Cuồng Đồ Tu Tiên


Lô Cầm liền hiểu rõ ý tứ bọn họ, hiện tại tiểu nha đầu cũng không nghèo, nhanh chóng đưa tới một nén bạc.
- Hai vị đại ca khổ cực rồi.
Hai gia đinh vừa nhìn, con mắt đều sáng lên, kẻ có tiền nha, thông báo một chút chính là hai lượng bạc, trên mặt lập tức nở hoa:
- Tiểu cô nương, xin đợi chút.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng nữ tử phía sau vang lên.
- Các ngươi biết nàng là ai không? Thu bạc của nàng, các ngươi cũng không sợ bị người cắt đứt chân!
Hai gia đinh ngón tay run run, quay đầu nhìn lại thấy người mà Nhị phu nhân hết sức tin tưởng- đại a đầu Tiểu Hồng đứng ở sau lưng, hiện nay Nhị phu nhân là người quản lý Diệp phủ, Tiểu Hồng là người bọn hắn không thể trêu vào.
Lô Cầm có chút ngoài ý muốn, nữ tử này so với chính mình còn lớn hơn, lại xinh đẹp, nhưng ta không nhận ra nàng, hơn nữa nghe khẩu khí của nàng. . . Ta rất nổi danh sao?
- Nguyên lai là Tiểu Hồng tỷ, nàng là. . . ?
Tiểu Hồng tuy rằng cũng mới mười sáu tuổi, nhưng nghiễm nhiên là nha hoàn nổi tiếng nhất, quản gia Diệp Tài cũng không dám đắc tội với nàng, đám gia đinh đương nhiên đều gọi nàng tỷ tỷ.
- Nàng là em gái nuôi của Bát thiếu gia! Các ngươi xảo trá em gái nuôi hắn, các ngươi. . . Nhìn lại Mã tỷ đi!
Hai gia đinh sợ đến run rẩy chân tay, Mã tỷ bị đánh cho bất tỉnh nhân sự, sau đó lại bị đuổi ra khỏi phủ, lấy hai lượng bạc, chọc giận tên côn đồ kia chắc chắn sống không nổi.
- Cô nương, khách khí rồi, chuyện ấy là việc nhỏ, sao dám thu tiền của cô nương, chúng ta thu ai cũng sẽ không thu của ngươi.
Lão gia đinh đưa tay rút trở về.

Lô Cầm nhưng thật ra rất cảm thông với bọn họ, vẫn như cũ đưa bạc, nói:
- Không sao, cứ cầm đi, các ngươi còn đang chờ đại nhân vật, vì ta bị phạt, ta vì sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
Tiểu Hồng đương nhiên biết âm mưu bọn họ, kéo Lô Cầm qua cười nói:
- Muội tử, bọn họ lừa ngươi đó, mau thu hồi bạc, tỷ tỷ mang ngươi đi vào.
"A." Lô Cầm đối với vị tỷ tỷ này rất có hảo cảm, vừa đi vừa hỏi:
- Tỷ tỷ, ngươi tên gì, ta vì sao không nhận ra ngươi?
Tiểu Hồng trước đây nhận mệnh lệnh của Nhị phu nhân, để ý Diệp Không, tự nhiên biết quan hệ của Lô Cầm và Diệp Không, nên lúc này mới đặc biệt thân thiết.
- Ta là Tiểu Hồng , Lô cô nương, ngươi không chê ta là một hạ nhân thì cứ gọi ta là Tiểu Hồng tỷ đi, ta bình thường nghe Trần di nương hay nhắc tới ngươi đấy. . .
Tiểu Hồng đặc biệt nhiệt tình, ấn tượng của Lô Cầm với nàng cũng không tệ, hai người đi tới sân nhà Diệp Không đã trở nên thân mật như hai chị em.
- Ôi, sao nhiều người như vậy?
Lô Cầm vừa bước vào phòng khách, lại nhanh chóng rụt về.
Trước đây chỗ của Trần Cửu mẫu quyết không có khả năng náo nhiệt như vậy, tiểu nha đầu Lô Cầm còn tưởng rằng mình đi nhầm phòng.
- Một đám **!
Tiểu Hồng mũi hừ một tiếng, Lô Cầm không biết, nhưng Tiểu Hồng lại rất tinh tường ý đồ đám nha hoàn này như thế nào .
- Các nàng đây đều là?"
Lô Cầm từ trong đám người đã thấy Trần Cửu mẫu, nên cũng không lo lắng đi nhầm nữa.
- Các nàng là. . .
Tiểu Hồng muốn nói, nhưng chính mình cũng không phải như vậy sao? Nữ nhân nghĩ nam nhân cũng giống như nam nhân nghĩ nữ nhân, Tiểu Hồng không nói ra miệng, cười nói:
- Mùa xuân hoa nở.
Lô Cầm so với đám nữ hài trong phủ thuần khiết hơn, căn bản không có nghe hiểu ý tứ Tiểu Hồng, nghi hoặc hỏi:
Cái gì? Các nàng. . . Cùng mùa xuân có gì quan hệ? ? Hiện tại. . . Là mùa hè mà. . .
Lô Cầm càng nghĩ càng mơ hồ, nhưng lại bị Tiểu Hồng kéo ra khỏi phòng khách.
- Di nương đang bận, chúng ta đi tìm Bát thiếu gia ?
- Vậy có được không. . .
Lô Cầm tuy rằng thuần khiết, nhưng cũng biết nam nữ khác biệt.
- Sợ cái gì, ngươi là muội muội hắn, còn không thể vào phòng hắn sao ?
Tiểu Hồng muốn tìm hiểu Diệp Không buổi sáng ở trong phòng làm gì, lại không dám, lôi kéo Lô Cầm xung phong, Diệp Không hẳn là sẽ không tức giận.

Lô Cầm tuy rằng do dự, nhưng trước sự lôi kéo của Tiểu Hồng, Vì vậy theo Tiểu Hồng đi tới phòng Diệp Không .
Đi tới phòng Diệp Không, thấy tiểu tử này đã dậy, hắn rất lo lắng,vì sao ư, nữ hài quá nhiều.
Nếu là đời trước tại Địa Cầu, thấy nhiều mỹ nhân như vậy, hắn khẳng định sẽ chảy nước bọt nhào lên, nhưng ở chỗ này, hắn biến thành Liễu thánh nhân (Liễu Hạ Huệ).
Cũng không có thể trách hắn, nếu như các nàng mỗi ngày đều đến, bạn thân làm sao có thời giờ tu tiên nha.
- A, các ngươi tới.
Để Tiểu Hồng yên tâm chính là Diệp Không nhìn thấy các nàng dĩ nhiên rất hài lòng.
- Diệp không ca ca, nhà các ngươi ngày hôm nay có chuyện gì, thật náo nhiệt.
Lô Cầm vẫn chưa minh bạch.
Diệp không cười khổ.
- Nếu như mỗi ngày như vậy,ta cũng phiền muốn chết.
Hắn hiện tại có điểm hối hận khi tới nội viện, cười khổ một chút, còn nói thêm:
- Các ngươi mang cho ta hai cái bánh bao, ta còn chưa có ăn điểm tâm.
Tiểu Hồng che miệng cười khanh khách:
- Ngươi gan nhỏ vậy sao, trước mặt hơn nghìn bách tính vẫn tự nhiên như không, nay có hơn chục người cô nương, ngươi cũng không dám ra khỏi cửa sao?
Diệp Không không cậy mạnh, gật đầu nói:
- Đừng nói nữa, ta thực sự sợ các nàng ấy rồi. Ánh mắt bách tính giống như đao thương, ta chỉ cần một tấm chắn là có thể đem toàn bộ ánh mắt bọn họ chặn lại! Đao thương lợi hại thế nào đi nữa, ta cũng không sợ.
Còn ánh mắt các nàng thì sao?
Hai nữ hài đều mở to đôi mắt, chờ lý luận của hắn.

- Ánh mắt các nàng ư. . .
Diệp Không nghĩ mà sợ, mở miệng nói:
Những ánh mắt kia,giống như phi đao bay đến, nên khó lòng phòng bị, bắn ta thương tích đầy mình.
Hai nữ hài đều cười khanh khách, Tiểu Hồng vừa cười hỏi:
- Vậy tấm chắn của ngươi đâu?
- Minh thương dễ tránh, phi đao khó phòng, ngăn được trên đỡ không được dưới, đỡ dưới thì trên trúng đạn, thực đau đầu. . . Ai, không ai mang bánh bao cho ta sao?
- Ta đi.
Tiểu Hồng quen làm việc này, xung phong nhận việc.
Tiểu Hồng vừa đi, sắc mặt Diệp Không liền trở nên nghiêm túc, căn dặn Lô Cầm:
- Nha đầu kia là người của Nhị phu nhân, ăn nói cẩn thận một chút.
"A." Lô Cầm cũng không ngốc, hơn nữa trước đây Diệp Không vẫn căn dặn nàng, thế nên cho dù Tiểu Hồng và nàng quan hệ tốt thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ không đem việc Diệp Không là người tu tiên nói ra.
- Nha đầu này, ca tính sao?
Lô Cầm mang cho Diệp Không một chén nước, đặt ở trên bàn.
- Ai, ca cũng không biết, xem ra ở đại lục Thương Nam thực sự phải khiêm tốn một chút, mới thể hiện tí chút đã rước lấy nhiều chim sẻ như vậy, nếu như ọi người biết ta là người tu tiên,chắc chắn rước lấy một đống lớn tu sĩ man tộc, vậy thảm thật rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận