Vừa dứt lời, Lưu Ly đã cảm thấy có đồ vật gì đó chặn miệng của mình,
lạnh buốt lạnh buốt, mang theo chút mùi thuốc. . . . . . Lưu Ly mở hai
mắt ra, ánh mắt nhìn Hạ Như Thanh có chút đùa giỡn ác độc, nguyên lai là như thế. “Ừ. . . . . . Ừ. . . . . . Vị vị chủ nhân không cần phải bạo
lực như vậy chứ. “
Lưu Ly đáng thương miệng đau đớn không may mắn nói, bất đắc dĩ bị Hạ Như Thanh đổ rót vào miệng, thanh âm có chút mơ hồ.
“Thanh Thanh chủ nhân, người ta đau quá a “
Lưu Ly bị đau một chút nói, sớm biết như vậy hắn sẽ không cho Hạ Như Thanh mớm thuốc, thật sự là thô lỗ mà.
Nguyên lai Hạ Như Thanh đem cả chai thuốc chặn vào môi mỏng của Lưu
Ly, viên thuốc hoàn không ngừng lăn xuống dưới, tốt nhất viên dung đan
tiếp xúc vào miệng tan ra, lập tức vào cổ họng.
Nhưng mà Hạ Như Thanh đã có tâm muốn chỉnh Lưu Ly, không ngừng đung đưa bình sứ, chính là làm cho Lưu Ly có chút đau.
“Vừa rồi Bổn cung thực đã chủ động cho ngươi ăn, nhưng là ngươi không lĩnh tình, Bổn cung đành phải uy ngươi. . . . . .” Hạ Như Thanh cười
trộm nhìn Lưu Ly, bộ dạng đáng thương động lòng người của hắn, lại thỏa
mãn tâm tình thật lớn của Hạ Như Thanh trước bị đảo ngược.
Sau đó Hạ Như Thanh lấy xuống cái bình thuốc ngăn ở miệng hắn, nhìn
hạt dung đan còn dư lại, vừa rồi ăn nhiều như vậy, hẳn là có thể nhiều
duy trì vài ngày.
“Thanh Thanh chủ nhân tốt xấu gì. . . . . .” Lưu Ly bất đắc dĩ che
miệng lại, cứng rắn đem dược hoàn vừa rồi, toàn bộ nuốt xuống, đánh chết hắn cũng không cần Hạ Như Thanh mớm thuốc, nàng thế nhưng rất khủng bố.
“Ăn vài viên hạt dung đan, ngươi sẽ chết sao.” Hạ Như Thanh trở một
cái liếc mắt, có thứ tốt còn không biết quý trọng, thật đúng là không
biết tốt xấu, hết lần này tới lần khác làm cho nàng mớm thuốc, xui xẻo
a.
Lưu Ly đóng lại hai mắt, lẳng lặng cùng đợi công hiệu của đan dược dịch dung. . . . . .
Sau khi trải qua một thời gian lưu thông, dược hiệu phát huy đến hết mức, dần dần bắt đầu làm nhạt ngũ quan.
Hạ Như Thanh chăm chú nhìn chằm chằm mặt Lưu Ly, nàng rất ngạc nhiên
Lưu Ly sẽ biến thành cái dạng gì, dù sao cái dịch dung đan này là dựa
vào người dùng suy nghĩ mới thay đổi ngoại hình, thực tế làm cho Hạ Như
Thanh cảm thấy kỳ quái, loại hạt dung đan này lại có thể sửa đổi lại
xương cốt thân thể.
Mà ngay cả khoa học kỹ thuật hiện đại cũng khó thành công, cái hạt
đan dược nho nhỏ này lại có thể thực hiện, quả thực làm cho Hạ Như Thanh thấy quái lạ, mặc dù nàng biết rõ vương triều của thời đại này, đối
phương diện y dược học thuật hết sức tinh thông, đặc biệt có trong y
luận dược lý, tuy nhiên cái này lại không có trong cái thế kỷ kia chút
ít dụng cụ điện tử tinh vi, nhưng mà bọn họ càng thần kỳ thì càng khó
dò.
Chỉ thấy Lưu Ly trước mắt chậm rãi trầm tĩnh tại chút ánh sáng hơi
yếu, da thịt liền càng thêm băng vị ngọc khiết, như bắn ra thủy tinh,
đầu tóc bạc biến thành màu than chì giống như Hạ Như Thanh, thiếu phần
yêu khí, nhiều phần trầm ổn hơn. Dần dần làm nhạt ngũ quan
Mặc dù không có quá nhiều biến hóa, lại có vẻ linh lung lên, không có loại đao khắc lập thể, dáng người có nhiều phần hài tử ngây thơ hơn.
Cũng theo đó từ từ rút ra một điểm nhỏ, quần áo rộng rãi sụp xuống choàng ở hai vai.
Hạ Như Thanh nhìn dung mạo biến hóa của Lưu Ly, co quắp khóe miệng, “Lưu Ly, làm sao ngươi biến thành bộ dạng này”
Mở hai tay, chuyển mấy vòng, không sai, Lưu Ly thay đổi chính là hình dáng thiếu niên của hắn, bất quá lại tóc đen, trên người thiếu phần khí chất cảm giác lười biếng, nhiều hơn một phần khí thế.
“Ngủ say”? ” Hạ Như Thanh vẫn là không rõ Lưu Ly có cái kinh nghiệm
gì, nàng âm thầm mị tử ’ “Ngươi trước ngủ say là cái hình dạng gì? Còn
là trẻ nhỏ nha, nói ngươi rốt cuộc ngủ bao lâu? Tại sao lại đột nhiên
tỉnh? ’’
“Kỳ thật cũng không có lâu a ” Lưu Ly không cho là đúng mà nói, kỳ
thật hắn cũng không biết là bao lâu, về phần tại sao lại đột nhiên tỉnh
lại chỉ có hỏi một chút người trước mắt hắn này đưa hắn từ cái gông
xiềng kia thoát ra.
“Có lẽ là mấy trăm năm đi ” Lưu Ly nghịch ngợm mà mở trừng hai mắt, cười trộm nhìn phản ứng của Hạ Như Thanh.
“Mấy trăm năm? ” Hạ Như Thanh vỗ vỗ gương mặt của mình, có chút không tin nhìn Lưu Ly, nàng kéo lấy khuôn mặt của Lưu Ly, dùng sức lôi, thẳng đến da thịt như băng tuyết lộ ra vài phần màu hồng mới bằng lòng bỏ
qua.
“Ngươi nha, không có phát sốt a? ” Hạ Như Thanh hiển nhiên không tin
Lưu Ly “Nói lung tung một trận” , nàng lấy tay đưa lên cái trán của Lưu
Ly, nhiệt độ lạnh buốt truyền đến lòng bàn tay của nàng.
Lưu Ly bất đắc dĩ liếc mắt một cái, rất muốn không đếm xỉa động tác
của Hạ Như Thanh, vì vậy hắn lập tức đổi chủ đề, hắn cũng không muốn lại bị Hạ Như Thanh tàn bạo đến tàn bạo đi, người này thật là quá bạo lực
rồi.
“Thanh Thanh chủ nhân, thiếu niên ta về sau còn trưởng thành hơn
không tệ a ” Lưu Ly hướng Hạ Như Thanh ném một cái mị nhãn, giang hai
cánh tay vòng vài vòng, dùng biểu hiện dáng người “Mỹ diệu” của mình.
“Tiểu hài tử xấu xa, nếu như da mắt của ngươi đang rút gân, Bổn cung liền đem mắt của ngươi đào đi ” Hạ Như Thanh phẫn hận
Hướng phía Lưu Ly nói, còn làm một cái thế tay móc mắt hù dọa Lưu Ly.
Nhìn hắn điên cuồng loạn nháy hoa mắt, Hạ Như Thanh liền không nhịn được đi quất hắn hai cái.
“A,. . . Ta không muốn a!”" Thanh Thanh chủ nhân quá tàn nhẫn, ta mới không cần bị đánh con mắt ” Lưu Ly che hai mắt của mình, từ trong khe
hở của đầu ngón tay mà nhìn trộm Hạ Như Thanh, rất phối hợp với biểu
diễn của nàng, thực gọi cái kia là xối tới giọt tận cùng.
“Nhanh câm miệng, chớ cùng Bổn cung trong này mò mẫm mà chít chít
(than thở), chúng ta vẫn là nhanh lên trở về đi, đến lúc đó Bổn cung
ngay tại trước mặt người ngoài tuyên bố ngươi là đệ đệ của Bổn cung,
tiểu tử ngươi cũng đừng lộ liễu quá, làm cho Bổn cung bị mất mặt mũi là
chuyện nhỏ, nếu bị mất cái mạng nhỏ của ngươi, đã có thể không trông nom chuyện của Bổn cung” Hạ Như Thanh cẩn thận hướng Lưu Ly phân phó, rất
sợ xảy ra cái gì sai, nếu để cho bọn người của Dạ Hàn Quốc kia phát
hiện, là cùng, rước lấy họa sát thân sẽ không thú vị, hơn nữa sau này
làm việc cũng sẽ không thuận tiện, Hạ Như Thanh nàng cũng không muốn do
dự như vậy.
“Đã biết, ta mới không có đần như vậy chứ bất quá là muốn ta bảo
ngươi tỷ tỷ ? Hay là nhân yêu ca ca? ” Lưu Ly vừa nhân cơ hội cùng Hạ
Như Thanh mở ra vui đùa chừng mực, tươi cười che kín hai gò má của hắn,
má lúm đồng tiền nhẹ nhàng tách ra tia sáng mê người.
“Hảo tiểu tử, muốn ăn đòn” Hạ Như Thanh nhìn vẻ mặt cười xấu xa của
Lưu Ly, lập tức muốn tiến đến níu hắn lại, đáng tiếc bộ dạng xun xoe của Lưu Ly sớm có chuẩn bị liền chạy đi.
Màn trời màu đen bao quát loại ngôi sao lốm đa lốm đốm như kim cương, ánh sao khéo léo phát ra tia sáng yếu ớt lại chói mắt.
Hai người cứ như vậy truy truy đánh đánh, rốt cục về tới sơn trại,
đột nhiên hai người cảm thấy trận gió lạnh râm mát đập qua, một nhân ảnh đứng ở sau lưng Hạ Như Thanh, lại gắt gao chằm chằm vào Lưu Ly bên cạnh nàng, thình lình hỏi một câu:
“Hắn là ai ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...