Người phục vụ đưa menu, anh cẩn trọng hỏi ý kiến của cô, người khác nhìn vào còn nghĩ anh đang "cưng chiều người yêu".
- Cô muốn ăn gì?
Lần đầu tiên đi ăn với anh, lại thêm sự nhìn ngó của biết bao ánh mắt trong công ty, anh không nhận ra rằng cô đang ngại, quả đúng là chẳng hiểu tâm lý phụ nữ.
- Tôi ăn gì cũng được.
Cô đáp lại anh bằng một câu nói phổ biến khiến cánh mày râu đau đầu từ hội chị em mỗi khi hỏi "Em muốn ăn gì?" thì đối phương lại đáp "Em ăn gì cũng được".
Nhưng với Nhan Lục Tần thì không hề có sự mềm mỏng để hỏi tiếp.
Vốn dĩ anh muốn dùng cách mời cô đi dùng bữa hay mua thức ăn sáng cho cô là vì đền đáp ơn cô đã cứu mình.
Ngoài ra, anh không hề dành bất kỳ tình cảm cho cô.
Lục Tần đóng menu, lạnh giọng nói với nhân viên:
- Lấy những món đắt nhất của nhà hàng.
Người nhân viên há hốc mồm rồi giữ điềm tĩnh mà trở vào trong báo lại với bộ phận bếp núc.
Túc Kỳ vẫn chưa hết ngạc nhiên, cô đưa mắt nhìn anh:
- Nhan tổng à, gọi như vậy không phải quá nhiều rồi sao? Sẽ rất phí phạm.
Anh khoa trương đến mức cô không thể ngờ tới, nếu biết trước anh đi nước cờ này thì lúc nãy cô đã chọn đại một món nào đó cho xong.
- Cô không biết ăn gì thì tôi gọi hết ra.
Có gì không thỏa đáng à?
Anh còn bày ra vẻ mặt bình thản dửng dưng đó mà hỏi ngược lại cô.
Túc Kỳ chỉ đành im lặng mà bó tay.
Thôi kệ, tiền là của anh, anh muốn tốn nhiều thì cô cũng chẳng việc gì phải xót dùm, cô sẽ ăn thật no, thật căng bụng cho sướng thân.
Dẫu sao cả công ty cũng đã thấy, bây giờ chuyện họ nghĩ gì, sẽ đồn những gì hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
Suy nghĩ nhiều chỉ thêm mệt đầu, mau già, xấu mình thôi.
Cô ăn ngon lành, tâm hồn ăn uống như cô thì chỉ cần nhìn thấy thức ăn bày ra trước mặt sẽ lập tức dẹp bỏ hết sự ngượng ngùng mà hết mình thưởng thức.
Hơn nữa, đồ ăn ở nhà hàng này thật sự rất ngon, không ăn thật đã thì phí của đời.
Trông cô ăn ngon lành như vậy anh lại cảm thấy cô gái này thật sự ngây ngô và có đôi nét đáng yêu.
Lục Tần gắp thức ăn vào bát cô, Túc Kỳ hơi khựng lại nhưng rồi cũng cám ơn anh và tiếp tục ăn.
Trong khi ánh mắt của các đồng nghiệp vẫn đang dán chặt về phía anh và cô, những lời đồn đại về thông tin cả hai đang hẹn hò ắt hẳn sẽ dấy lên trong thời gian ngắn.
- ---------------------------------
Cặm cụi làm việc, chợt cô nghĩ đến nguyên do ngay từ đầu khiến cô nhất định phải trở thành trợ lý của Nhan Lục Tần.
Chuyện nội gián vì mục đích đánh cắp các hồ sơ mật về dự án chế tạo cơ khí của Gwen.
Thật tâm cô không muốn làm việc vi phạm đạo đức này, nhưng vì số nợ của mẹ, ngoài ra còn có một nguyên do quan trọng khác...!
Đang quẩn quanh với dòng suy nghĩ rối ren, chợt một sấp tài liệu được đặt mạnh lên bàn khiến không chỉ cô mà những đồng nghiệp cùng phòng cũng phải giật cả mình.
- Ngọc Túc Kỳ, trong hôm nay cô phải nhập hết sấp tài liệu này vào máy tính.
Cô kinh ngạc ngước nhìn nữ quản lý vô cớ đang đứng nghênh mặt giương giương tự đắc.
Túc Kỳ chẳng rõ bản thân đã làm gì chọc tức đến cô ta mà ả lại vô lý giao cho cô nhiều việc thế này.
Đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn ba giờ chiều, năm giờ ba mươi sẽ tan làm, chỉ còn hơn hai tiếng để nhập hết đóng tài liệu dày hơn nửa lóng tay kia vào máy, điên thật, dù cô có mọc thêm ba đầu sáu tay cũng không làm kịp.
Nữ quản lý này rõ là đang muốn kiếm chuyện với cô.
Chưa kể đến việc cô ta phân công nhiệm vụ không đúng đối tượng, việc nhập tài liệu vào máy vốn dĩ không thuộc trách nhiệm của cô.
- Quản lý à, nhiều tài liệu như vậy làm sao tôi có thể nhập kịp trong hôm nay?
Cô ta trợn mắt, vẻ mặt khinh người, cậy quyền ra oai:
- Đó là việc của cô.
Nếu không làm xong trong hôm nay thì cô liệu mà viết đơn rồi nộp cho giám đốc nhân sự.
Nói rồi cô ta bỏ đi, đột nhiên giao cho cô cả đóng tài liệu rồi còn bảo không làm xong trong hôm nay thì viết đơn thôi việc nộp cho giám đốc nhân sự.
Rốt cuộc câu nói của cô ta còn có hàm ý nào khác? Túc Kỳ nhận thấy có điều gì đó lấn cấn chứ chẳng thể đột nhiên cô lại bị người khác kiếm chuyện thế này.
Không muốn cự cãi để rồi người thiệt thòi cũng là cô thôi.
Túc Kỳ cố gắng tranh thủ thời gian nhập mớ tài liệu ả quản lý giao vào máy tính.
Tuy khả năng đánh máy của cô rất nhanh nhưng với số tài liệu quá nhiều thế này thì dù mất ba ngày để nhập hết vào máy là còn ít, nói chi đến việc phải hoàn thành trong hôm nay, đúng là ức hiếp người quá đáng.
Đồng nghiệp đã ra về, cô vẫn miệt mài ngồi lại làm việc, ai nhìn vào cũng biết cô đang bị cấp trên chèn ép, nhưng vì thấp cổ bé họng lại sợ ảnh hưởng đến công việc nên chẳng ai dám lên tiếng bênh vực cô cả.
Túc Kỳ quả thật xui xẻo, muốn an phận làm việc cũng không xong..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...