Từ Chí Phi ôm Hạ Mạch vào trong lòng, siết chặt vòng tay, cằm hắn cựa trên đỉnh đầu cô.
Hạ Mạch lại chợt nhớ ra một chuyện liền nói. " Anh lúc nảy là không dùng BCS"
Hắn nhìn cô rồi nói " bình thường vẫn vậy mà"
"Không được lở như em lại có thai"
"Thì chúng ta sinh rồi nuôi"
"Một đứa là đủ rồi, em không muốn tiếp tục lại có"
Mặt Từ Chí Phi biến sắc, hờ hững nhìn cô, tại sao lại không muốn sinh tiếp con hắn chứ, lúc trước cô muốn phá lần này lại không muốn, cô thật chọc giận hắn mà.
"Tại sao lại không muốn có nữa" hắn nghiêm túc nhìn cô nói.
Hạ Mạch có phần hơi sợ nhưng vẫn một mực cự tuyệt có thai.
Từ Chí Phi buông Hạ Mạch ra, đứng dậy mặc lại quần áo.
"Em ngủ đi anh đi có chút việc"
Đi đâu giờ này không lẻ hắn không biết rằng giờ đã trễ rồi sao.
"Anh đi đâu khuya như vậy còn có việc gì để mai rồi hẵn đi được không anh"
Từ Chí Phi thật sự rất buồn, hắn hiện giờ không biết nên nói với cô như thế nào, tạm thời cứ ngủ trước đi, ngủ rồi sẽ không trực tiếp đối diện cô.
Hạ Mạch cũng hiểu đành im lặng mà quay lưng về phía hắn, cô rơi nước mắt.
Hắn tiến về phía sau ôm cô. Hắn là biết cô đang khóc, thật hết chịu nổi cô gái nhỏ này mà, thật biết cách dùng vũ khí lợi hại.
"Được rồi, đừng khóc nữa được không em, anh đau lắm, em không muốn có tiếp thì sẽ không, chỉ cần em vui là được"
Cô quay trở mình ôm eo hắn, khóc hút hít.
"Em xin lỗi, không phải em không muốn sinh tiếp con cho anh, bác sĩ đã từng nói em rằng cơ thể và sức khoẻ em yếu, mang thai đã cực sinh lại càng khó, lúc sinh Quân Nhi ra chưa đầy tháng, thằng bé nằm trong phòng dưỡng khí đến tận hai tháng"
Hắn nghe cô nói thì mới hiểu ra mọi chuyện, hắn thật đau lòng, cứ nghĩ ra cảnh cô gái nhỏ của mình trong lúc mang thai và lâm bồn không có một ai bên cạnh lại khiến tim hắn co thắt lại, hắn hận bản thân mình tại sao lúc đó lại không ở bên cô, hắn hận mình không thể nào gánh chịu nổi đau của cô.
"Kể từ giây phút này anh sẽ luôn bảo vệ và ở bên cạnh hai mẹ con em, anh sẽ bù đắp lại tất cả cho mẹ con em"
Cô siết chặt vòng ôm của hắn lại, mỉm cười hạnh phúc và dần dần đi vào giấc ngủ.
Sau khi Hạ Mạch đã yên vị nằm trong lòng hắn ngủ, hắn yên lòng hôn vào chán cô rồi nói "bảo bối, anh yêu em", hắn cũng nhắm mắt mà ngủ.
Sáng sớm bạn nhỏ Hạ Chí Quân mặc đồ đồng phục của trường ngăn nắp đứng trước phòng của mẹ mình gõ "cóc cóc"
Vừa dứt tiếng gõ, cánh cửa được mở ra, là hắn đã mở, hắn quỳ xuống đối diện với bạn nhỏ vui vẻ chào bạn nhỏ.
"Chào buổi sáng con trai"
Cậu nhỏ tươi tắn cười tươi, ước mơ gặp cha cậu đã thành cậu vui vẻ ôm hắn.
"Chào buổi sáng cha"
"Suỵt, để mẹ ngủ một chút, cha đưa con đi học, cả đêm qua mẹ con rất mệt mỏi nên cần được nghĩ ngơi, được không"
Cậu nhỏ liền gật đầu, hắn đứng dậy nắm lấy tay con trai mình đưa ra xe.
Trong xe cậu nhỏ vẫn cứ khó hiểu nên nhìn ba mình một chút rồi hỏi.
"Nhưng mà đêm qua mẹ làm gì mà mệt vậy cha, tại sao lúc trước mẹ không bị mà bây giờ có cha mẹ lại mệt"
Hắn buồn cười nhìn Hạ Chí Quân, đúng là trẻ con, không biết cái gì là liền hỏi cái đó.
"Sau này Quân nhi có vợ Quân nhi sẽ hiểu được"
"Vậy Quân nhi muốn có vợ"
"Chưa được Quân nhi còn nhỏ, sau này Quân nhi lớn như ba sẽ được lấy vợ"
Hắn cũng chịu thua với cậu, đưa cậu vào trong trường rồi trở về, hắn vội mừng thầm, chứ không hắn sẽ bị đau đầu với mấy câu hỏi vớ vẩn của cậu mất.
Hắn quay về nhà Hạ Mạch, có mua sẵn một chút đồ ăn sáng, để ở bếp hắn đi lên phòng, cô gái nhỏ vẫn lưng trần chăn đắp nữa người mà ngủ say, hắn tiến tới bên cạnh giường cô nằm mà ngồi xuống, hít sau một chút rồi ngắm cô, cơ thể cô ẩn hiện nhiều dấu đỏ, cặp ngực do nằm nghiêng mà dán chặt vào nhau, hắn thèm đưa tay lên sờ, nhưng lại sợ cô thức giấc, nên đành im lặng mà ngắm cô.
Sau khi đã ngủ đủ sức Hạ Mạch cũng đã tỉnh, mở mắt ra cô liền thấy hắn. Từ Chí Phi đưa tay vuốt tóc cô, âu yếm mà nói.
"Dạy nào bảo bối"
Hạ Mạch lười biến lê thân mình bước xuống giường, cầm lấy bộ đồ được nằm bừa bãi dưới sàn lên mặc, Từ Chí Phi đứng một bên ngắm kỹ, môi hé lên nụ cười.
Hạ Mạch như cố tình khiêu chiến hắn, nhẹ nhàng mặc lại được quần lót và áo lót, đột nhiên một lực nào đó bắt lấy tay cô xoat trở người ép cô vào tường.
Khi được định hình, Từ Chí Phi lại cuối xuống hôn ngấu nghiến môi cô, môi lưỡi vồ dập, hơi thở khó khăn, hắn buông cô ra, mũi chạm vào chán cô mà thở gấp.
"Đêm qua đã làm nhiều lần rồi, còn chưa đủ sao" Hạ Mạch nỉ non, vòng tay qua eo hắn ôm.
" Đối với em không bao giờ là đủ"
"Anh..."
Hắn cười vui vẻ hôn chán cô một cái.
"Em thay đồ đi, anh ra ngoài"
Đúng vậy, hắn cứ ở đây nhìn cô mặc đồ thì hắn sẽ điên cuồng mà ăn sạch cô mất.
Hạ Mạch mặc xong quần áo bước ra, cô thấy hắn dựa lưng vào tường nghe điện thoại, cô bây giờ lại phát hiện, hắn thật sự rất đẹp, khuôn mặt lại rất ưa nhìn, người đàn ông có một chút ưu thế như vậy, lại đơn độc một mình chờ cô, điều này lại khiến tim Hạ Mạch nhộn nhịp.
Thế nhưng cô lại nghĩ về chị gái mình, có phải chị của cô cũng rất yêu Từ Chí Phi không. Có phải là cô đang cướp lấy tình yêu của hắn từ chị gái mình không.
"Suy nghĩ cái gì đấy"
Không biết từ khi nào Từ Chí Phi đã đi đến đứng bên cạnh cô.
"Không không có"
"Em xem, như vậy mà dám nói không có"
Hạ Mạch ôm eo hắn, tựa vào ngực hắn cố nói.
"Thiệt mà, em chỉ là đang đói bụng"
"Được, anh đưa em đi ăn chịu không"
Hạ Mạch trong lòng ngực hắn vui vẻ,
mỉm cười gật đầu.
Từ Chí Vũ ở hồng kong tiếp quản công việc của hắn, anh phát hiện ra trong kho là có nội gián, nếu không tại sao lại lỗ hàng như vậy. Không được phải gọi Từ Chí Phi về gấp.
Từ Chí Phi biết được sự việc, hắn sắp xếp cho mẹ con Hạ Mạch cùng nhau về hồng kong với hắn. Chỉ khi nào cô ở bên cạnh hắn, hắn mới yên tâm mà sống tiếp.
Từ Chí Dũng đã lâu không về, ông là đang hưởng thụ cuộc sống về già của mình ở nước ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...