Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc

“Waiter!”

Bên phải có một khách hàng đang nhắc nhở, Tô Thần lúc này mới chợt bừng tỉnh, trong tay cũng không biết cầm gì đó. Cậu đi vào phía sau nhà hàng lấy ra mấy chai rượu đỏ, một vài món ăn được đựng trên dĩa gỗ, thấy mọi người chăm chú nhìn mình bèn miễn cưỡng cao giọng nói:

“Đêm nay Valentines có chuyện quan trọng cần đóng cửa sớm một chút, mong mọi người thứ lỗi. Để biểu thị sự thất lễ này những quý khách đã ăn tối sẽ được miễn phí hóa đơn, quý khách nào muốn đóng gói đưa về có thể nói với nhân viên phục vụ.”

Nói xong, cậu nhanh chóng chạy ra phía ngoài nhà hàng nơi có vài người khách đang đứng trước cửa để thông báo tin tức này, cũng để hứa với họ sẽ không có lần nghỉ sớm mà không có thông báo trước như hôm nay, đồng thời cũng đổi tấm biển treo từ “Open” thành “Closed”.

Tiếu Nam kéo một chiếc ghế gần đó ngồi xuống, ánh mắt hắn chăm chú nhìn Tô Thần đang bận rộn di chuyển khắp nơi, vẻ mặt bình tĩnh trầm mặc căn bản không thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

Tô Thần cố gắng quên đi ánh mắt nóng bỏng của người nào đó đang nhìn mình, cậu lễ phép cúi chào khách hành cùng lúc trao lại nhưng túi đựng đồ ăn, ngay khi người khách cuối cùng bước ra khỏi nhà hàng, cậu vừa quay lưng đã đụng phải lồng ngực vững chắc của Tiếu Nam.

Hai tay Tô Thần  bị nắm chặt, làm cậu không thể thoát khỏi cái ôm của hắn, chỉ còn cách gương mắt bình tĩnh nói: “Tôi nói rồi tôi sẽ không về nước, lần trước không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao.”

“Em không buông được ai phải không?” Môi mỏng khẽ nhếch lên, ý nghĩa lời nói cũng vô cùng bất thường.

Tô Thần gỡ từng ngón tay hắn ra, tự mình đi đến quầy bar rót một cốc cà phê rồi đặt vào vị trí hắn vừa ngồi xuống, giọng nói cất lên không thèm che giấu sự mệt mỏi trong đó: “Vì muốn buông xuống nên tôi mới ra nước ngoài, Tiếu Nam, anh cùng tôi không cùng một thế giới, chúng ta gặp nhau là một sai lầm…”

“Lệch lạc? Em nghĩ như vậy?” Giọng nói trầm thấp của Tiếu Nam lập tức cắt đứt lời Tô Thần, Duyệt Dạ cũng từng nhận xét về hai người như vậy, hắn không khỏi nổi cơn giận dữ.


Tô Thần tựa người vào quầy bar, trong mắt chỉ còn bi thương cùng đau lòng nhưng đã được cố gắng dấu đi: “Quan hệ cưỡng đoạt chẳng lẽ không phải lệch lạc?”

Tiếu Nam im lặng, đây là tâm sự của hắn cũng là của Tô Thần.

“Vậy em biến mất là để trả thù tôi? Còn mang theo người yêu Ân Úc cùng bỏ trốn?”

Tô Thần cười nhạt,  cậu biết Tiếu Nam đang dùng kĩ xảo đàm phán hợp đồng đối phó với mình, trọng tâm câu chuyện đã không thể tiếp tục được nữa, hắn đang muốn một lần khơi ra, rồi nhanh chóng chiếm được mục đích mình mong muốn.

“Tôi rời đi không phải để trả thù, mà là vì tôi không còn muốn nhìn thấy anh mà thôi.”

Lời của cậu thốt ra lập tức khiến tức giận của Tiếu Nam tăng vọt, lửa giận cuồn cuộn trong u lam xinh đẹp dường như có thể thiêu đốt được Tô Thần vậy. Thế nhưng cậu không sợ hãi chút nào cả gan quay lại trừng mắt với hắn, nhưng tận sâu dưới đáy lòng toàn bộ đau thương chua xót đang hòa quyện lại, bốc lên ngùn ngụt.

“Tiếu, không nên như vậy.”

Bồng nhiên ngoài cửa vang lên lời nói nhắc nhở của một nam nhân, Tô Thần không khỏi nhíu mày, may mắn lúc này An Tuần không có ở đây, bằng không cục diện sẽ rất tồi tệ.

Tiếu Nam cực lực đè nén lửa giận trong lòng, một tay bưng cốc cà phê Tô Thần vừa đem cho mình lên, uống cà phê mỗi khi căng thẳng là thói quen của hắn, làm như vậy tâm tình sẽ được thả lỏng. Đún lúc hắn đang định mở miệng thì cửa lớn bỗng nhiên được mở rộng lộ ra khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc của An Tuần.


“A Thần, có chuyện gì sao? Sao không thấy người khách nào cả?”

“Tiểu An! Đi mau đi!’ Tô Thần hướng cậu ta hô to nhưng hình như đã quá muộn rồi.  An Tuần vô cùng sững sờ khi nhìn thấy Tiếu Nam đang ngồi trong nhà hàng, càng bất ngờ hơn khi chỉ vài giây sau hai tay Ân Úc đã vòng qua vai, gắt gao ôm chặt lấy cậu ta vào lòng.

‘An Tuần.’ Ánh mắt Ân Úc vô cùng phức tạp, nhìn thẳng vào An Tuần, đôi mắt màu đen không che giấu nổi sung sướng trong ấy.

Tô Thần không lên tiếng, chần chừ nhìn hai người một lúc, cậu nghĩ có lẽ tình cảm của Ân Úc dành cho An Tuần cũng không phải bình thường ?

‘Dẫn người của cậu đi đi.’ Tiếu Nam nhìn chằm chằm vào Tô Thần nhưng lời nói lại hướng tới Ân Úc.

Hắn không thích Tô Thần vì bất cứ người nào mà lo lắng, nhất là cái loại người nhát gan mềm yếu như An Tuần, một nam nhân vô dụng chỉ làm liên lụy đến người khác, trong ngực cậu chỉ có thể khắc ghi hai chữ Tiếu Nam mà thôi !

‘Đừng quá phóng túng!’ Ân Úc dặn dò một câu lập tức dẫn An Tuần mặt đang trắng bệch đi ra khỏi cửa.

Tô Thần cũng hiểu An Tuần cần tự mình đối mặt với hiện thực,  cậu yên lặng nhìn chằm chằm vào bóng hình hai người đang dần biến mất sau cửa lớn nhà hàng.


‘Kế tiếp, em có lẽ nên trịnh trọng xin lỗi người đã bị em lấy cắp vật quý không ? Có lẽ, thô bạo là phương thức em thích nhất ?’ Trong nhà hàng khôi phục vẻ tĩnh lặng, hai mắt Tiếu Nam vẫn nhìn chằm chằm Tô Thần, dường như đã bốc cháy thành hai cây đuốc nhỏ.

‘Tôi không ăn trộm, đó chỉ là vật bồi thường tôi đáng được nhận mà thôi.’ Trong lòng Tô Thần trùng xuống một chút, tuy hô hấp có chút bất loạn song vẫn như cũ trừng mắt nhìn hắn.

‘Dùng đồ vật của tôi để đổi lấy tiền đầu tư cho bạn thân của mình mà không gọi là ăn trộm ư ?’ Tiếu Nam hừ mạnh một tiếng, buông chén đứng dậy.

Tô Thần theo bản năng lùi lại phía sau cho nên cậu càng  đến gần quầy bar hơn nữa : ‘Tôi đã nói sẽ lấy tiền bán đấu giá để trả cho anh.’

‘Dùng tiền của em để mở nhà hàng, nam nhân tên Ngô Nguyên này cũng không phải người tốt lành gì.’ Tiếu Nam chậm rãi tiến về phía cậu.

Tô Thần nghe hắn vũ nhục bạn tốt nhất của mình, tức giận lập tức bùng nổ :

‘Tôi cùng A Nguyên đều là cổ đông, không có nhà hàng của cậu ấy mở trước, thì Valentines làm sao nhanh chóng được yêu thích như vậy. Sự nghiệp của chúng tôi thế nào, anh không có tư cách bình luận ở đây !’

Tiếu Nam đứng trước mặt cậu, ánh mắt thẳng tắp chiếu vào khuôn mặt đầy giận giữ của Tô Thần, lạnh lùng lên tiếng : ‘Tâm tư của hắn em không nhận ra sao ?’

Thuê phòng trọ rồi cùng nhau mở nhà hàng, tâm tư của nam nhân với Tô Thần hắn đã nhận ra từ lâu rồi, nghĩ đến người này ở bên cạnh Tô Thần gây uy hiếp cho hắn, Tiếu Nam hận không thể đưa cậu nhốt trong nhà không cho ra ngoài nữa !

‘Không liên quan đến anh !’ Tô Thần phản bác : ‘Tôi thân thiết với ai là chuyện của tôi.’

Anh mắt băng giá của Tiếu Nam lập tức bắn thẳng về phía cậu, chỉ chốc lát sau bên môi mỏng nở ra một nụ cười : ‘Được rồi, nói mãi cũng không chịu nghe theo, vậy có lẽ cần làm chút hành động hữu dụng.’


Hắn vừa dứt lời liền vươn tay ôm lấy Tô Thần, cứ như thế kéo cậu đi về phía sau.

‘Anh buông tay !’ Tô Thần một mặt tránh đi cái ôm, một mặt khẩn trương vô cùng, cậu đương nhiên minh bạch ý đồ của nam nhân.

‘Tiếu Nam ! Anh là đồ cầm thú !’

Quần áo dần dần bị lột xuống, Tô Thần vô cùng tức giận mắng to.

Tiếu Nam vẫn không nói gì, động tác của hắn vẫn vô cùng lưu loát, chỉ hai ba cái đã lột sạch người nào đó ném thẳng lên giường đơn trong phòng.

Tô thần căn bản không phải đối thủ của hắn, vừa mới tránh được cái ôm đảo mắt một cái đã bị thân thể to lớn đè lên, hai tay cũng bị nắm lấy giơ cao lên phía trên đầu, một hành động phàn kháng cũng không thể làm nổi.

‘Hắn đã hôn môi em chưa?’ Tiếu Nam cúi đầu nghiêm túc chất vấn.

Khuôn mặt Tô Thần trướng đỏ không ngừng, ý thức không thể đè nén được thân thể rung động, mùi vị nam nhân quen thuộc bao quanh cậu, loại ý thức quen thuộc của thân thể lập tức thức tỉnh.

‘Không chỉ có hôn môi, chúng tôi còn là người yêu, là tình nhân của nhau.’ Cậu vô cùng buồn rầu với xung động theo bản năng của bản thân, cộng thêm căm hận của bản thân đối với nam nhân, dưới tình huống không thể phản kháng, Tô Thần chỉ dám mạnh miệng hô to.

Nhưng rất nhanh cậu hiểu được mình đã sai lầm như thế nào khi khiêu khích Tiếu Nam ! Tận lực mút mát, sờ soạng thân thể, không chút che giấu ý định trừng phạt của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui