Diệp Không tuy rất muốn đi đến phường thị nhưng hắn cũng không giám lơ là canh giác với Phạm Cửu Xà, hắn không muốn đi cùng với Phạm Cửu Xà. Nhưng nếu không đi cùng Phạm Cửu Xà thì hắn sẽ không bao giờ nói cho Diệp Không biết địa điểm của phường thị.
Diệp Không thầm nghĩ nếu đi đến đó thì mình có thể tự chế tác linh phù rồi. Hắn lại nghĩ chưa chắc đã có ý muốn hại mình.
Nhìn thấy Diệp Không có vẻ trầm ngâm. Phạm Cửu Xà lặng lẽ nhìn Phạm Cửu Long rồi nói thêm:
- Tu tiên giới thì mạnh thắng yếu thua, giết người đoạt bảo là chuyện bình thường mọi người đều đã quen mắt. Đặc biệt mọi người biết rõ ai đến phường thị thì đều mang theo bảo vật, linh thạch. Cho nên xung quanh phường thị có rất nhiều kẻ mai phục nhằm giết người đoạt bảo. Đối với những tu tiên giả cấp thấp đơn độc một mình liền ra tay ngay.
Phạm Cửu Long cũng xen vào nói:
- Vì vậy chi bằng hai người các ngươi cùng đi đến đó, trên đường có thể giúp đỡ lẫn nhau. Bọn mai phục để giết người đoạt bảo thấy hai người cùng đi nhất định sẽ không dám ra tay hạ thủ.
Phạm Cửu Long nói xong lại vỗ đầu nói:
- Mọi người đều chưa có ai ăn tối, lại quên gọi mấy cô nương hầu hạ, ha ha ha. Xin Bát thiếu gia chờ một chút, ta sẽ đi sắp xếp ngay.
Phạm Cửu Long cười ha hả rồi đi ra ngoài, Diệp Không quan trọng định bắt hắn lại nhưng xem ra đã ý định này thất bại. Hắn thấy rất niều điều khả nghi nhưng người ta đã nói là đi sắp xếp mấy cô nương thì mình làm sao có thể ra tay.
Diệp Không đảo mắt nhìn xung quanh rồi từ chối:
- Ta cũng chỉ là vừa mới tu tiên, trong tay không hề có bảo vật cũng không có linh thạch, xem ra đến đó cũng chỉ vô ích mà thôi.
- Diệp đạo hữu nói sai rồi, cho dù không đến đó để mua vật phẩm thì đến đó cũng có thể kết giao được nhiều bằng hữu, điều này sẽ có ảnh hưởng đến con đường tu tiên Diệp đạo hữu. Hơn nữa cũng là biết được địa điểm của phường thị để về sau khi cảnh giới tăng lên thì có thể tự mình đi đến đó mà.
Phạm Cửu Xà nói rất có lý, nhưng Diệp Không cũng không dám nhận lời, tại sao hắn lại tự nhiên ân cần chỉ bảo mình như vậy chắc gì đã có ý tốt. Hơn nữa ánh mắt của hai huynh đệ hắn vừa thèm thuồng, vừa tham lam, vừa hưng phấn khi nhìn hắn, làm hắn cảnh giác.
Diệp Không lúc đầu là muốn cự tuyệt hắn liền cẩn thận ngưng thần. hắn phát hiện ra mình đã bị bao vây. Hắn biết mình không thể phóng ra ngoài được bởi hắn nhờ vào thính giác rất nhạy cảm đã nhận ra bên ngoài có không ít người đang thở nhẹ.
Diệp Không cả kinh trong lòng. Quả nhiên là Hồng Môn Yến. Điều làm hắn kinh ngạc hơn cả là những người kia đã vây quanh hắn từ lúc nào thế mà hắn không hề hay biết. Rõ ràng là huynh đệ Phạm gia đã có chuẩn bị từ trước. Hơn nữa là thuật Ẩn thân phù, con át chủ bài của hắn lại không có tác dụng với Phạm Cửu Xà.
Xem ra hôm nay hắn không đồng ý thì khó có thể an toàn đi qua cánh cửa kia.
- Được rồi! Nếu như Phạm đạo hữu muốn chúng ta sẽ đi cùng đến đó.
Diệp Không giả bộ như không biết tâm kế của chúng nói tiếp:
- Quả thật ta cũng muốn đi nhưng chỉ sợ cả hai chúng ta đều không phải là đối thủ của người khác mà thôi.
Phạm Cửu Xà nghe hắn đồng ý trong lòng đại hỷ, liền xua tay nói:
- Chuyện này không sao. Những kẻ đoạt bảo có tu vi cũng không cao thâm lắm, chỉ cần chúng ta cẩn thận thì sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Diệp Không đã đồng ý nên Phạm Cửu Xà cũng không cần phải khoát tay ra hiệu cho đồng bọn nữa. Một lúc sau Phạm Cửu Long dẫn theo mấy cô nương dung mạo cũng không tệ lắm đi đến.
Diệp Không giả vờ như không hề biết huynh đệ có sắp đặt mai phục thế là ba người trò cuyện một mạch giống như huynh đệ tâm đầu ý hợp.
Diệp Không cũng không khách khí ôm lấy một cô nương xinh đẹp tên là Tiểu Oanh. Hắn ôm lấy mà hôn hít , sờ mó, hắn lại vận công pháp rất mạnh ôm lấy Tiểu Oanh vào làm cho cô nương đó đau đớn vô cùng chỉ biết nhìn Diệp Không.
- Ha ha, thật không thở ngờ được Diệp đạo hữu lại là một cao thủ trong chuyện này, chi bằng ăn tối xong Diệp đạo hữu cứ ở lại Tàng Xuân lâu này.
Phạm Cửu Xà chỉ vào Tiểu Oanh đang nhăn nhó nói:
- Vị cô nương này vẫn là đang còn trong trắng, lại bị ngươi làm cho biến thành thế này, hôm nay nhất định phải ở bên nàng.
Diệp Không thầm nghĩ các ngươi cho người mai phục bên ngoài thì ta có thể thoải mái ở bên trong được sao? Các ngươi chờ đợi được thì không sao, nếu như các ngươi bất ngờ sửa lại chủ ý nhằm lúc ta đang cao hứng mà ra tay lúc đó không phải ta nguy rồi sao?
Diệp Không buông Tiểu Oanh ra rồi tìm cách từ chối:
- Nhị vị nhân huynh, còn có chỗ các người chưa biết tại hạ tu luyện công pháp phải giữ thân thể được nguyên dương.
Cái lý do này rất hợp lý, Phạm Cửu Xà không còn cách nào giữ hắn lại chỉ nói:
- Vậy thì hẹ ba ngày nữa gặp lại, lúc đó Diệp huynh đừng đến trễ.
- Huynh yên tâm, ta sẽ không tới trễ đâu. Trong vòng ba ngày này ta sẽ tìm xem có vật gì có thể trao đổi tại phường thị không.
Diệp Không nói xong liền cáo từ.
Diệp Không vừa đi, trên mặt huynh đệ Phạm gia liền sầm mặt lại, vẫy đám nữ nhân ra ngoài, Phạm Cửu Long thấp giọng nói:
- Đệ đệ, thời cơ tốt như thế sao lại không ra tay?
Phạm Cửu Xà lắc đầu nói:
- Hôm nay không thể ráng sức ra tay, Tàng Xuân lâu này rất niều người. Nếu như dánh nhau với hắn người khác sẽ biết được rồi truyền tới tai của Diệp Hạo Nhiên biết, lúc đó hắn sẽ nhờ hội tu tiên giả gây phiền toái cho chúng ta. Huống chi bay giờ hắn đã đồng ý cùng đi đến phường thị, đến lúc đó ra tay thì chẳng phải thần không biết, quỷ chẳng hay sao?
Phạm Cửu Xà trong mắt lộ hung quang nhưng lại biến mất rất nhanh, hắn lại lấy thanh tiểu kiếm pháp khí ra ngắm nghía.
Phạm Cửu Long lại lo lắng lắc đầu:
- Tiểu tử đó tuy không lớn tuổi lắm nhưng hắn rất giảo hoạt, khôn khéo hơn người, biết đâu hắn phát hiện ra chúng ta mai phục nên dùng kế hoãn binh. Nếu như ba ngày sau hắn trở mặt không đi thì sao?
Phạm Cửu Xà đập thanh tiểu kiếm lên bàn rồi lạnh lùng nói:
- Nếu hắn không đi thì chúng ta sẽ bắt huynh đệ Lô gia mang đến, lại bắt thêm con mẹ xấu xí của hắn nữa.
Phạm Cửu Long nghe thế thì gật gù:
- Thế thì để cho hắn sống thêm ba ngày nữa đi.
Diệp Không đi ra khỏi cửa Tàng Xuân lâu, giữa đêm hè gió man mác thổi làm tâm thần của hắn cảm thấy khoan khoái.
- Lão tử mà ra tay thì chẳng phải các ngươi sẽ cá chết, lưới rách sao?
Diệp Không không có đi về Diệp phủ mà lắc lư qua lại, hắn đi đến một bãi đất trống rồi gián Ẩn thân phù lên quả nhiên thấy có hai người lấm lét đi theo.
- Hắn đâu rồi? Vừa nhìn thấy hắn đi vào đay mà?
- Chẳng lẽ gặp ma sao? Nhoáng một cái đã biến mất, chia ra đi tìm mau.
Diệp Không thừa lúc đang tàng hình liền theo đám người đó nhắm hướng thành bắc Lô gia mà đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...