Cuồng Đồ Tu Tiên


- Ta sẽ dạy ngươi một biện pháp, ngươi có thể thực hiện, để nguyên anh của ta không thể khống chế linh khí, như vậy ta sẽ không thể đối phó ngươi rồi.
Diệp Không khẽ động lòng.
- Nói nghe thử một chút.
Một canh giờ sau đó, Diệp Không đã hoàn toàn học xong pháp thuật "Định anh chú" mà Hoàng Tuyền lão tổ truyền thụ.
Hoàng Tuyền lão tổ cười nói:
- Vậy ngươi có thể cho ta trở về rồi chứ?
- Thế nhưng ta vẫn còn lo lắng.
Hoàng Tuyền lão tổ thẹn quá hóa giận, quát:
- Đồ vô sỉ! Ngươi không thả ta trở về, lại vì sao học pháp thuật của ta? Đê tiện, quá đê tiện, lẽ nào ngươi chịu nhìn nhiều linh khí như vậy biến mất? Từng này cũng đủ ngươi lên trúc cơ nha!
Diệp Không cười ha ha:
- Ngươi vội vã trở về như vậy, thật là tốt với ta sao? Ngươi đã muốn đem đám linh khí này đều để ta hấp thụ, còn quan tâm như vậy làm gì? Có cái bánh to trước mặt ai chẳng động tâm, thế nhưng, ta lại biết, thà rằng ăn ít một chút, cũng không muốn đánh mất tính mệnh!

Hoàng Tuyền lão tổ triệt để bất đắc dĩ, cũng không để ý Diệp Không, một mình ngồi trong màu vàng quang trụ, xếp bằng ngồi xuống.
Kỳ thực Diệp Không cũng rất khó xử, hắn trong lòng ước gì để lão gia hỏa này nhanh chết, mặc kệ Hoàng Tuyền lão tổ ở trong tiểu kiếm hay tại trong óc, đều phi thường nguy hiểm.
Nhưng hắn hiện tại thực lực có hạn, ngoại trừ phù chú bách khoa toàn thư có thể vây khốn Hoàng Tuyền lão tổ, nếu muốn giết hắn rất khó có khả năng. Đây cũng là nguyên nhân Hoàng Tuyền lão tổ không chút nào lo lắng, Diệp Không muốn giết hắn, quá khó khăn rồi.
Không có biện pháp, vậy cứ để hắn đứng ở trong óc mình đi, may mắn nguyên anh chỉ là hồn phách, không ăn không uống, cũng không có thể đi tiểu, bằng không thật buồn nôn.
Diệp Không đem ý thức ly khai linh đài, chuyên tâm bắt đầu hấp thu linh khí trong tiểu kiếm, linh khí Nguyên Anh kỳ tu sĩ thực sự dư thừa, tổn thất tuyệt đại bộ phân, chỉ còn một số lẻ, tựu để Diệp Không chịu không nổi.
Khí hải cũng có dung lượng, mỗi khi đột phá một tầng hoặc là cảnh giới, thể tích khí hải sẽ tăng thêm. Nếu đổi lại là người khác, hấp thu linh khí xa xa không có nhiều như vậy, cũng vì Diệp Không tu hành Ngũ hành thăng tiên kinh chính là cần lượng linh khí khổng lồ, dĩ nhiên đem linh khí Hoàng Tuyền lão tổ chuyển sang hút phân nửa, lúc này mới cảm thấy thực sự ăn không tiêu.
Còn lại phân nửa linh khí, Diệp Không một chút cũng không thể hấp thu, khí hải hắn đã đầy, ngay cả tứ chi bách hải hắn cũng đều là linh khí, vận chuyển đều khó khăn.
Còn lại một nửa, Diệp Không liền để lãng phí, không có biện pháp, lãng phí còn tốt hơn lưu lại cho địch nhân.
Vấn đề bây giờ chính là những linh khí đã luyện hóa. Luyện hóa, đó chính là tinh luyện loại bỏ tạp chất, lấy thứ tinh khiết sử dụng.
Tài liệu tu tiên muốn luyện hóa, đó là làm tăng thêm độ tinh khiết, loại bỏ tạp chất, pháp bảo pháp khí muốn luyện hóa, tức là xóa đi thần thức người người sử dụng lưu lại, để mình dùng phát huy sức mạnh to lớn.
Đồng dạng, hút linh khí của người khác, cũng cần phải luyện hóa, đồng dạng là loại bỏ thần thức trong linh khí đối phương lưu lại.
Nói cách khác, ngươi mua một bộ quần áo cũ, thì cũng phải giặt sạch rồi mới dám mặc, linh khí cũng cần tẩy rửa lại.
Tuy rằng luyện hóa không phải hai ba hôm có thể hoàn thành, thế nhưng cũng so với Diệp Không hấp thu linh khí trong không khí phải nhanh hơn vô số lần.
Diệp Không phỏng chừng, nếu muốn luyện hóa linh khí này cần thời gian một năm.
Thời gian tưởng như rất dài, nhưng nghĩ lại, đến lúc đó ít nhất phải là luyện khí tầng năm, vậy không cảm thấy dài quá, nếu như Diệp Không chậm rãi tu luyện, năm năm tuyệt đối luyện không đến luyện khí tầng năm.
Diệp Không mở mắt ra, nhìn pháp khí tiểu kiếm trong tay, đáng tiếc lắc đầu, sau đó bỏ vào túi trữ vật, linh khí bên trong hắn là tuyệt đối không dám hấp thu, chờ hắn một năm thời gian luyện hóa linh khí trong cơ thể, linh khí trong tiểu kiếm sớm đã biến mất.
Thế nhưng khi bỏ tiểu kiếm trong túi trữ vật, Diệp Không lại đột nhiên chú ý tới trong túi trữ vật còn có một vật.
Linh thạch đã dùng hết linh khí! Trong túi người tu tiên đều là bảo vật phế phẩm cũng không lỡ vất đi, tựu ngay cả linh thạch đã bị hút khô linh khí, Phạm Cửu Xà cũng quý trọng giữ lại, đám tinh thạch phế phẩm này dĩ nhiên có hơn ba mươi tám khối.
- Có thể hay không đem linh khí dư thừa cất vào trong phế linh thạch đây? Đây vốn là vật chứa linh khí, linh khí ở trong đó hẳn là sẽ không dễ dàng thất thoát.
Diệp Không vì nghĩ được cách mà kích động, vội vàng cầm lên một khối linh thạch, đem đám linh khí chưa luyện hóa thử một lần, thật sự có thể sao!

Chỉ đáng tiếc chính là, khối linh thạch này dung lượng quá nhỏ. Linh khí linh thạch quý tại tinh khiết, lấy chất lượng thủ thắng, mà không phải số lượng.
- Trò chuyện chút đi.
Diệp Không đem ba mươi tám khối linh thạch tràn ngập linh khí, lại một lần nữa hút linh khí trong tiểu kiếm pháp khí, còn lại một phần tư hắn cũng không nghĩ ra biện pháp cũng chỉ có thể lãng lãng phí.
- Ngươi luyện luyện đi! Sớm muộn bản lão tổ đập nát kim quang của ngươi, đoạt thân thể của ngươi, ha ha, ngươi giờ đang luyện hộ lão tổ ta!
Trong đầu trong truyền đến tiếng cười của Hoàng Tuyền lão tổ.
- Vậy sao?
Diệp không cười nhạt.
- Ngươi đoạt xá ta không có thành công, thì cũng chỉ có thể trở lại tiểu kiếm pháp khí. Nếu như ta hủy diệt cái chuôi tiểu kiếm này, rồi đem ngươi đuổi ra khỏi linh đài của ta. . .
- Ta đây cũng sẽ không chết!
Hoàng Tuyền lão tổ rống giận.
- Ngươi sẽ thành cô hồn dã quỷ, ha ha, ta nghe nói rất nhiều người tu ma đều thích Luyện Hồn Phiên, ta nghĩ một hồn phách cấp Nguyên anh thì bọn họ nhất định sẽ rất hài lòng chết!
Diệp Không còn chưa nói hết, chợt nghe hoàng tuyền lão tổ rống giận:
- Ngươi dám! Ngươi ngươi ngươi! Ngươi quá bẩn tính! Đuổi tận giết tuyệt!
Sau đó, lại thay đổi khẩu khí cầu xin nói:

- Đạo hữu, kỳ thực giữ lại bản lão tổ rất có tác dụng, ngươi là một người tu tiên mới nhập môn rất nhiều chỗ cũng đều không rõ ràng, nếu như tự mình mò mẫm thì rất tốn thời gian, lại tốn sức, nếu là có bản lão tổ hỗ trợ, có thể trợ giúp ngươi không ít.
Diệp Không nghĩ cũng đúng, nếu hiện nay cản không được, cũng giết không chết Hoàng Tuyền lão tổ sao không lợi dụng đây?
- Được rồi.
Diệp Không trả lời:
- Nếu là ngươi thật tình trợ giúp ta, ngày sau ta tất cho ngươi tìm người tu tiên linh căn tốt cho ngươi Đoạt Xá, còn nếu ngươi còn có cái chủ ý quái quỷ gì. . . Ta có chết cũng muốn kéo theo ngươi làm đệm lưng!
Hoàng Tuyền lão tổ vội đáp:
- Ngươi yên tâm, không có, ta thề. . .
- Ngươi thề thì khác gì đánh rắm.
Hoàng Tuyền lão tổ ngượng ngùng cười cười:
- Nói chung ta sẽ không thế nữa, chúng ta chung sống hoà bình, tương thân tương ái.
Tuy rằng Diệp Không rất không tình nguyện trong não có hai người, nhưng hiện nay cũng chỉ có thể như vậy rồi, sau này cố nghĩ cách khác, chính mình đúng là có rất nhiều chuyện không rõ ràng, có người hỏi, cũng là chuyện tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui