Bóng đêm xâm nhập cung điện, trong hoàng cung to như vậy thập phần yên tĩnh.
Trên long sàng xa hoa xa xỉ là một gã nam tử tuyệt sắc, tóc đen quấn
quanh trên giường màu đỏ, hai đầu lông mày tinh sảo xen lẫn vài tia yêu
mị, môi mỏng đỏ thẫm tản ra hơi thở hấp dẫn.
Đột nhiên ngoài cửa sổ hiện lên một sét đánh kinh thiên, cùng với
chấm dứt Thất Tinh Liên Châu, cùng với một đạo bạch quang, Hạ Như Thanh
giáng xuống ở trên long sàng.
“**! Nơi này là nơi nào. . . . . .” Hạ Như Thanh thấp giọng mắng,
lông mi thanh tú chen chúc thành một đoàn, màu bạc trong con ngươi hiện
lên một tia không vui, nhất định là vừa rồi cái đồng tiền kia giở trò
quỷ, nàng thầm suy nghĩ, tạm thời không chú ý mỹ nam tử bên cạnh.
Kỳ Lạc Hi cũng đồng thời bị Hạ Như Thanh đột nhiên xuất hiện đánh
thức, thần sắc hắn phức tạp nhìn Hạ Như Thanh, khóe môi đỏ thẫm thâm
thúy phiết, thấp giọng hỏi đến: “Nữ nhân, ngươi làm như thế nào bò lên
trên long sàng của trẫm . . . . . .”
“Trẫm? Long sàng. . . . . . Trời ạ, mình rốt cuộc xuyên qua đến đâu
rồi?” Hạ Như Thanh hơi híp mắt con mắt nhìn đế vương yêu nghiệt trước
mắt này, làn da trắng nõn tôn lên một vẻ lãnh đạm phối hợp cùng sợi tóc, môi mỏng lạnh lùng phun ra nuốt vào hàn khí nhàn nhạt.
Hạ Như Thanh đảo mắt tưởng tượng, hơi nghiêng khóe môi bình tĩnh nói: “Bò lên giường? Thật sự là buồn cười, từ trước đến nay đều người khác
giúp Bổn cung ấm giường, không cần Bổn cung tự mình động thân. . . . .
.”
Kỳ Lạc Hi khẽ mím môi mỏng, nhìn nữ tử cuồng vọng trước mắt này, đột nhiên sinh lòng trêu chọc, hắn dùng tay chống đỡ cái cằm Hạ Như Thanh,
nhíu mày câu dẫn quyến rũ, nhẹ giọng mị hoặc ngâm : ” trẫm giúp ngươi ấm giường như thế nào. . . . . .”
Kỳ Lạc Hi tà cười, không chút che dấu mà đánh giá Hạ Như Thanh, dung
nhan tuyệt sắc tinh sảo, làm cho mắt hắn không ly khai. Lần đầu tiên có
người nữ thú vị như vậy, đủ cuồng. . . . . .
“Bổn cung không phải phi tử chó má gì của ngươi, là ngươi muốn mà,
huống chi Bổn cung hiện tại không cần. . . . . .” Hạ Như Thanh kiềm chế
bỏ Kỳ Lạc Hi qua một bên, xoay người không để ý tới hắn, bạo quân chết
tiệt, lại dám ăn đậu hũ của nàng.
Kỳ Lạc Hi thật không ngờ Hạ Như Thanh lại quyết đoán cự tuyệt như
vậy, hắn làm bộ bi thương hối tiếc quất vào mặt nói ra: “Trẫm, chẳng lẽ
liền như vậy chọc giận làm ngươi chán ghét à. . . . . .”
Hạ Như Thanh không có phản ứng lời mà Kỳ Lạc Hi nói…, nàng hướng bốn
phía quan sát dò xét, như có điều suy nghĩ lo lắng, nàng đột nhiên đảo
mắt nhìn về phía trước mắt Kỳ Lạc Hi, có lẽ hoàng cung đúng là nơi thứ
nhất nàng phát triển.
Hạ Như Thanh cười nhạt, bạo quân, ngươi rất vinh hạnh bị Bổn cung coi trọng.
Nàng khẽ mở môi băng: “Bạo quân, Bổn cung phong ngươi làm nam sủng số một thế nào. . . . . .”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...