù sao bọn họ cũng chẳng vào nhà được, cứ để cho bọn họ chờ ở dưới đại sảnh tòa nhà là được rồi.
… Gần một tiếng sau, Lăng Sóc bế Cốc Vũ vào phòng tắm, kiểm tra bên dưới của Cốc Vũ một chút, vùng da nơi đó hơi bị rạn tạo thành vết thương nhỏ. Cái này cũng chẳng có cách nào rồi, ai bảo đây là lần đầu tiên của anh, chỉ bị thương một chút cũng xem như là may mắn lắm rồi, cũng bởi vì từ trong tiềm thức không muốn làm bị thương Cốc Vũ vẫn còn đang bệnh, cho nên Lăng Sóc mới có thể áp chế dục vọng điên cuồng của mình, dựa vào bản năng đàn ông, giúp cho Cốc Vũ ra một lần, sau đó mới bắt đầu ăn uống.
Trong lòng Lăng Sóc có đủ loại cảm xúc đa dạng, nếu như không phải do chuông cửa vẫn còn vang lên, anh sẽ ôm lấy Cốc Vũ tranh thủ ngủ một giấc thật ngon.
Sau khi sờ thử qua trán Cốc Vũ, sắc mặt Lăng Sóc cũng thay đổi, hình như là càng nóng hơn thì phải, vội vàng ra khỏi phòng, bấm cái nút ở huyền quan nối với microphone dưới sảnh, cũng chẳng hỏi người bên dưới là ai, liền ấn nút mở cửa, nói: “Đi lên nhanh một chút.” Sau đó tắt microphone, mở cửa chính, lập tức quay ngược về phòng.
—
Vạn Hoa giận càng thêm giận, sau khi giúp Cốc Vũ vô nước, hung dữ trừng mắt liếc Lăng Sóc đang dịu dàng nhìn khuôn mặt ngủ say của Cốc Vũ, nghiêm mặt hỏi: “Tiểu Sóc, em tại sao có thể làm chuyện đó với Tiểu Vũ khi cậu ấy đang bị sốt cao hả? Không đúng, bây giờ không phải lúc nói cái này, phải hỏi là em tại sao lại bỏ đi khỏi lễ đính hôn, lại cùng với Tiểu Vũ…”
Vạn Hoa thật sự là nói không nên lời, cũng thật sự là không biết phải nói cái gì, Lăng Sóc khi mấy người bọn họ vừa vào cửa, liền kéo anh đến kiểm tra cho Cốc Vũ.
Mọi người phải đứng dưới sảnh tòa nhà đợi hơn một tiếng đồng hồ mới vào nhà được liền biết ở đây xảy ra chuyện gì, huống chi Lăng Sóc cũng chẳng có nửa điểm định giấu diếm, cứ nghe Lăng Sóc nói đi thì biết.
“Em đeo nhẫn cho em ấy rồi, mới hồi nãy, em ấy là người của em.”
“Vậy em định ăn nói thế nào với bên nhà họ Yến, mặc dù bên đó rất thất vọng về việc em làm trong lễ đính hôn, nhưng anh thấy bên họ Yến vẫn rất vừa lòng nếu em làm con rể bên đó, chỉ cần qua nhà bên nói vài câu tốt đẹp, lễ đính hôn nửa đường đứt gánh này vẫn có thể thực hiện lại lần nữa, hoặc là bỏ qua luôn, trực tiếp làm lễ cưới.” Vạn Hoa nói.
“Không có gì phải nói nữa nếu, nếu em đã quyết định để Cốc Vũ trở thành người của em, thì sau này sẽ chẳng có cô gái nào tên Yến Tổ Nhi cả.”
“Tiểu Sóc, chú nhớ rõ con không phải đồng tính luyến ái, vì sao lại tự nhiên cảm thấy hứng thú với một cậu con trai vậy?” Lăng Tu Dương hỏi.
“Con không phải là đồng tính luyến ái, chỉ là trong mắt con chỉ có em ấy, nếu như kêu con đi ôm người đàn ông khác, con sẽ đá bay ngay lập tức.”
“Lăng, cậu thật sự quá giảo hoạt nha, hóa ra thừa dịp Sweety bệnh mà ăn sạch! Tôi còn định đưa em ấy qua Mĩ nha.” Jude bĩu môi nói.
Lăng Sóc liếc Jude một cái bén ngót, rồi lại xẹt mắt qua nhìn Dickens cùng Ryan đang ngồi bên cạnh, lạnh giọng nói: “Cốc Vũ là người của tôi, bất kể là lúc nào, nếu không, tôi cũng sẽ không khách sáo mà cùng các cậu luyện tập chân tay một chút.”
“Thật sự quá bá đạo. Tôi thấy, nhẫn trên tay Sweety nhất định là do cậu tranh thủ lúc em ấy không tỉnh táo mà đeo vào, bằng không, em ấy nhát gan như vậy nhất định sẽ không dám nhận.” Dickens vạch trần.
Lăng Sóc lại gật đầu, “Đúng vậy, em ấy bị ngất.”
Năm người đàn ông nghe thấy câu ấy liền chẳng biết nói gì.
Vạn Hoa đau lòng nhìn Cốc Vũ một cái, nói: “Chúng ta ra ngoài đi. Tiểu Sóc, mọi người còn có chuyện muốn hỏi em.”
Ngồi xuống ghế salon ngoài phòng khách, Vạn Hoa rót mấy li nước lọc, sau đó tự mình cũng ngồi xuống, giống như bốn người còn lại, nhìn chằm chằm Lăng Sóc.
Lăng Tu Dương nói: “Tiểu Sóc, con làm sao có thể qua được một cửa của ông nội? Hôm nay ông rất vui, nhưng cuối cùng lại thành như vậy, ông rất tức giận, còn nói nếu như con về thì phải vào phòng làm việc gặp ông ngay.”
Lăng Sóc ngồi rất miễn cưỡng, nhưng giọng điệu lại cường ngạnh sắc bén vô cùng: “Con sẽ nói chuyện với ông nội, dù sao con không có cách nào bỏ rơi Cốc Vũ cả, càng đừng nói em ấy đã trở thành người của con.”
“Tiểu Sóc, cậu ấy là con trai đó! Chỉ một điểm này thôi, ông nội cùng mọi người trong nhà sẽ không đồng ý đâu.” Lăng Tu Dương nâng giọng cao lên nói.
Lăng Sóc thản nhiên nghiêng đầu liếc Lăng Tu Dương một cái nói: “Chú Tư, con biết cậu ấy là nam còn rõ hơn chú, nhưng như vậy thì sao chứ?”
“Con —! Tiểu Sóc, chẳng lẽ con không biết sao? Đừng nhìn ông nội con cả ngày mặt mũi lạnh lùng, ông rất thích trẻ con đó.”
“Vậy thì chú Tư kết hôn là ổn rồi.”
“Cái tên tiểu tử thúi này, đừng có mà đá qua chú. Chú mặc kệ con chung sống với ai, nữ cũng tốt, nam cũng được, chỉ cần bản thân con thấy hạnh phúc, nhưng mà con có bận tâm tới nhà họ Lăng hay không, cho dù trong nhà đồng ý rồi, nhưng mà bà ngoại cổ lỗ sĩ của con có đồng ý cho con yêu người cùng giới hay không?”
“Được rồi, được rồi, chú Tư, Tiểu Sóc, hai người bây giờ tranh cãi cũng chẳng có tác dụng, đứa bé Tiểu Vũ này làm cho người ta rất yêu thương, nói không chừng ông nội và mọi người cũng sẽ đồng ý thôi.” Vạn Hoa vội vàng nói.
“Vạn Hoa, con nói như vậy giống như là chú là kẻ ác đang ra sức chia rẽ hai người chúng nó vậy, thật ra chú chỉ nói sự thật cho Lăng Sóc tỉnh táo thôi. Huống chi, đứa bé Tiểu Vũ kia chú cũng rất thích, lần trước ăn dược thiện an thần của nó, chú ngủ được hai tiếng mấy luôn.”
Lúc này Jude ở bên cạnh cũng chen vào: “Nếu không tính đến chuyện Sweety là nam, thì đúng là lựa chọn tốt nhất để làm vợ đó! Biết nấu cơm, tính tình tốt, không tiêu xài hoang phí, còn tốt hơn gấp trăm lần những cô gái tính tình đỏng đảnh, tiêu tiền như nước. Không chỉ Lăng, ngay cả tôi không phải là đồng tính còn thấy Sweety còn tốt hơn phụ nữ nhiều.”
“Jude, cấm cậu không được “dụ dỗ” người của tôi!” Lăng Sóc sẵn giọng nói.
“Tôi biết tôi biết vợ của bạn thì không được ăn hiếp.” Jude phun ra một câu thành ngữ.
“Là vợ của bạn thì không được trêu ghẹo.”
“À, thiếu chút nữa thì quên, Tiểu Sóc, tại sao Tiểu Vũ lại gọi điện thoại cho em? Mà tại sao cậu ấy lại bị bất tỉnh, có chuyện gì vậy?” Vạn Hoa thấy câu chuyện bị đẩy đi càng lúc càng xa liền kéo đề tài quay trở lại quĩ đạo.
Bốn người Lăng Tu Dương, Ryan, Dickens, Jude cũng giống như Vạn Hoa, đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lăng Sóc, chờ Lăng Sóc trả lời.
“Mẹ em ấy mất rồi.”
Một câu nói, làm cho mấy người đàn ông cũng phải thổn thức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...