Sau khi Vera và Ninh Khiết San trở mặt thì Ôn Tề cũng nhìn ra, vốn dĩ hai người họ rất thân thiết, giống như là chị em một nhà, nhưng lần này khi anh về nhà thì chỉ nhìn thấy hai người họ hoàn toàn không nói gì nữa, không trò chuyện, không trêu đùa, không hồ nháo và hiển nhiên cũng không thân thiết nữa.
Anh nhìn sang Tích Hiệu, nhưng cậu ta cũng ngu ngơ có biết gì đâu, vốn dĩ muốn hỏi dò Vera nhưng lần nào mở miệng cũng bị Vera mắng cho té tát.
Nên sau khi dùng xong bữa tối thì anh cũng có hỏi Ninh Khiết San một chút, chỉ có điều là cô cũng không nói gì, chỉ là anh cũng có thể đoán ra được một chút gì đó, chắc chắn chuyện này có liên quan đến anh.
Vì với tính cách của Vera thì cho dù thế nào cũng không bao giờ quên đi người nâng đỡ mình, với tình hình hiện tại thì chỉ có thể là cô ấy đang đứng giữa nhiều sự lựa chọn, không biết nên làm sao cho đúng.
Hiển nhiên người ở bên cạnh mình mười năm, Ôn Tề cũng hiểu đôi chút.
Lúc này Ninh Khiết San đang đi tắm, còn điện thoại của cô thì ném ở trên bàn trang điểm, lúc anh đi ngang qua thì thấy điện thoại cô sáng đèn, tên hiện trên đó chính là Trịnh Mỹ Hy, anh cũng không quá tò mò nên vẫn quyết định không xem.
Nhưng trong khi anh đang nhìn chằm chằm vào điện thoại thì cô đã bước ra, nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm vào điện thoại liền chột dạ, nhanh chóng bước đến cầm lấy điện thoại nói:
- Anh… Anh nhìn gì vậy?
- Anh thấy em có tin nhắn từ Mỹ Hy, nên anh mới nhìn thôi.
Sao vậy? Em có gì giấu anh sao?
Gương mặt của Ninh Khiết San liền bắt đầu lúng túng, anh càng khẳng định hơn những gì mình đang nghĩ đã có thể là đúng, nhưng nếu chuyện này có liên quan đến anh thì anh cũng có chút mong chờ, đôi mắt của Ôn Tề híp lại, nhưng rồi lại thôi, anh không muốn nghĩ oan cho cô, nếu như những gì cô làm chỉ là chuyện riêng của nữ và nữ thì lúc đó cô sẽ đau lòng, anh không muốn nhìn thấy người phụ nữ của mình đau lòng, đưa tay lên chạm nhẹ mái tóc của cô, nói:
- Em không cần khẩn trương, anh chỉ nói đùa thôi mà.
Ninh Khiết San cũng mỉm cười nhìn anh, đợi anh đi vào phòng tắm thì cô mới dám thở mạnh ra một tiếng, sau đó thì mở điện thoại lên xem là Mỹ Hy đã nhắn gì cho cô.
Vừa mở lên đã thấy một dòng tin nhắn.
Trịnh Mỹ Hỹ: [Sáng mai, chín giờ, bệnh viện Tiền Huy.
Tớ đến đón cậu nhé?]
Ninh Khiết San: [Được, cậu đến đón tớ đi.
Phiền cậu rồi, Hy Hy]
Trịnh Mỹ Hy: [Tớ vẫn nhắc nhở cậu, hãy suy nghĩ kĩ lại đi, để chồng cậu biết thì cậu không còn đường lui đâu.
Tính cách của Ôn Tề chắc cậu cũng đủ hiểu, anh ta ghét nhất là bị lừa dối, lần này cậu lừa anh ta một vố lớn như thế… Thì tơ sợ…]
Thật ra Ninh Khiết San hiểu được sự lo lắng của Trịnh Mỹ Hy, thật ra thì cô cũng lo sợ lắm chứ, nếu như bị Ôn Tề phát hiện thì có thể anh sẽ giam giữ cô cả đời, dù là ánh sáng mặt trời cũng khó có thể nhìn thấy.
Nhưng Ninh Khiết San lại thấy làm cách này sẽ không có sự trói buộc giữa cả hai, có thể hiện tại anh chỉ đang là cảm xúc nhất thời với cô, lỡ đâu một ngày nào đó đột nhiên anh không còn hứng thú với cô nữa thì hai người họ sẽ bị trói buộc bởi đứa nhỏ… Không những thế mà bản thân cô cũng không muốn sinh con cho người mình không yêu, cô không yêu Ôn Tề, từ đầu đến cuối cô đều một lòng một dạ sắt son với Doãn Kinh Kha, cô hoàn toàn không chấp nhận được tình cảm của anh, hiện tại vẫn không, mãi mãi cũng không.
Khi Ôn Tề bước ra đã nhìn thấy Ninh Khiết San ngồi thất thần ở đó, anh càng nhìn cô càng thấy không đúng, chắc chắn là cô đang giấu cái gì đó, nhưng mà anh thật sự cũng muốn biết cô đang trăn trở cái gì, anh không muốn tự mình chịu đựng nỗi buồn của bản thân.
Hay là chuyện đó có liên quan đến anh? Nếu thật sự là có liên quan đến anh thì anh càng muốn biết hơn.
Ôn Tề bước ra ngoài, liền gọi Vera và Tích Hiệu vào thư phòng để nói chuyện, ban đầu Vera còn tưởng là anh đã biết gì rồi, nên cô ấy bắt đầu lo lắng, nhưng nhìn nét mặt tâm lặng như nước hồ chẳng có chút lay động thì chắc là vẫn chưa biết gì, còn Tích Hiệu thì hoàn toàn là không biết cái gì cả, anh chỉ nhìn hai người họ, nói:
- Dạo này phu nhân có gì lạ không?
- Không ạ.
- Vera, cô ở bên cạnh cô ấy nhiều nhất, rốt cuộc là phu nhân có giấu giếm gì ta không?
Vera liền lúng túng không biết nói thế nào, nhìn vẻ mặt hiện tại cả Vera thì anh đã xác nhận được câu trả lời mình muốn có, chắc chắn cô và Trịnh Mỹ Hy đã giấu anh cái gì đó, chỉ là nah không biết chuyện này có lớn hay không.
Nhưng anh cũng biết tình thế khó xử của Vera, nếu cô ấy không báo với anh thì cô ấy là người bất tín, phản bội chủ nhân, nhưng nếu cô ấy nói với anh thì cô ấy là kẻ bất nghĩa… Bất nghĩa với Ninh Khiết San.
- Tích Hiệu, ngày mai cậu âm thầm theo dõi cô ấy từ xa, nếu có chuyện gì bất thường liền phải báo cho tôi.
Tích Hiệu nhìn anh, có chút nghi hoặc, hỏi:
- Ôn tổng, anh nghi ngờ phu nhân có điều giấu anh sao?
- Tôi cũng không hi vọng chuyện này là thật.
Nhưng...
Vera lúc này mới nói:
- Ôn tổng, nếu anh điều tra được chuyện gì cũng xin anh đừng làm tổn thương phu nhân, cô ấy cũng chỉ là thân bất do kỷ mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...