Lăng Sóc dùng tốc độ nhanh nhất điều khiển xe chạy đến đầu hẻm nhà Cốc Vũ, sau khi khóa xe xong liền đi nhanh vào con hẻm sâu hút.
Hắn cảm thấy, con hẻm tối âm u vẫn thường lui tới nay như sâu hơn, im lặng hơn, lặng lẽ hơn.
Đi đến trước cổng nhỏ nhà Cốc Vũ, bản thân Lăng Sóc cũng lặng đi một chút, hắn có chút kì quái, tại sao lại vội vàng chạy tới đây, đem người phụ nữ sắp sửa trở thành vợ sắp cưới của mình bỏ lại sau lưng, chỉ vì một cú điện thoại bị gián đoạn bất thình lình kia.
Bởi vì hắn có một loại linh tính, nếu như không đến, hắn sẽ hối hận.
Cho dù bây giờ cũng không cảm thấy hối hận nhưng hắn lại lo lắng tương lai sẽ hối hận, mà tạo nên một chuỗi những hành động kì quái này của hắn chính là đứa ngốc ở sau cánh cổng cũ nát này!
Lăng Sóc đang định đẩy cửa, cái điện thoại bị bỏ quên lại réo lên, nghĩđến việc mình bỏ đi đột ngột chắc chắn đã làm cho ông nội và mọi người khó xử rồi.
Lăng Sóc suy nghĩ một chút, rụt cánh tay định đẩy cửa lại, đi qua một bên nghe điện thoại.
“Tiểu Sóc, con đang ở đâu vậy? Con có biết con không có ở đây mọi người bên nhà họ Yến đi về hết, kể cả Yến Tổ Nhi sắp thành hôn thê của con đó.” Lăng Tu Dương quát.
“Chú Tư, không phải chú khuyên con suy nghĩ kĩ càng sao? Tại sao lại thay con sốt ruột vậy chứ?”
“Ai, con còn nói nữa, không phải chú chỉ nói vài câu với con sao? Bây giờ mọi người đều trách chú kìa, làm như chú xúi con trốn đi vậy đó. Được rồi, nói đi, con đang ở đâu vậy? Rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì mà khiến con phải bỏ cả chuyện bên này chạy đi?”
“Con cũng không biết là có phải rất quan trọng hay không, dù sao con cũng đã làm. Đến lúc đó con sẽ tự mình đến nhà họ Yến xin lỗi.” Lăng Sóc nói.
Bất quá sau đó vài ngày Lăng sóc có từ bên Thính Phong tranh thủ chạy qua bên nhà họ Yến để xin lỗi cùng từ hôn, không gặp được cha mẹ của Yến Tổ Nhi, càng chẳng nhìn thấy Yến Tổ Nhi đâu, chỉ được người giúp việc tiếp đãi bằng một li nước lọc. Lăng Sóc lúc đó cũng chẳng ngồi lâu, bởi vì lo lắng cho Cốc Vũ. Dù sao cuộc hôn nhân này cũng bị hủy bỏ rồi.
“Người họ Yến rất tức giận đó! Đừng có nói lãng qua chuyện khác, chuyện này tự con phải đi xin lỗi chứ còn ai đi nữa hả, cũng may là không có mời người ngoài, chuyện như thế này, cũng rất tổn thương con gái nhà người ta nha. Con đang ở đâu?”
“Con…” Lăng Sóc vừa mới nói được một chữ, lỗ tai còn lại nghe thấy một tiếng khóc nghẹn ngào ở trong sân, liền chẳng trả lời gì nữa, bước lên bậc tam cấp, đẩy cánh cổng cũ nát ra.
—
“Alo, Tiểu Sóc, Tiểu Sóc, con sao vậy? Nói chuyện đi! Alo…” Lăng Tu Dương nâng điện thoại lên nhìn một chút, đâu có bị rớt cuộc gọi đâu, tại sao lại không có tiếng gì hết vậy.
Ryan, Dickens cùng Jude ngồi trong phòng khách còn chưa rời đi đều đồng loạt nhìn về Lăng Tu Dương, Ryan nói: “Chú Tư, Lăng có nói cậu ấy ở đâu không?”
Lăng Tu Dương lắc đầu, nói: “Điện thoại rõ ràng vẫn còn kết nối, nhưng Tiểu Sóc không nói gì hết. Không tin, bọn con qua đây nghe thử đi.”
Mấy người đi lại nghe thử, quả thật không có tiếng động, lại giống như có tiếng nức nở nào đó, nhưng rất nhỏ, mọi người cũng không biết có đúng không nữa.
“Tu Dương, có phải điện thoại của Tiểu Sóc không? Nó rốt cuộc đang làm gì hả?” Lăng Tập Trạo đứng trước bậc cầu thang cuốn nghiêm khắc hỏi.
Lăng Tu Dương trợt tay, điện thoại rớt xuống, đập vào bàn xoay vòng vòng.
Sau đó khi cầm điện thoại lên lại, thì bên kia đã tắt máy.
Lăng Tu Dương có điểm khóc không ra nước mắt, ngửa đầu nhìn Lăng Tập Trạo đang đứng ở đầu cầu thang, nói: “Cha, bọn con cũng không biết Tiểu Sóc ở đâu nữa, nó cũng không nói gì.”
“Nếu nó quay về, kêu nó lên phòng làm việc của cha.” Lớn tiếng nói xong, xoay người đi lại về phòng.
Jude nói: “Chú Tư, chú có thể đoán ra Lăng ở đâu không?”
“Chú làm sao có thể biết chứ.” Lăng Tu Dương thở dài.
“Có khi nào Lăng quay về nhà cậu ấy không?” Dickens nói.
“Giờ này mà cậu ấy về nhà làm cái gì? Ở đó đâu có ai đâu.”
“Chẳng lẽ cuộc gọi kia là… Sweety?” Jude nói.
Vừa nói xong, mấy người đàn ông mắt liền sáng rực lên, vẻ mặt cũng thay đổi.
Nếu quả thật là như vậy, chuyện này liền phức tạp rồi đây.
—
Lăng Sóc nhìn Cốc Vũ quì trong sân đốt giấy tiền vàng bạc, mặt trời rực rỡ ấm áp như vậy, nhưng hắn lại cảm giác Cốc Vũđang quì trong băng thiên tuyết địa, cô độc như vậy, bi thương như vậy, yếu đuối như vậy…
Cốc Vũđang đắm chìm trong bi thương của mình, không nghe thấy tiếng cổng bị mở ra sau lưng mình.
Trong nhà cũng không còn được nghe tiếng ho nhè nhẹ cố nén của mẹ cùng tiếng TV nữa; càng không thể nghe thấy mẹ mềm mại gọi cậu là Vũ Nhi nữa; không còn nhìn thấy được nụ cười dịu dàng của mẹ nữa…
Mẹ đi rồi, đi mãi mãi rồi, đã biến thành tro bụi.
Ba ngày trước, mẹ nằm dưới hiên nhà phủ đầy nắng, nhẹ nhàng khép đôi mắt lại, khóe môi vẫn còn nét cười, nhưng vầng trán hơi nhíu lại như là vẫn còn có một tia lưu luyến với thế gian.
Lăng Sóc nhìn thấy bóng lưng gầy gò cô độc của Cốc Vũ, lặng lẽ đi qua, ngồi xuống.
Lăng Sóc thấy rõ trước mặt Cốc Vũ có một hũ cốt nho nhỏ, bên cạnh lò đốt giấy tiền, trên cái điện thoại đã dính một lớp tro mỏng.
Lăng Sóc nhìn thấy, trên những tờ giấy tiền đang được đốt, thỉnh thoảng sẽ có giọt nước mắt trong veo rơi xuống, phát ra một tiếng “tạch”, bị nuốt chửng trong lửa đỏ.
Bàn tay nâng lên có chút sợ hãi chạm vào lưng Cốc Vũ, Lăng Sóc sợ hãi, sợ nếu như chạm vào, con người đã bị bao trùm bởi bi thương này liệu có bị vỡ nát hay không.
“Cốc Vũ?” Lăng Sóc nhẹ nhàng kêu, tay vẫn dịu dàng vuốt ve lưng Cốc Vũ, bàn tay hắn cảm giác được trong khoảnh khắc lòng bàn tay hắn chạm lên tấm lưng kia, sống lưng cứng còng kia thoáng run rẩy.
Cốc Vũ chậm chạp quay đầu, đôi mắt mờ mịt trống rỗng ngốc nghếch nhìn Lăng Sóc, giống như không hề nhận ra Lăng Sóc.
“Cốc Vũ.” Lăng Sóc gọi lại.
Cốc Vũ chớp chớp đôi mắt bị nước mắt phủ mờ, rồi lại dùng mu bàn tay ra sức chùi khóe mắt, để lại một vệt tro đen.
Khi nhìn thấy rõ người ngồi bên cạnh mình là ai, Cốc Vũđã quên hết sợ hãi, quên mất tự ti, quên đi nhu nhược, bổ nhào vào trong lòng Lăng Sóc, khóc òa thành tiếng.
Giống như là một đứa trẻ đang tập đi một mình, nếu như không có cha mẹ bên cạnh, bé sẽ quật cường nhịn không khóc, nhưng chỉ cần cha mẹ đến, bé sẽ khóc như là bé phải chịu tủi thân hơn bất kì ai khác.
Lăng Sóc bị Cốc Vũ bổ nhào vào người xô cho ngồi bệt xuống đất, nhưng hắn mặc kệ đang mặc thứ gì trên người, liền ôm siết lấy Cốc Vũđang khóc đến xé ruột xé gan vào lòng.
“Khóc đi, khóc được sẽ không có việc gì nữa.” Lăng Sóc dùng những lời dịu dàng mà bản thân mình cũng không hề biết nhẹ vỗ về, ngón tay dài hoàn mĩ dịu dàng vuốt ve tấm lưng đơn bạc của Cốc Vũ.
Hai tay Cốc Vũ cố sức túm chặt âu phục của Lăng Sóc, vừa khóc vừa nói: “Lăng… Lăng Sóc, mẹ, mẹ mất rồi, mẹ không quan tâm đến em nữa, mẹ đi ngủ một mình, em đợi mẹ rất lâu, lâu lắm, hức, mẹ không chịu tỉnh dậy, em… hức… Em thấy mẹ lạnh lắm, lạnh như băng, đều đem toàn bộ chăn đắp cho mẹ, nhưng mẹ cũng không ấm lại, hức, em sợ lắm, chỉ có một mình em, hức, xung quanh cũng lạnh lẽo, xung quanh đều tối đen, hức, em đưa mẹ đến nhà tang lễ, em đem toàn bộ tiền đưa cho người ở đó, hức, sau đó, mẹ cũng không thấy đâu nữa, hóa thành tro rồi.”
“Lăng Sóc Lăng Sóc Lăng Sóc… Em không biết này phải làm sao bây giờ, mẹ bỏ em mà đi, em muốn đi tìm cha, hức, nhưng mà em không có tiền, không còn nữa. Lăng Sóc Lăng Sóc, anh nói cho em biết đi, sau này em phải gì gì đây? Nếu như, hức, cha không thừa nhận em, em biết đi đâu? Em không biết, Lăng Sóc, anh nói cho em biết đi được không? Anh nói cho em đi, anh nói cho em biết đi mà… Lăng Sóc, anh sẽ bỏ em lại sao? Đừng vứt bỏ em, có được không?”
“Được, tôi sẽ luôn bên cạnh em, sẽ không vứt bỏ em, mãi mãi cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi em.” Lăng Sóc an ủi, cũng không biết đây là lời thề hắn nói ra trong vô thức.
“Oa ~ Đừng bỏ rơi em.” Nói xong, Cốc Vũ kiệt sức mà bất tỉnh.
Lăng Sóc cứ thế mà ngồi dưới đất, một tay ôm lấy Cốc Vũđang yếu ớt gục trong lòng mình, một tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trên trán Cốc Vũ, cúi đầu, đau lòng cùng thương tiếc hôn lên trán Cốc Vũ, nụ hôn dần di chuyển đến khi chạm lên cánh môi tái nhợt không còn chút máu của Cốc Vũ, dịu dàng mút nhẹ một chút, dùng tuyên bố tuyệt đối bá đạo mà nói: “Cốc Vũ, nếu như tự em nhào vào vòng tay tôi, như vậy mặc kệ thế nào, tôi cũng sẽ không vứt bỏ em, mà em, cũng đừng nghĩđến chuyện rời khỏi tôi!”
Sau đó Lăng Sóc ngẩng đầu, nhìn hũ cốt nho nhỏ kia, nói: “Ngày đó, dì chính là muốn phó thác Cốc Vũ cho con phải không. Những lời dì nói con sẽ nhớ kĩ, con sẽ chăm sóc Cốc Vũ, em ấy sẽ là người của con, không phải là quản gia hay là gì khác, mà là bạn đời.”
—
Lăng Sóc hoàn toàn không hề hối hận bản thân đã bỏ lễ đính hôn để chạy đến đây, bỏ lại Yến Tổ Nhi xinh đẹp động lòng người, nhưng chỉ để đổi lại lời thề nguyện với Cốc Vũ yếu đuối tự ti, mặc dù người được anh lập lời thề vẫn còn đang bất tỉnh, mặc dù trước mặt chỉ có một hũ tro, nhưng mà, hắn rất nghiêm túc.
Còn hơn cả sự yêu thích đối với Yến Tổ Nhi, tâm tình của anh dành cho Cốc Vũ rất phức tạp, nhìn Cốc Vũ, thậm chí có lúc nghĩđến Cốc Vũ thì cảm thấy đau lòng cùng buồn bực, rất không thoải mái. Anh cũng muốn khống chế thứ tâm tình này, nhưng lại không thể khống chếđược, cho nên cứ bỏ mặc…
Cuối cùng hóa thành như vậy, đau lòng dành cho Cốc Vũ vượt qua cả sự yêu thích với Yến Tổ Nhi, cảm tình đó thật sâu, anh hoài nghi, so với thích còn sâu sắc hơn nhiều…
Cho nên, mặc kệ tương lai sau này vấp phải bao nhiêu khó khăn với gia đình, mặc kệ bản thân mình có phải là người đồng tính hay không, anh đều sẽ đem Cốc Vũ bao bọc dưới đôi cánh của mình, bảo vệ.
Sau đó, móc ra một hộp nhung đỏ từ trong túi quần tây, mở ra, cầm lấy chiếc nhẫn bé hơn bên trong đeo vào ngón vô danh trên tay trái của Cốc Vũ, hóa ra lại vừa; cầm lấy chiếc nhẫn còn lại tự đeo vào ngón tay của mình.
Cốc Vũ thật sự rất đáng thương, sớm không ngất trễ không ngất, lại ngất ngay lúc này, nhẫn cũng bị đeo vào, cả đời này đã hoàn toàn lọt vào trong lòng bàn tay của Lăng đại ma vương rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...