Dạ Mộc trầm mặc.
"Mỗi một lần nhìn đến bà ấy......!Ta đều sẽ nhớ tới lúc trước bà ấy chắn kiếm cho ta......"
Nghiêm Hứa chăm chú nhìn nữ tử trong quan tài, có chút tái nhợt cười.
"Bà ấy ôm ta, kiếm từ phía sau đâm vào, cuối cùng đâm vào trên người ta, thời điểm mũi kiếm xuyên qua còn mang theo độ ấm của bà ấy......!Ngươi biết không? Ta chưa từng có một khắc nào cảm nhận được máu mủ tình thâm."
Dạ Mộc chỉ nhớ tới cái cảnh tượng kia, đều cảm thấy có điểm trầm trọng, trước khi chết còn muốn ôm con của mình.
Cái loại tình thương của mẹ này thật đúng là vô pháp dùng ngôn ngữ miêu tả.
"Ta sau lại mỗi lần gặp ác mộng đều sẽ mơ thấy cái cảnh tượng kia.
Mơ thấy vết sẹo ở ngực bị hư thối, đau liên miên đến trái tim......"
Hắn nói xong nhìn về phía Dạ Mộc, bất quá kỳ quái chính là sau khi Dạ Mộc vẽ con rùa đen xấu xí kỳ quái kia, hắn đột nhiên không gặp ác mộng nữa nhưng hắn không nói.
Dạ Mộc đứng trước mặt quan tài, vẻ mặt ngưng trọng.
Nghiêm Hứa cho rằng Dạ Mộc sẽ an ủi hắn thì Dạ Mộc ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói.
"Nếu, ta là nói nếu."
"Ừ."
Dạ Mộc nghiêm trang nói,
"Nếu có một ngày, có người muốn giết ngươi, ngươi liền đem quần áo kéo ra để đối phương nhìn rùa đen trên ngực của ngươi, nói không chừng có thể giữ mạng!"
"Răng rắc!"
Tựa hồ thanh âm cái gì đó bị bóp nát.
Thời khắc cảm động như vậy, nói thật, nàng nói như vậy thật muốn ăn đòn!!
Thái dương Nghiêm Hứa gân xanh nổi lên! Hắn rốt cuộc là nghĩ cái gì mà lại đem Dạ Mộc mang vào, còn cùng nàng kể rõ quá khứ của mình?!
Rất muốn đánh người, nhưng nhìn đến Dạ Mộc tay nhỏ chân nhỏ, hắn gắt gao nhịn xuống, nhấc cổ áo nàng liền đi ra ngoài!
Dạ Mộc không rõ nguyên do,
"Này này, nói đạo lý chút.
Ta là muốn cứu ngươi mà!"
"Câm miệng!"
"......!Ta là nghiêm túc đó......"
Hắn có thể đem đứa nhỏ này chém thành tám khối không?!
Vừa ra ngoài, Dạ Mộc liền cảm giác ấm áp hơn nhiều.
Bị nhấc lên nhiều lần, nàng thế nhưng cũng thích ứng loại cảm giác hai chân treo trên không này, có chút thích a......!
"Nơi này, không được nói cho bất luận kẻ nào!"
Nghiêm Hứa lạnh lùng nói.
"Ờm......"
Dạ Mộc nghĩ thầm, ai sẽ thấy hứng thú với một cái thi thể chứ......!
Sau khi bị buông xuống, nàng sờ sờ cổ mình,
"Này, nếu ngươi nhìn thấy ta bực bội như vậy, ta có thể đi rồi sao?"
Nói xong, nàng lui lại mấy bước.
"Không được!"
Nghiêm Hứa càng nhìn Dạ Mộc càng tức giận, nhưng cố tình còn không thể ném xuống nàng xuống,
"Đã đến giờ, đi dùng bữa!"
"Ngươi, không phải chứ?!"
Dạ Mộc chấn kinh!
"Cùng ngươi ăn cơm ta sẽ tiêu hóa không tốt!"
......!Loại vật nhỏ này vẫn là nên bóp chết!
Sau nửa canh giờ, bọn họ ngồi trên bàn cơm.
Dạ Mộc vẻ mặt đau khổ, trước mắt sơn trân hải vị bởi vì ngồi bên cạnh một cái tảng băng, nháy mắt mất đi sắc thái.
"Đại ca, vì sao ngươi đi theo ta?"
Nghiêm Hứa không trả lời, nhấc chiếc đũa ăn vài miếng.
Còn có thể vui vẻ chơi đùa hay không? Rõ ràng là hắn muốn đi theo nàng! Như thế nào còn một bộ dáng như nàng thiếu tiền hắn?
Dạ Mộc thở phì phì dùng chiếc đũa chọc cơm,
"Đại ca, ngươi thường xuyên xụ mặt như vậy sẽ nhanh già đó!"
Nghiêm Hứa đập chiếc đũa thật mạnh xuống bàn!
"Lúc ăn và ngủ không nói chuyện."
"......"
Vẫn là Mặc Lâm Uyên đáng yêu, thời điểm ăn cơm sẽ trò chuyện với nàng.
"Đại ca......"
Ánh mắt sắc bén của Nghiêm Hứa bắn lại đây!
"Đừng!"
Dạ Mộc giơ lên đôi tay,
"Ta thấy ngươi hôm nay tới tâm tình thật không tốt, lại còn đột nhiên mang ta đi xem mẫu thân của ngươi, cho nên muốn hỏi một chút ngươi có gì phiền lòng."
Nói ra để nàng vui vẻ một chút?
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @junli0522, nhưng nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]
Nghiêm Hứa giữa mày nhăn lại,
"Ngươi nhìn qua thật giống như không đói bụng? Xem ra không cần ăn."
Dạ Mộc lúc này mới ngoan ngoãn ăn cơm,
"Đói, ta ăn còn không được sao!"
Thời điểm Dạ Mộc từ bỏ cùng cái đầu gỗ này giao lưu, Nghiêm Hứa lại buông chiếc đũa xuống, trầm giọng nói,
"Ngươi có biết truyền thống đăng cơ của Việt Quốc?"
Dạ Mộc nghe xong không hiểu nói,
"Không biết."
Nghiêm Hứa biểu tình có chút ngưng trọng,
"Ở Việt Quốc, chỉ có được hoàng tổ khai quốc thừa nhận, tân đế mới có tư cách kế vị."
Dạ Mộc vẻ mặt rối rắm nhướng mày,
"Hoàng tổ? Hắn đã chết đã bao nhiêu năm? Làm sao còn để hắn thừa nhận? Chiêu hồn sao?"
Nghiêm Hứa dùng sức trừng mắt nhìn nàng!
"Việt Quốc thành lập chi sơ, hoàng đế khai quốc trước khi chết để lại một đoạn thánh cốt.
Tân đế đăng cơ, vì bảo đảm huyết mạch thuần khiết, trước khi kế vị cần phải cử hành nghi thức tế tổ.
Mà nghi thức quan trọng nhất chính là trích máu nhận thân để tránh huyết thống bị người bất chính làm bẩn hoàng tộc......"
Hắn còn chưa nói xong Dạ Mộc liền chẳng hề để ý xua xua tay,
"Không có việc gì, lúc này không cần, giang sơn Kỳ gia các ngươi đã kết thúc!"
Dạ Lệ không trọng dụng Nghiêm Hứa, cũng lấy được cấm quân đồ, còn lấy được bảo tàng.
Trận chiến này, hắn muốn thua cũng khó.
Nhưng nàng nói xong, liền thấy ánh mắt Nghiêm Hứa nhìn mình mang theo sát ý.
Nàng cả người rùng mình, rốt cuộc bài ra dáng vẻ nghiêm chỉnh.
"Cái kia......! Ta nói chính là sự thật......!Nếu ngươi đăng cơ, trích máu nhận thân cũng không có gì đáng sợ mà? Trừ phi ngươi không phải huyết mạch hoàng gia......"
Nàng nói xong cười cười, lại thấy sắc mặt Nghiêm Hứa so với trước càng trầm, biểu tình Dạ Mộc biến đổi, cười gượng nói,
"Cho nên.....không phải là bị ta nói trúng rồi chứ......"
Mẹ ngươi thật sự trộm có gì đó với người khác?!
Nghiêm Hứa không nói gì, lúc trước hoàng đế chính là bởi vì hoài nghi mẫu thân tư dưỡng trai lơ, hoài nghi hắn không phải huyết mạch hoàng tộc cho nên mới hạ thủ.
Sau đó nhà mẹ đẻ mẫu thân tìm người trợ giúp mẫu thân sửa lại án xử sai.
Nhưng sự thật lại là hắn thật đúng là không phải huyết mạch hoàng gia!
Mẫu thân trước khi chết biết sự tình bại lộ, trộm đã nói với hắn tình hình thực tế, nói cái người kia kỳ thật là khi nàng chưa xuất giá.
Trong phủ mời tiên sinh, bọn họ là thật tình yêu nhau, mặc dù là chết cùng một chỗ, cũng không sợ, lo lắng duy nhất......! Chính là hắn, nếu bà ấy đã chết, hắn ở trên đời, có bao nhiêu cô độc?
Ngay lúc đó Nghiêm Hứa cũng không có vì huyết mạch lấy làm hổ thẹn, mà là thương tiếc mẫu thân.
Chỉ là không nghĩ tới, khi đến hôm nay, huyết mạch thế nhưng thành nơi hiểm yếu nhất của hắn! Nếu hắn trích máu không dung, trừ phi hắn huyết tẩy triều đình một lần, nếu không, sợ là khó có thể xưng đế.
Khóe miệng Dạ Mộc giật giật, ăn bữa cơm mà thôi, có cần suy ra nhiều thứ như vậy không?
"Nếu ngươi chỉ là sợ trích máu nhận thân kia, thế thì cũng không có gì!"
Dạ Mộc vỗ bộ ngực nói,
"Đồ vật kia không chuẩn, máu ai cũng được, thật sự!"
Nghiêm Hứa cười lạnh,
"Ngươi đang nói đùa? 《 Nam Sử 》 từng ghi lại, tiền triều Lương Việt Đế con của Tiêu Tổng, mẫu thân Ngô Thục Hiện là Tề cung đông hôn chờ phi tử.
Bởi vì mỹ mạo lại có tài học, bị Lương Việt Đế nhìn trúng, vào cung sau bảy tháng liền sinh hạ Tiêu Tổng, trong cung đều hoài nghi Tiêu Tổng không phải thân sinh của Việt Đế.
Sau này Tiêu Tổng lớn lên liền đi trộm quật phần mộ, đào ra thi cốt, dùng máu nhỏ trên thi cốt.
Kết quả, máu của hắn quả thực có thể thấm vào thi cốt, Tiêu Tổng bán tín bán nghi, lại giết nhi tử của mình, dùng máu tiến hành thí nghiệm trên thi cốt, máu vẫn có thể thấm vào xương, lúc này mới tin tưởng không nghi ngờ......!Hiện tại, ngươi nói cho ta trích máu không chuẩn?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...