Hạ Như Thanh một chưởng hướng ngực Kỳ Lạc Hi đánh tới, Kỳ Lạc Hi
ngực trực giác một hồi tê dại, sau đó liền bị chấn đau nhức. Kỳ Lạc Hi
giận trừng mắt Hạ Như Thanh đã hơi có vẻ say rượu, chết tiệt uống rượu
say như vậy còn không chịu ngừng, Kỳ Lạc Hi lấy tay gắt gao bóp chặt bàn tay nhỏ bé của Hạ Như Thanh, mềm yếu không có cảm giác trực tiếp áp vào ngực.
“Nước. . . . . . Nước. . . . . .” Đột nhiên một hồi miệng khô, Hạ Như Thanh mở to hai con ngươi mê ly, đung đưa thân thể, tựa hồ muốn từ
trong ngực Kỳ Lạc Hi giãy xuống.
“Đừng nhúc nhích, lập tức tới tẩm cung ngay . . . . . .” Kỳ Lạc Hi
bối rối chạy tới tẩm cung, mà một đôi bàn tay nhỏ bé của Hạ Như Thanh
lại không an phận di động, xúc cảm như có như không, thật sự là ***
sướng.
Vì vậy cứ vội vàng như vậy, Kỳ Lạc Hi cảm thấy đường bình thường đi vài phút, hôm nay tựa hồ đặc biệt dài dằng dặc.
Tiến vào trong tẩm cung, Kỳ Lạc Hi vội vàng đem Hạ Như Thanh đặt ở
trên giường rồng, nhìn vẻ mặt nàng bộ dáng say rượu, trong nội tâm thật
là tức giận, nữ nhân đáng chết, rõ ràng ở trước mặt Nhâm Thanh Phong
biểu hiện dịu dàng như thế nào, nhìn thấy hắn liền thay đổi một bộ dáng
khác. . . . . .
“Nước. . . . . .” Hạ Như Thanh mê man lẩm bẩm. Cái lưỡi mềm mại mùi
đinh hương liếm liếm cánh môi khô ráo, lưu lại một tầng hơi nước nhàn
nhạt, thật là mị hoặc.
Lại Kỳ Lạc Hi xem ra, cái này không có chỗ nào mà không hấp dẫn.
Hắn cầm lấy chén nước ngậm một ngụm, cúi đầu chụp lên cánh môi khô
ráo muốn nứt của nàng, chậm rãi tràn ra một chút nước ngọt, ướt át . Như là tìm được nguồn suối, Hạ Như Thanh khẽ hé đôi môi đỏ mộng, cái lưỡi
đinh hương duỗi ra chủ động thăm dò nguồn nước suối phát ra. Kỳ Lạc Hi
rất là phối hợp đưa môi của hắn lên, hắn tinh tế mút vào cánh môi khô
ráo, từng chút từng chút làm hắn dịu đi, đầu lưỡi trơn ướt xẹt qua trên
đôi môi, mang đến một trận cảm giác tê dại, lưỡi đinh hương dây dưa lẫn
nhau, cảm giác tuyệt vời làm cho Kỳ Lạc Hi chậm chạp không chịu buông
tha, thẳng đến Hạ Như Thanh không thể hô hấp mới thôi.
“Tuyết cầu, không được chơi. . . . . .” Đột nhiên, Hạ Như Thanh lạnh
lùng bốc lên một câu nói như vậy, nhưng làm Kỳ Lạc Hi tức giận nổi trận
lôi đình, rõ ràng đem hắn coi như sủng vật rồi, lá gan không nhỏ a!
Kỳ Lạc Hi hổn hển lần nữa hôn lên Hạ Như Thanh, bá đạo tức khí cuồng
quét , hơi cắn môi của nàng trừng phạt, xâm lược từng chút từng chút. . . . . .
“Tuyết cầu, tránh ra, Bổn cung buồn ngủ. . . . . .” Hạ Như Thanh nhíu lại lông mày tinh xảo, thật là phiền não lấy tay vung lên phía trước.
“Ba ——”
Lại là một cái tát. (hô hô, anh này bị tát hoài vậy trời)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...