Sư gia vừa rồi còn dương dương tự đắc cũng không khỏi gật đầu.
- Lấy quân công để giải thích, Diệp gia Bát thiếu gia, quả nhiên cao a!
Trần Thanh Phương uống một hớp, cũng gật đầu nói:
- Kẻ này mưu trí nhanh nhẹn, tâm kế sâu xa, ngày sau tất làm họa lớn, bất quá trước mắt vẫn không thể ra tay đối với hắn, nhất định cẩn thận phòng bị.
Diệp Không như trước đứng tại chỗ nói:
- Các vị phụ lão hương thân, các vị đều có thê tử đẹp thiếp xinh, có từng nghĩ tới, nam nhi quân Diệp gia cũng là nam tử, cũng có nhu cầu, các ngươi ở trên giường ấm áp hưởng hạnh phúc yên lành thì quân sĩ thủ vệ trại vùng biên còn cô đơn ở trong gió rét, cảnh giác man tộc xâm lấn! Không lâu sau, những vị Thiết cốt hán tử này lại muốn mặc vào quân phục đi biên thuỳ, đến đây hưởng thụ một lần ôn nhu, có sai không?
- Không có!
Dân chúng cùng kêu lên.
- Bổn thiếu gia mời bọn hắn đến Tàng Xuân Lâu tiêu phí một lần, hẳn là sai?
- Không!
- Có người còn muốn mượn cơ hội sinh sự, tự dưng tới làm khó dễ, đáng chết sao?
Dân chúng cùng kêu lên lớn tiếng.
- Đáng chết! Giết bọn họ!
- Mang đám chó này cùng mang ra chiến trường đi!
- Đem bọn họ đưa vào hoàng cung làm thái giám!
Còn có nữ tử thanh âm hỗn loạn trong đó:
- Liễu Tướng Quân, Vũ Tướng Quân, các ngươi vì dân chúng chịu tổn thương, lại không thê thiếp, tiểu nữ tử nguyện lấy thân báo đáp.
Một đám Quân Diệp gia sĩ đều mặt mày hớn hở, huynh đệ Lô gia cùng thủ hạ du côn cũng đều hưng phấn không thôi. Bát thiếu gia, quả nhiên lợi hại, lúc này hành động thật sự là rất cao, khiến ình cũng cảm thấy được đúng lý hợp tình, thấy được đương nhiên, sau này đi theo Bát thiếu gia lăn lộn, có tiền đồ a!
Chỉ có Thiết nha tư, sợ tới mức mặt không còn chút máu, không còn có như trước hống hách, lúc này như gà con mổ thóc phục lạy nhận tội.
- Bát thiếu gia tha mạng, tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm các vị quân gia, tiểu nhân đáng chết, quân gia tha mạng!
Đương nhiên, Diệp Không cũng không có giết chết Thiết nha tư, dù sao đây cũng là quan chức triều đình, nếu giết, vậy là gây ra đại họa rồi.
Tiếp theo Diệp Không lại biểu hiện đạo đức tốt, trái lại vì đám người Thiết nha tư cầu tình, hành động này càng làm cho dân chúng thêm tán thưởng.
Lăn qua lăn lại, Thân binh Diệp gia cơ bản không có ở Tàng Xuân Lâu tiêu phí cảm xúc, Liễu Trường Thanh cùng Vũ Vi Quốc mấy vị có chức quan thế nhưng đều trở thành hang “hot”, đều đi theo bạn gái trở về có đôi có lứa.
Lô gia huynh đệ cũng không ngốc, về trước, chỉnh đốn Long Xà Bang, đổi tên thành Long Hổ bang, Diệp Không không muốn làm bang chủ, vậy do Lô Tuấn đảm nhiệm chức bang chủ, Lô Nghĩa làm phó.
Cửu Long Cửu Xà đi, Lô Tuấn Lô Nghĩa đến, bang chúng cũng căn bản không có thấy mâu thuẫn, dù sao ngày vẫn là giống như trước đây qua đi, càng làm cho bọn họ vui vẻ vì bọn hắn biết bang phái mình có một cái hậu trường có năng lực, Bát thiếu gia Diệp phủ.
Cái gì? Ngươi không biết Bát thiếu gia Diệp phủ? Ta đây liền nói với ngươi, không biết Bát thiếu gia Diệp phủ, ngươi thật là lạc hậu! Nếu như vậy! Ngươi không ngượng ngùng khi tự xưng là người thành Nam Đô sao!
Chỉ ngắn ngủn trong một buổi sáng, Diệp Không liền nổi danh, toàn thành không ai không biết Bát thiếu gia Diệp phủ, mỗi người đều đang đàm luận Bát thiếu gia Diệp phủ, ngay cả bọn hạ nhân trong Diệp phủ cũng đều đàm luận không ngớt.
Giữa trưa, tại sương phòng nhị phu nhân ở hậu viện Diệp phủ.
Tiểu Hồng đang kể với nhị phu nhân tin tức nàng nghe được, nghe xong nhị phu nhân cả kinh, giật mình không ngớt, liên tục hỏi:
- Thật sao?
- Hắn thực nói như vậy?
- Hắn thực lợi hại như vậy?
- Đương nhiên, đều là nhóm gia phó đi mua đồ ăn tận mắt nhìn thấy, làm sao giả bộ được, mỗi người đều truyền tụng Bát thiếu gia Diệp phủ, sau này nhất định làm rạng rỡ tổ tông.
Tiểu Hồng ảo tưởng lên hình ảnh Diệp Không trong đám người ung dung ứng đối, giống như Đại tướng quân hô truyền lệnh, trong lòng thế nhưng linh hoạt, nghĩ đến lúc trước Diệp Không đùa giỡn tình cảnh của nàng, nhịn không được mơ tưởng hảo huyền.
Nhị phu nhân cúi đầu trầm ngâm.
- Tiểu tử này cũng không biết ăn cái gì, chẳng những không ngốc, còn rất tinh minh.
- Lão gia hiện tại bị giữ ở kinh, Diệp gia rất có thể phải chịu một hồi mưa gió, nói không chừng có tiểu tử này, còn có thể ra mặt cho Diệp phủ, ngăn chặn điểm tai họa, trọng yếu hơn, coi như tiểu tử này có tiền đồ, cái xú bà nương kia cũng sẽ không theo ta tranh thủ tình cảm.
- Bất quá hắn hống hách như vậy, nhất định gặp phải tân thành thủ, tiểu tử này lão gia trước khi đi dặn dò không thể gây chuyện, tất phải răn dạy vài câu.
- Tên tiểu tử này tính tình xấu xa như vậy, dù sao cũng chỉ là một tiểu tử mao đầu, vạn nhất hắn nổi hứng lên, gây khó dễ gì với mình thì sao?... Nếu làm cho hắn rời đi Diệp phủ sẽ tốt hơn.
Luôn luôn đem việc đuổi mẹ con Diệp Không làm nhiệm vụ hàng đầu của mình, nhị phu nhân khi thấy hắn có biểu hiện năng lực xuất sắc lại bắt đầu lo lắng muốn hắn rời khỏi Diệp phủ.
Ngay khi nhị phu nhân khó xử, chưa biết xử lý ra sao, Cửu phu nhân lại đến, thần tình tức giận nói:
- Diệp Không này rất kỳ cục! Hắn lại đánh người!
Nhị phu nhân cười khổ:
- Tiểu tử này tính tình quả nhiên đủ xấu.
Người bị đánh chính là thân thích của Cửu phu nhân, Mã tỷ, quản sự thiện đường.
Kỳ thực Diệp Không cũng không phải tính tình quá xấu, ngươi nếu không chọc hắn, hắn còn đối xử vowias ngươi vô cùng nhẹ nhàngh. Như quản gia Diệp Tài, đám người Lý lão tứ, giờ đối với Diệp Không khách khách khí khí, Diệp Không cũng không dự định theo chân bọn họ tính toán chuyện trước đây, thật ra, hắn cũng không có thời gian tính toán với bọn hạ nhân.
Nhưng cũng có người không vừa mắt, chung quy cho rằng chính mình có bản lĩnh có chỗ dựa vững chắc, ngươi một tiểu hài tử thì có tuổi gì. Việc này còn phải đợi Diệp Không hồi phủ hẵng nói.
Buổi trưa đến rất nhanh, Diệp Không từ bên ngoài trở về, ngày hôm nay tâm tình rất thư sướng, giết Phạm gia huynh đệ, chiếm được bảo vật, hôn Lô Cầm, giáo huấn Thiết nha tư, được bách tính nam Đô thành ủng hộ. . .
Tất cả đều là chuyện tốt, sao có thể không vui đây?
Nghĩ tới lão nương đang chờ đợi, Diệp Không từ chối tất cả lời mời, một mình trở về phủ.
Chuyện này đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của đám gia đinh, thấy Diệp Không đều nhiệt tình bắt chuyện.
- Bát thiếu gia.
- Ai, Bát thiếu gia người nổi danh rồi nha.
- Bát thiếu gia cấp cho Diệp phủ chúng ta mặt mũi, chúng ta làm hạ nhân đi ra ngoài cũng tốt hơn.
Diệp Không nghe xong đương nhiên khoái hoạt, đơn giản hàn huyên vài câu, lại ném cho ít khối bạc vụn.
- Sắp trưa rồi, mọi người cầm đi uống rượu.
Nói xong, Diệp Không liền nhanh chóng trở về tiểu viện của mình.
Trần Cửu mẫu cũng không biết Diệp Không ra ngoài mạo hiểm, cho nên nàng cũng không lo lắng, chỉ là buổi sáng nghe nói nhi tử tại Tàng Xuân Lâu gây chuyện, nàng cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, nhịn không được lo lắng đứng ngồi không yên.
Trần Cửu mẫu cũng không thêu thùa , chờ Diệp Không trở về, vừa thấy Diệp Không, liền mắng:
- Tiểu tử thối, vì sao cả ngày chỉ biết gây chuyện, con nói cùng bằng hữu ra khỏi thành du ngoạn, vì sao liền tới Tàng Xuân Lâu đây? Tuổi còn nhỏ, đi học người ta chơi gái, còn gây ra chuyện lớn như vậy.
Diệp Không vừa nghe lão nương tức giận, liền dìu Trần Cửu mẫu ngồi xuống, giúp nàng bóp vai, cười nói:
- Mẫu thân, người hiểu lầm rồi, nhi tử cũng không đi Tàng Xuân Lâu phong lưu khoái hoạt, đêm qua xác thực là ở ngoài thành, không tin người có thể đi hỏi người con gái nuôi Tiểu Cầm nha!
Trần Cửu mẫu bán tín bán nghi nói
- Thật chứ?
- Đương nhiên là thật rồi, mẫu thân hỏi Liễu Trường Thanh cũng được, bọn họ và nha dịch náo loạn thời gian, ta mới vừa vào thành, sau đó lại bị bọn họ liên lụy.
Diệp Không nói như vậy, Trần Cửu mẫu cũng không hoài nghi nữa, nhưng hay lải nhải nói:
- Con tuổi tác còn nhỏ, còn chưa có cưới vợ, cái loại này địa phương như Tàng Xuân Lâu này không được đi, hại cho đường sinh dục lắm.
Bạn thân muốn đi cũng phải tìm tiểu cô nương còn zin, làm sao nhiễm bệnh được? Đương nhiên Diệp Không sẽ không nói như vậy, chỉ là càng không ngừng gật đầu đồng ý.
Trần Cửu mẫu còn nói thêm:
- Không nhi lớn rồi, cũng phải tìm một nương tử rồi, không bằng mẫu thân cho ngươi thu xếp, đỡ phải con ở bên ngoài làm chuyện bậy bạ. . .
Diệp Không sợ chính là chuyện này, nhanh chóng chặn lại nói:
- Đừng! Mẫu thân, con mới mười bốn nha, còn nhỏ mà, con con con. . . Còn không có phát dục mà!
Trần Cửu mẫu nghe nhi tử nói vậy, che miệng nở nụ cười, lại nói một câu:
- Kỳ thực nha đầu Tiểu Cầm kia cũng không tệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...