- Không tốt!
Lúc này Diệp Không đột nhiên cảm giác đầu óc mình có chút mê muội, ánh mắt cũng bắt đầu mơ hồ, phảng phất cả người đều cảm thấy trống trải.
- Ác ác đó
Một đêm qua, sáng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng, Thương Nam đại lục rốt cục giống như địa cầu, tiếng gà trống gáy đúng giờ vang lên.
Ự...c!"
Thân thể nhỏ bé gầy yếu của Diệp Không ngã ầm xuống giường, hắn nhắm mắt lại, bờ môi nhợt nhạt, sắc mặt xanh trắng, trên trán mồ hôi to như hạt đậu cuồn cuộn theo sau tai nhỏ xuống mặt gối.
Hắn không biết, tiếng gáy của gà trống đã cứu được hắn một mạng. Thân thể bị thương nhưng vẫn không nghiêm trọng bằng việc thần thức bị thương, tuy hắn cắn nuốt linh hồn của kẻ đần kia, hồn phách nếu so với bạn cùng lứa tuổi cường đại hơn rất nhiều, thế nhưng mà vừa rồi việc hắn cố gắng mở trang sách kì bí kia đã làm tiêu hao nghiêm trọng hồn lực của hắn, đã đẩy hắn đến hoàn cảnh dầu hết đèn tắt rồi, nếu như không phải một tiếng gà gáy khiến hắn tỉnh lại, chỉ sợ lúc này hắn không phải hồn phi phách tán, thì cũng là người sống đời sống thực vật rồi. Tuy nhiên may mắn hắn thoát chết, bất quá giờ phút này hắn cũng không khá khẩm gì lắm, toàn thân ngoài cảm giác yếu ớt, thì cũng chỉ là cảm giác vô cùng yếu ớt mà thôi.
Hắn cảm giác toàn thân mình như được làm bằng bún vậy, một điểm khí lực cũng không sử dụng được, cho dù trợn mắt cũng không có khí lực. Nhắm mắt lại còn có thể cảm giác được trước mắt là một khoảng tối đen, toàn bộ ý thức trong đại não đều đình trệ cả rồi, tất cả truy cầu, buồn vui, yêu hận, toàn bộ đều biến mất không còn. Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu sáng, bầu trời xanh vạn dặm, lại là một ngày mới đi tới.
Thời tiết ở Nam Châu này rất thích hợp cho việc sinh trưởng, cũng thích hợp cho con người sinh sống, nếu không phải tại đây rất gần Hồng hoang lại giáp ranh với Man tộc, thì chắc chắn nơi này sẽ phồn hoa hơn thế nữa.
Thành Nam Đô là thủ phủ của Nam Châu, đây cũng là thành thị náo nhiệt nhất trong tám Châu của An quốc, tất nhiên trừ Quốc đô là thành An Đô ra.
Thành Nam Đô phồn hoa tuy nhiên khách khí mà nói thì là do dân chúng từ tứ phương đến kiến thiết, kỳ thật mọi người trong lòng cũng biết, cái này không có tránh khỏi công lao của cao nhất thuộc vể trưởng quan Nam Châu - Diệp Hạo Thiên, nếu không phải Diệp Tướng quân mang binh đánh lui Man tộc lần lượt quấy rối, lại thì hiện tại đâu có phồn vinh thế này? Phải biết rằng, tại hơn mười năm trước, tại đây chỉ là một khối đất cằn sỏi đá thôi.
Chiến công của tướng quân Diệp Hạo Nhiên vô cùng lớn lao, từ hồi tuổi còn trẻ đã có công lao hiển hách rồi, mà ngay cả việc hoàng đế hiện tại có thể thuận lợi đăng cơ cũng là nhờ có hắn ủng hộ đằng sau. Bất quá bệ hạ đăng cơ xong lại lo lắng hắn công cao che chủ, đem binh quyền của hắn tước bỏ dần dần, Diệp Hạo Nhiên cũng vui vẻ được ly khai khỏi trung tâm chính trị, mang theo một số thuộc hạ thân tín đánh ra một mảnh bầu trời riêng, yên tâm thoải mái làm Tiêu Dao tướng quân.
Cho dù Man tộc bị đánh tan, có thể cũng sẽ không chịu an phận như vậy, cách thành Nam Đô mấy trăm dặm là đại quân Diệp gia, mà con trai lớn nhất Diệp Hạo Nhiên là Diệp Uy, trấn thủ ở chỗ này. Nhưng sáng sớm hôm nay, Diệp Uy lại sớm trở về.
Trước phòng khách, Diệp Hạo Nhiên vừa mới hoàn tất việc luyện công buổi sáng, buông đại đao, nhận khăn mặt từ Diệp Uy đưa lên lau tay hỏi:
- Uy nhi, con giờ phút này là phải ở trong quân doanh, tại sao lại trở về vậy?
Diệp Uy nói ra:
- Hài nhi trở về có hai chuyện cần nói, một là trong quân có chút tin tức, Man tộc đã trải qua tầm mười năm chăm lo việc nước, thực lực lại được khôi phục, gần đây lại lòi ra một Cáp đại hãn có chí hướng cao xa, con cảm thấy được chúng ta sớm muộn sẽ cùng bọn chúng xảy chiến tranh, nếu như không sớm ra tay, đợi mười năm nữa hắn sẽ thống nhất các bộ lạc Man tộc, sợ khi đó chúng ta cũng không phải là đối thủ của chúng.
Diệp Hạo Nhiên trầm ngâm chốc lát nói:
- Việc này không vội, chờ ta tấu bệ hạ rồi tính tiếp, còn chuyện thứ hai là chuyện gì?
- Ah, Chuyện thứ hai là hài nhi nghe nói mấy ngày gần đây Vạn Huyền chân nhân...
Diệp Hạo Nhiên liền cắt ngang lời nói của hắn:
- Đi vào thư phòng rồi nói tiếp.
Trong quân, đại sự chỉ có thể đàm luận tại phòng khách , nhưng này chuyện thứ hai lại muốn nói ở thư phòng, thầm nghĩ nhất định bí mật phi thường.
Một lúc sau tại thư phòng.
Diệp Uy phi thường cẩn thận nói:
- Cha, Có phải Vạn Huyền chân nhân có ý muốn chiếm vật chi bảo nhà của ta, nên không muốn trả lại?
- Không được nói bậy!
Diệp Hạo Nhiên gầm lên giận dữ, con mắt nhìn hai bên một chút, lúc này mới thấp giọng khiển trách:
- Con nói chuyện cẩn thận một chút, Vạn Huyền chân nhân đó là tiên nhân, còn không phải tiên nhân bình thường mà là tiên nhân có đại thần thông Trúc Cơ kỳ, có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện từ ngàn dặm bên ngoài!
Tai nghe ngàn dặm. Diệp Uy có chút kinh ngạc, bất quá lại dùng giọng điệu hoài nghi nói:
- Trúc Cơ kỳ là thứ gì? Nghe ý tứ mặt chữ, chỉ là tạo trụ cột mà thôi, chắc có lẽ không lợi hại như vậy chứ?
- Nói càn, sự tình của tiên nhân mà con cũng dám đàm luận hay sao? Dù chỉ là trụ cột, cũng không phải là phàm nhân chúng ta có thể chống lại được!
Diệp Hạo Nhiên lại một lần răn dạy nhi tử, liền giảng giải tiếp:
- Ta lần trước nghe Vạn Huyền chân nhân nói, chuyện này một vạn người bình thường thì mới có thể một người có tư chất tiên đạo, mà một ngàn người có tư chất tiên đạo thì mới có thể xuất hiện hai, ba cái Trúc Cơ kỳ tiên sư, con thử nghĩ xem, loại này tỷ lệ, là một trong ngàn vạn một trong nha, cái kia còn có thể không lợi hại sao?
Diệp Uy nghe nói cũng là không khỏi động dung, gật đầu nói:
- Chẳng trách được tiên nhân lại rất thưa thớt như thế.
Đại khái là hắn cảm thán chính mình không có khả năng làm thần tiên, Diệp Hạo Nhiên thở dài một tiếng, dựa lưng vào trên ghế làm bằng gỗ cây Tử Đàn, lầm bầm lầu bầu chậm chạp nói ra:
- Ta ngược lại là hi vọng, Vạn Huyền chân nhân có thể hiểu thấu bí mật bảo bối của Diệp gia chúng ta, cho dù tặng luôn cho hắn, cũng không có gì.
Diệp Uy cả kinh đứng lên, tranh thủ thời gian khuyên nhủ:
- Phụ thân, đây chính là bảo bối gia truyền nhiều đời của Diệp gia chúng ta, cất chứa mấy trăm năm, sao có thể tặng không chứ?
- Cất chứa mấy trăm năm có ích gì, đối với chúng ta mà nói không đáng một xu! Còn có thể đưa tới tai hoạ!
Diệp Hạo Nhiên trừng nhi tử liếc, lại nói:
- Nếu như Vạn Huyền chân nhân chịu nhận lấy, vậy thì nợ Diệp gia chúng ta một cái nhân tình, tất nhiên sẽ bảo vệ Diệp gia chúng ta bách niên bình an, con hiểu chứ?
Diệp Uy cũng không phải người ngu, lập tức nghĩ tới điều gì, ngồi trở lại cái ghế thở dài:
- Diệp gia chúng ta căn bản không có dã tâm tranh quyền đoạt lợi, Hoàng Thượng... Ai, chúng ta lúc trước còn ủng hộ phò trợ hắn đăng cơ đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...