Vốn còn muốn cho tiên nha thiếu nợ nhân tình của hắn, hiện tại xem ra, ngược lại hắn còn thiếu đối phương nhân tinh, trong nội tâm nói thầm, làm cách nào nhắc tới chuyện bái sư đây.
- Ah, tướng quân cũng không cần uể oải, cũng có thể là con mắt của Vạn mỗ không nhìn ra bảo bối, tướng quân không nên quá tin vào, dù sao Băng Phách Hàn Tằm cũng không phải là vật phàm.
Vạn Huyền Chân người an ủi hai câu, đem linh giản thả vào túi trữ vật, lấy một bình nhỏ ra.
- Ân tình mượn đọc, Vạn mỗ không thể không báo, chai này là Vô Cấu Đan của Linh Dược Sơn, bên trong có hai mươi khỏa, tuy tu tiên giả không dùng được, nhưng đối với phàm nhân các ngươi là bách bệnh bất xâm, công hiệu kéo dài hơn mười năm thọ nguyên.
Nghe được công hiệu của linh đan, con mắt mấy người Diệp gia sáng lên, sáng nhất là Diệp Hạo Nhiên, một khỏa là hơn mười năm, nếu như hai mươi khỏa cùng ăn, Diệp Hạo Nhiên hắn không phải sống lâu hơn ba trăm năm sao?
Vạn Huyền chân nhân giống như đoán được suy nghĩ của hắn, cười cười nói ra.
- Vô Cấu Đan, mỗi người cả đời chỉ có thể ăn một hạt, hạt thứ hai không có công dụng.
Ánh mắt của Diệp Hạo Nhiên ảm đạm đi rất nhiều, tuy vậy, đem cho nhi tử ăn, cũng là một chuyện không tệ.
Nhưng hắn lại cự tuyệt.
- Hảo ý của chân nhân Diệp mỗ tâm lĩnh, phàm là chân nhân cần, cao thấp Diệp gia ta mặc cho chân nhân sử dụng, thực sự không phải là muốn tìm chỗ tốt của chân nhân, huống chi cuốn sách này cũng không giúp đỡ gì cho chân nhân, còn làm phiền chân nhân bôn ba năm năm, làm sao có thể tiếp nhận tặng lễ của chân nhân chứ?
Lúc đầu Vạn Huyền chân nhân còn tưởng rằng Diệp Hạo Nhiên có ý tứ đưa đẩy rồi mới thu lấy, nhưng sau khi nghe xong, phát hiện đối phương thật tình cự tuyệt.
Chuyện này làm cho Vạn Huyền chân nhân không có ý tứ, thu hồi đan dược nói ra:
- Diệp tướng quân, bất kể nói thế nào, ngươi chịu mang sách cho ta mượn năm năm, coi như lão phu thiếu nợ ngươi một nhân tình, về sau nếu cần thiết, trực tiếp mở miệng là được.
Diệp Hạo Nhiên nghe xong đại hỉ, rốt cuộc không nín được, tranh thủ thời gian đứng dậy, bái Vạn Huyền chân nhân, nói ra:
- Chân nhân! Diệp mỗ đúng là có yêu cầu quá đáng.
Vạn Huyền chân nhân ngạc nhiên, thầm nghĩ trách không được không thu đan dược, thì ra là đang chờ việc này.
- Diệp tướng quân mở miệng là được, làm gì phải hành đại lễ như thế.
Vạn Huyền chân nhân nhanh chóng bước tới đỡ Diệp Hạo Nhiên.
Diệp Hạo Nhiên lại quỳ không đứng dậy, nói ra:
- Chân nhân, tại hạ đối với tiên đạo hướng tới đã lâu, muốn mời chân nhân không chê, nhận lấy Diệp mỗ làm đồ đệ, Diệp mỗ tự biết tư chất ngu dốt, nhưng bưng trà rót nước cho chân nhân, Diệp mỗ vẫn làm được.
Vạn Huyền chân nhân bật cười, đi trở về chỗ ngồi, khoát tay, một cổ đại lực đánh úp lại, Diệp Hạo Nhiên cũng không quỳ xuống được nữa.
Chợt nghe Vạn Huyền chân nhân cười nói:
- Diệp tướng quân là rường cột của nước nhà, làm sao có thể đoạn tuyệt hồng trần lên núi tu hành đây? Hơn nữa... Vừa rồi ta cũng khảo nghiệm tướng quân rồi, ngươi không có tư chất tu tiên, cho dù theo trở về núi của ta, cũng không thể bước vào tiên đồ được.
Diệp Hạo Nhiên đã sớm đoán được kết quả, tiến lên nói:
- Vậy thì làm phiền chân nhân, xem xét tư chất của con cháu Diệp gia ta, Diệp mỗ không thể đi lên tiên đồ, nếu có một đứa con có thể trở thành tiên nhân, cuộc đời này là đủ.
Vạn Huyền chân nhân lắc đầu, linh căn dễ tìm như vậy sao? Nhưng nghĩ tới vừa thiếu nợ nhân tình của người ta, cũng không thể cự tuyệt trực tiếp được, lại nói nếu như tìm được đồ đệ có tư chất không tệ, vậy thì mang về làm cống hiến cho gia tộc của mình.
Vạn Huyền chân nhân nói ra:
- Vậy thì gọi bọn họ tới đây xem.
- Tạ chân nhân thành toàn!
Diệp Hạo Nhiên vui mừng quá đỗi, tranh thủ thời gian nói với Diệp Uy.
- Nhanh đi, đem đệ đệ muội muội kêu ra đây!
Bên cạnh, sớm đã có các huynh đệ của Diệp Uy đứng chờ sẵn bên ngoài.
- Tiểu Vũ, ngươi nói chúng ta có thể có tư chất tu tiên hay không?
Diệp Văn tâm thần bất định nhìn vào trong nói ra.
- Không biết nha, nếu như có thể làm Thần Tiên, có thể trường sanh bất lão, còn có thể bay lên trời a.
Diệp Vũ nghĩ đến chỗ tốt của Thần Tiên, trong nội tâm vừa kích động vừa khẩn trương.
- Chỉ sợ chúng ta tư chất không đủ!
Diệp Văn do dự nói ra.
- Chúng ta không có tư chất, bọn hắn cũng sẽ không có.
Diệp Vũ nhìn đám huynh đệ sau lưng, lại thấp giọng nói ra.
- Vốn đang muốn gọi kẻ đần tới, mẫu thân bảo Diệp Tài không thông tri hắn, ha ha, kẻ đần cũng rất muốn làm Thần Tiên đấy, ngày đó ta nghe thấy hắn nghe ngóng chuyện của Thần Tiên với Trương lão sư đấy.
- Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không biết dùng gương soi mặt.
Diệp Văn hừ lạnh một tiếng, lại nói.
- Dám đối đầu với mẫu thân, kẻ đần này có thể biết chữ là không tệ rồi, còn muốn trở thành tiên, nằm mơ! Gọi hắn đến chỉ làm chúng ta mất mặt, còn cái mặt như ma quỷ của mẫu thân hắn... Thật sự là, đúng là con cóc, ha ha, mẫu tử đều là con cóc.
Diệp Văn cười ngây ngô, nhìn thấy Diệp Uy đến mời bọn chúng vào phòng khách.
Diệp Vũ chặn lại nói.
- Ca, đừng cười, phụ thân và đại ca còn chưa phát hiện kẻ đần chưa tới, đừng đề tỉnh bọn họ.
- Ah, đúng đúng đúng.
Trong đại sãnh, Vạn Huyền chân nhân nhắm mắt vuốt râu, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, vốn hắn cũng không có chú ý, hiện tại thả ra thần thức ra xem xét, trong sân nhỏ có một đám thiếu niên, đều đang đợi, xem ra Diệp Hạo Nhiên sớm có chuẩn bị.
Mà tính tình của Vạn Huyền chân nhân cũng không tệ, cũng không có trách tội, nhưng hắn vẫn đề tỉnh Diệp Hạo Nhiên, trợn mắt nói ra.
- Diệp tướng quân, yêu cầu tu tiên, người bình thường không có tư chất không tu luyện được, dùng cách nói của tu tiên giả chúng ta gọi là linh căn, người có linh căn, vạn người cũng khó tìm được một, dù ngươi chuẩn bị không ít người, nhưng đừng quá hi vọng.
Diệp Hạo Nhiên bị vạch trần chân tướng, đỏ mặt lên, lúng túng nói.
- Chân nhân là Thần Tiên, chuyện gì cũng dấu diếm không được ngài, xác thực chuẩn bị không ít đệ tử, không có linh căn là do bọn họ không có phúc khí.
- Người có linh căn rất khó có được, phải có duyên phận, không cưỡng cầu được, nếu không hoàn toàn ngược lại.
Vạn Huyền chân nhân nói mang theo ngữ khí giáo huấn.
Cho dù Diệp Hạo Nhiên tay cầm trọng binh, nhưng ở trước mặt tiên nhân không dám thở mạnh, nói chuyện cũng càng thêm cẩn thận.
- Thụ giáo huấn của tiên nhân, là tại hạ có chút không đúng, kính xin chân nhân tha thứ.
- Vậy thì bảo bọn họ vào đây, cũng coi như trả nhân tình mượn sách của ngươi, nhưng nếu không có linh căn, đó cũng là Thiên Ý.
Vạn Huyền chân nhân nói rất rõ ràng, lần kiểm tra tư chất này là trả nhân tình cho ngươi, sau này ta không nợ Diệp gia cái gì, cho dù những người hắn chuẩn bị không có linh căn, đó là Thiên Ý, không ai thiếu nợ ai.
Kỳ thật tâm tư của Vạn Huyền chân nhân cũng rất tốt, tu tiên sợ nhất trong lòng có vướng bận, đó là chấp niệm, tu hành chú ý là vô khiên vô quải (*không có gánh nặng trên người), nếu như lão còn nhớ rõ thiếu nhân tình của người ta, sẽ ảnh hưởng tới tâm tính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...