Tháng này là tháng mừng thọ của ông nội, mọi người đều chuẩn bị quà để tặng ông, riêng về phần quà cô đã chuẩn bị cho ông một chiếc khăn len đỏ chính tay cô đan, mặc dù trời không còn lạnh nhưng cũng có thể để sang năm.
Từ khi Cố Thành Viễn trở về cô như được tiếp thêm sức mạnh vậy, buồn lại tìm ảnh để nói chuyện ôn lại chuyện xưa, từ ngày có người hiểu mình trò chuyện cô như biến thành một người mới, đến cả Lục Tần Phàm cũng muốn biết lý do.
Hôm nay là ngày mừng thọ của ông nội, người được mọi người gọi là đại thần trong việc thương trường, trước kia ông cũng tự mình xây dựng lên tập toàn họ Lục, từ những ngày công ty còn nhỏ bé cho đến bây giờ, cái tên đó cũng rất xứng với ông.
Là cháu dâu trưởng Diệp Vân Ánh không thể vắng mặt được, nên mới sáng cô đã muốn đến nhà chính để cùng chuẩn bị tiệc mừng thọ cho ông nội vào tối nay.
“Có chuyện gì?" Đầu dây bên kia bắt máy không được mấy vui vẻ.
“Em muốn về nhà chính để chuẩn bị tiệc mừng thôi cho ông, anh có thể về cùng em được không?" Diệp Vân Ánh ấp úng nói
“Cô đúng là nhiều chuyện, không phải ở đó đã có người làm hết rồi sao? Cô đến đó gây thêm phiền phức cho bọn họ sao?"
“Nhưng mà hai ta cũng là cháu nên về sớm ông sẽ vui hơn, với lại nếu anh không về cùng em mọi người sẽ nghi ngờ!"
Diệp Vân Ánh cũng là nghĩ đến thanh danh của anh và nhà chồng nên mới phải gọi cho anh.
“Cô không hiểu những lời tôi nói sao? Buổi chiều tôi về muốn không đi cùng cô được, cô tự bịa ra lý do mà nói với ông!"
“Nhưng…!"
/ Tút tút /
Diệp Vân Ánh chưa kịp nói đã nghe tiếng cúp máy của anh.
Diệp Vân Ánh có chút hụt hẫng, cô nghĩ anh là người tôn trọng ông sẽ về với ông sớm nhưng không ngờ anh lại nói sẽ về muộn. Cô chuẩn bị một ít quà cáp,chiếc khăn tay của cô tặng ông cũng được gấp cẩn thận bỏ vào hộp, cô ra bên ngoài bắt một chiếc xe taxi đến biệt thự chính.
Mặc dù cách buổi tiệc đang còn rất nhiều thời gian nhưng biệt thự đã có tiếng cười nói của những người giúp việc, giúp việc vừa thấy thiếu phu nhân đến cũng đi tới giúp cô xách đồ vào trong, Diệp Vân Ánh chỉ để cho họ mang những thứ lặt vặt vào còn hộp quà của mình cô vẫn cầm lấy.
Diệp Vân Ánh đi vào bên trong liền thấy bố mẹ Lục Tần Phàm đang thưởng thức trà sáng, cô liền nhanh lên tiếng chào hỏi.
“Con chào bố mẹ, con mới về!"
“Tôi còn tưởng cô còn không biết đường tới, xem ra vẫn đang còn biết đến thân phận của mình!" Lục phu nhân đến nhìn cô một cái cũng không thèm nhưng đã nói móc rồi.
“Bà này thôi đi, được rồi mau vào trong phụ giúp bếp đi!" Lục lão gia ngắt lời vợ mình, nhưng cũng không quên bảo cô vào bếp.
“ Vâng!" Cô nhẹ nhàng cúi người như một người giúp việc ngoan ngoãn nghe theo chủ vậy.
Cô đang tính vào bếp thì nghe tiếng của Lục Đình Chính gọi mình:
“Chị dâu!"
Lục Đình Chính đi ra còn dìu theo cả ông nội bước ra phòng khách, có vẻ là ông nghe thấy tiếng của cô nên mới đòi ra phòng khách. Mặc dù ông cũng đã 70 tuổi nhưng tình thần và trạng thái của ông rất mình mẫn, nghe và nhìn đều rất chuẩn.
“Tiểu Ánh, con đến rồi!"
“Ông nội, con vừa đến!" Cô vội đi đến đỡ lấy ông cùng Lục Đình Chính giúp ông ngồi xuống sofa.
“A Phàm đâu? Con về một mình sao?" Ông nhìn xung quanh không thấy anh vội hỏi cô.
“A Phàm, anh ấy nói với con sẽ đến sau công ty anh ấy có chút việc bảo con đến trước!" Cô nói đỡ giúp anh.
“Ta phải có phúc lắm mới có một đứa cháu dâu hiểu chuyện như con, mau ngồi xuống đừng đứng!" Ông nội ánh mắt hiền hậu nhìn cô ý muốn cô ngồi cạnh mình.
“Dạ thôi ông, cháu còn phải vào trong bếp phụ mọi người!"
“Chị là Thiếu phụ nhân sao có thể vào trong đó được, chị mau ngồi xuống với ông cháu em!" Lục Đình Chính kéo tay cô muốn cô ngồi xuống.
“Đình Chính, để chị dâu vào trong đang còn nhiều việc phải làm nữa!" Lục phu nhân lên tiếng
“Con bé không đi đâu hết, bộ người làm hết việc làm rồi sao còn bắt con bé vào làm, nếu thiếu người trực tiếp cử thêm!" Ông nội đập gậy xương nền nhà mà ngắt lời con dâu mình.
“Nhưng bố con bé là con dâu nên phải chuẩn bị bếp núc là điều đương nhiên!"
“Trong nhà này ta là chủ, con bé là con dâu đích tôn nhà họ Lục này không cần phải làm những việc này!" Ánh mắt ông tức giận nhìn con trai và con dâu mình mà nói.
Hai ông bà họ Lục cũng không thể cãi lại dù gì ông cũng đã lớn tuổi, sức khoẻ cũng yếu nên bọn họ đã thôi không nói thêm.
Cô cũng không muốn làm trái lời của ông nên đã ngồi xuống trò chuyện với ông, bố mẹ Lục Tần Phàm càng nhìn cô càng không vừa ý đã tìm cớ mà rời đi.
“Ông nội cháu có món quà tặng ông!" Diệp Vân Ánh lấy món quà đang ôm trên tay đưa đến tận tay cho ông.
“Quà cáp gì, cháu đến nói chuyện với ông là ông vui rồi!"
Ông nội nhận món quà của cô rồi mở ra, chiếc khăn được đan rất cẩn thận, mặc dù không phải là một chiếc khăn cao quý có nhãn hiệu nổi tiếng nhưng đây là tấm lòng mà cô dành cho người ông kính yêu này.
“Woa, là một chiếc khăn đan tay, chị dâu chị khéo tay thật đấy!"
“ Là do hồi nhỏ chị học được thôi, ông nội món quà của cháu không đáng giá là bao nhiêu nhưng mong ông nhận cho cháu vui!"
“ Rất đẹp, cảm ơn cháu nhiều!" Ông có vẻ rất thích chiếc khăn này, nên đã trực tiếp quàng lên cổ ông còn khoe cho cả người giúp việc về chiếc khăn.
Ông vui là cô cũng thấy vui rồi!
Rất nhanh tiệc mừng thọ của ông đã diễn ra, hôm nay đã chọn ở nhà trước một chiếc váy dạ hội màu xanh dương có đính đá nhẹ nhàng không quá nổi bật. Người cô cũng rất vừa vặn với chiếc váy, chỗ lồi chỗ lõm rất đẹp, đường nét trên cơ thể cô lại một lần nữa được chiếc váy trưng ra. Mọi đường nét cho thấy con người cô cũng rất thu hút mọi ánh mắt.
Chiếc váy lần này không giống như lần trước, nó không bị xẻ quá lộ liễu mà rất kín đáo. Phần chân váy được may thêm một lớp vải bên ngoài tạo độ phồng khi đi, đính thêm nhiều đá ở phần hông và phần ngực tạo ra sự quyền quý cho người mặc.
Tiệc mừng thọ của ông được tổ chức rất lớn, nhiều khách có địa vị cao trong giới kinh doanh và cũng không thể thiếu phóng viên của các cánh nhà báo lớn nhỏ đến để đưa tin.
Tiếng người cười nói từ bên ngoài sân vườn biệt thự cho đến bên trong, chỗ nào cũng có tiếng cười nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...