Cuồng Đồ Tu Tiên


Diệp Không quét dọn chiến trường xong, đột nhiên lại nhìn thấy Tù Lung Thảo vẫn đang đứng nguyên tại chỗ như ban đầu, hai mắt hắn đột nhiên tỏa sáng.
- Nếu là Hạ phẩm cấp thấp linh thảo, vậy chất lỏng bên trong thân thể của nó không phải dễ dàng chế ra linh phù hay sao?
Có cách nghĩ này, Diệp Không lại cầm lấy pháp khí phi kiếm ra, chém loạn lên Tù Lung Thảo, Diệp Không không có khả năng chặt ngã Tù Lung Thảo, nhưng hắn vẫn tận lực chém nhiều hơn một ít.
Chém một hồi lâu, lúc này mới chặt xuống một gốc trên Tù Lung Thảo xuống, lại phân thành ba khối, bỏ vào trong túi trữ vật.
Làm xong tất cả những chuyện này ánh trăng đã nhô lên cao, Diệp Không lo lắng quay về Nam Đô Thành, cũng không dám trì hoãn, vội vàng lên đường trở về.
Ban đêm, trong rừng cây đen kịt một mảnh, cũng không có vật tham chiếu, rất dễ lạc đường, nhưng cũng may con ngựa của Phạm Cửu Xà cũng quen đường, Diệp Không chỉ ngồi lên lưng ngựa, thì con ngựa tự động chạy ra bìa rừng.
Cũng không biết đi bao lâu, rốt cục trông thấy rừng cây đước hỏa hồng, lúc này hắn mới hoàn toàn yên lòng.
Phía nam của Thương Nam đại lục không giống như địa cầu, thực vật ở đây cũng không phải dựa vào quang hợp mà sinh trưởng, ví dụ như loại cây đước này, chúng dựa vào linh khí mà sinh trường, toàn thân màu đỏ, đến ban đêm, chúng sẽ phát ra ánh sáng màu đỏ, chiếu rọi cả rừng cây giống như cháy rừng, liếc nhìn lại, hùng vĩ, huy hoàng.
- Nhìn màu sắc chắc là hỏa linh khí a, không biết có thể cung cấp cho tu tiên giả hấp thụ hay không?
Diệp Không ngồi trên ngựa, bẻ một đoạn cây hỏa hồng, phát hiện căn bản không cách nào hấp thu linh khí bên trong, hơn nữa sau khi bẻ nhánh cây, rất nhanh ảm đạm không ánh sáng.
- Xem ra không được, nếu không thì những tu tiên giả kia sẽ chém sạch rừng cây này rồi.
Rừng cây rất lớn, buổi sáng tiến vào phải đi mất hai canh giờ, đi ra ngoài tốn thời gian cũng không phải quá nhiều, đi thẳng tới khi ánh trăng xuống núi, sắc trời rạng sáng, Diệp Không mới đi ra khỏi rừng cây.

Còn chưa ra khỏi rừng cây, đã nhìn thấy có không ít người đang từ từ đi vào trong rừng cây, Diệp Không tập trung tư tưởng quan sát, dĩ nhiên là thân binh Diệp gia.
- Liễu Trường Thanh!
Diệp Không hô một câu, vội vàng chạy ra nghênh đón.
Những thân bình kia nhìn thấy Diệp Không, lập tức hoan hô.
- Bát thiếu gia đã về rồi!
Tiếng gầm từng đợt truyền đi.
Trên đại thảo nguyên, có một thiếu nữ đang đứng trên đống cỏ, nghe thấy tin tức này, lập tức hô to một tiếng.
- Diệp Không ca ca!
Chạy như điên về hướng phát ra âm thanh.
Diệp Không xuống ngựa, cùng Liễu Trường Thanh sóng vai đi ra, một đường nghe hắn giảng thuật chuyện ở Nam Đô Thành.
Sáng sớm Diệp Không vừa cùng Phạm Cửu Xà ra khỏi thành, bên kia đã có người trở về báo cáo, Huynh đệ Lô gia tụ hợp thân binh thủ hạ của Liễu Trường Thanh vây quanh chỗ ở của Phạm gia. Bọn họ đã sớm nghe rõ ràng, hôm nay Phạm Cửu Long cũng không đi Tàng Xuân Lâu, nhưng trong Phạm gia nuôi không ít cao thủ võ lâm, nếu như cường công nhất định sẽ chết và tổn thương không nhỏ, hơn nữa giữa ban ngày nói không chừng sẽ làm cho thành thủ tham gia.
Tuy thành thủ ở Nam Đô Thành do Diệp Hạo Nhiên an bài, nhưng cũng không nên quá phận a, hơn nữa cùng Diệp Không căn bản không quen, người ta rất có thể không nể tình.
Nhưng Diệp Không đã sớm nghĩ tới chuyện này, cho nên bảo Lô Cầm dùng Ẩn Thân Phù lẻn vào, mở cửa sau của Phạm gia, mọi người cùng nhau giết vào.
Tiểu nha đầu Lô Cầm cũng lớn gan, thừa dịp Ẩn Thân Phù và Xuyên Tường Phù tiến vào trong đại sảnh của Phạm Cửu Long, muốn bắt hắn ra ngoài, nhưng ai biết Phạm Cửu Long từ lần trước bị Diệp Không ám sát còn chưa quên, lại có tâm nhãn, cho nên ở sau chỗ ngồi thiết hạ cơ quan, giẫm mạnh lên, lập tức sẽ có một cái lưới lớn thả xuống bắt người tới.
Tiểu nha đầu Lô Cầm cũng không có chú ý, thoáng một phát giẫm lên, nhưng cũng may nàng đi theo Diệp Không học không ít võ công Ảnh Vũ, cho nên thừa dịp tấm lưới còn chưa rơi xuống đất đã lao ra.
Bị kinh động, Phạm Cửu Long và thủ hạ biết có người tới, riêng phần mình cầm đao kiếm chém lung tung trong đại sảnh, tiểu nha đầu suýt nữa bị thương, nhưng cuối cùng, vẫn dán được một tấm Định Thần Phù lên ót của Phạm Cửu Long, chấm dứt chiến đấu.
- Rất tốt nha!
Diệp Không vừa cười vừa nói.
- Đúng nha, tiểu nha đầu lần này lập đại công rồi.
Liễu Trường Thanh cũng gật đầu nói ra, sau đó nhỏ giọng nói với Diệp Không.
- Bát thiếu gia, phù chú của nàng đúng là kinh người, nàng là tiên nhân a, ta có thể bái tiểu cô nương Lô Cầm này làm thầy hay không?

- Bái nàng làm thầy?
Diệp Không bật cười, ngẩng đầu nhìn thấy Lô Cầm đang bước tới, giống như nai con chạy tới, hắn cười nói.
- Vậy ngươi tự mình nói với nàng đi!
- Diệp Không ca ca...
Tiểu nha đầu lo lắng một đêm, giờ phút này trông thấy Diệp Không, tâm tình kích động, cho nên không quan tâm tới ngại ngùng mà lao tới, có thể vọt tới trước mặt, phát hiện bên cạnh đang có bọn người Liễu Trường Thanh đang đứng, Lô Cầm nhanh chóng dừng lại.
Nhìn xem khuôn mặt xinh đẹp của tiểu nha đầu, trên mặt còn lưu lại vết ngấn của nước mắt, cho nên Diệp Không quyết không không trêu chọc nàng, trong nội tâm cũng không ngăn được nhộn nhạo.
- Liễu Trường Thanh nghe lệnh! Hướng về sau rời đi!
Diệp Không quát.
Liễu Trường Thanh cười nói.
- Hồi bẩm tướng quân, địch nhân quá mạnh mẽ, tiểu nhân không thể ngăn cản, dứt khoát lưu cho tướng quân một mình xuất kích, chúng ta trở về quân doanh nấu cơm là được.
- Vậy thì đi đi.
- Ha ha, các huynh đệ, đi Tàng Xuân Lâu, Bát thiếu gia mời khách.
Những tên lính này nghe nói đi Tàng Xuân Lâu, trong chớp mắt đã chạy sạch sẽ, lúc này Diệp Không mới mở tay áo, làm bộ dạng muốn ôm lấy thân thể của Lô Cầm.
Tiểu nha đầu đỏ mặt, cúi đầu chống đỡ một hồi, cuối cùng cũng không ngăn được sự hấp dẫn của ngực Diệp Không, tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Không.
- Ai, lão tử phải yêu sớm rồi!

Sáng sớm không khí trên thảo nguyên hết sức tươi mát, liếc nhìn lại, lá xanh trơn bóng, giống như tranh vẽ, xa xa núi xanh ẩn hiện, có khói bếp rải rác bay lên, có mục đồng vội vàng cho con thú ăn cỏ, cảnh tượng này vô cùng bình dị yên tĩnh.
Một đôi thiếu niên và người ngọc nằm dựa sát vào nhau trên thảm cỏ nhung, Diệp Không vuốt ve tấm lưng đơn bạc ấm áp của Lô Cầm, hỏi:
- Nghe nói lần này ngươi lập đại công nha?
Lô Cầm không có ý tứ nói ra.
- Nào có, đều là bọn họ làm, ta chỉ bắt được một người thôi.
- Ta đang nhắc tới chuyện khác, nhiều nguy hiểm như vậy, ngươi cũng lớn gan liều lĩnh, sau khi đi vào, một là không rõ tình hình của địch nhân, hai là không có quan sát hoàn cảnh, sai càng thêm sai, nếu như có chuyện xảy ra thì sao?
Nghe Diệp Không quan tâm phê bình, Lô Cầm cũng không phản bác, mà lẳng lặng dựa vào người Diệp Không, mỉm cười nhàn nhạt.
- Về sau không được như vậy a!
Diệp Không nói ra.
- Biết rõ.
Lô Cầm trả lời, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ, vì Diệp Không ca ca, chút nguy hiểm này có đáng là gì.
Diệp Không thở dài, khá tốt, Lô Cầm không có chuyện gì xảy ra, nếu không trong tâm hắn không yên, đúng là tiểu cô nương tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui