“Tổng giám đốc, ngài cảm thấy như thế nào, bác sĩ nói cần nghỉ ngơi thêm, ngài có việc gì cứ giao phó tôi đi làm được rồi.” Lôi Đình đứng ở bên giường hơi lo lắng nhìn lên khuôn mặt của Lãnh Thiên Cuồng. Hắn đã ở cạnh người đàn ông bên cạnh từ rất sớm, chứng kiến người đàn ông này từ thiếu gia nhà giàu trở thành tay xã hội đen kiêu hùng, sau đó lắc mình một cái lại trở thành trùm xã hội đen, cùng nhau vượt qua bao nhiêu sóng gió. Thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy người đàn ông này tiều tụy như vậy, ánh mắt vô hồn kia khiến hắn thấy rất lo lắng.
“Trong công ty ổn thoả chứ?” Giọng nói của Lãnh Thiên Cuồng rất khàn, kể từ lúc tỉnh dậy hắn cũng không mở miệng nhiều, luôn cảm thấy hụt hẫng tựa như đánh mất đi một thứ quan trọng nhất.
“Mọi thứ đều rất tốt, trong lúc ngài ngủ mê man, tiểu thư đã phân phó chuyện của công ty cho tôi và trợ lý Cơ thu xếp ổn thoả rồi.” Lôi Đình báo cáo cụ thể.
Nghe được hai chữ “tiểu thư” này, ánh mắt trống rỗng của Lãnh Thiên Cuồng bỗng lóe sáng, dường như chỉ trong giây lát, cũng mau chóng biến mất tăm.
“Chuyện trong bang thì sao?”
“Mọi việc trong tổ chức bình yên vô sự, chỉ là...” Kể từ khi Lãnh Thiên Cuồng chuyển hướng sang kinh doanh, Cuồng Môn ngày xưa chính là bang phái hắc đạo đứng đầu, nay hơn một nửa đã rút về hoạt động ngầm, trong đó có rất nhiều thành viên cũng đã gia nhập vào nội bộ công ty, trở thành nhân viên công sở. Nhưng Cuồng Môn vẫn là Cuồng Môn như cũ, mà Môn chủ Cuồng Môn, Lãnh Thiên Cuồng hoàn toàn có khả năng kiểm soát khống chế được Cuồng Môn .
“Nói.”
“Tổng giám đốc, sau khi ngài bị thương tôi liền sai người đi điều tra, chính xác là đám người của Hỏa Vân làm, bọn chúng có ý muốn phát triển tại địa bàn này, cho nên ra tay động thủ với ngài vì nghĩ rằng ‘nhất cử thành danh’ (vừa làm đã nổi tiếng, trong truyện ám chỉ việc soán ngôi của đại boss – sau đó có tiếng luôn). Ngày thứ hai kể từ ngày ngài bị thương tôi liền sai thuộc hạ xem chừng bọn chúng, nhưng cách đây hai hôm bọn thuộc hạ đã báo cáo lại, tổng bộ Hỏa Vân bị thiêu rụi, toàn bộ những thành viên chủ lực đều tử vong, mặc dù một số thành viên may mắn sống sót thoát ra ngoài, nhưng cũng không tập trung lại, có thể nói tổ chức Hỏa Vân chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa...” Nói tới đây Lôi Đình liền dừng lại, ánh mắt do dự nhìn Lãnh Thiên Cuồng.
Lãnh Thiên Cuồng quét mắt qua hắn một cái sau đó hỏi: “Là do ai làm?” Hỏa hoạn, không cần suy nghĩ cũng biết chuyện này tuyệt đối không thể nào là chuyện ngoài ý muốn, nếu không thì làm sao mà không một ai trốn thoát được. Người của Hỏa Vân cũng không phải là kẻ ngốc, vậy mà toàn bộ đều bị thiêu chết, tính ra cơ hội sống gần như chỉ là con số lẻ.
“Không phải do người của chúng ta, tôi đã sai người đi điều tra bọn chúng cũng không phát hiện được gì.” Lôi Đình cũng hiểu được suy nghĩ của Lãnh Thiên Cuồng, trong giới hắc đạo, giết người phóng hỏa là phương thức đơn giản nhất, nhưng rốt cuộc là do ai làm. Mặc dù trong lòng hắn có một suy đoán làm chấn động tâm can, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng có cảm giác không thể tin được!
“Chuyện Hỏa Vân sai người ám sát ta cũng chẳng mấy người biết?” Lãnh Thiên Cuồng bị người của Hỏa Vân đánh trọng thương, mấy ngày sau người của Hỏa Vân liền bị tiêu diệt, chuyện này nếu nói rằng không liên quan đến hắn, có đánh chết hắn cũng không tin.
“Ngoại trừ tôi và mấy tên gác cửa ra thì không ai biết chuyện này, vì Hỏa Vân ám sát thất bại nên cũng không dám tuyên truyền ra ngoài, hơn nữa tôi cũng đã điều tra, tổ chức Hỏa Vân này là tổ chức mới thành lập, ngoại trừ chúng ta ra bọn chúng cũng không có kẻ địch nào khác.” Trên giới hắc đạo, phương pháp ‘nhất cử thành danh’ cũng không có nhiều, việc ám sát lão đại của một bang phái chính là một loại trong đó, tổ chức nhỏ nổi dậy làm việc như vậy, sau khi thành công thì danh tiếng lại càng lớn hơn. Lãnh Thiên Cuồng mặc dù đã ẩn thân, nhưng vẫn không thể nghỉ ngang không giữ vai trò trùm xã hội đen được, cho nên nếu như có thể ám sát thành công hắn, nhất định sẽ ‘nhất cử thành danh’.
Mấy năm nay Lãnh Thiên Cuồng cũng không ít lần gặp chuyện như vậy, nhưng phần lớn chưa kịp hành động đã bị tiêu diệt, lần này là do Lãnh Thiên Cuồng xem thường.
“Vậy là không có bất kỳ mục tiêu nào đáng ngờ sao?” Vào giờ phút này, Lãnh Thiên Cuồng không thể tin được rằng mạng lưới tin tức của Cuồng Môn lại không thể tra ra được bất cứ sơ hở nào.
“Cũng không phải như vậy… Ngày đó, vào khoảng thời gian trước khi xảy ra hỏa hoạn, tiểu thư không ở phòng bệnh mà quay về, lúc đó cũng là lúc chuyện kia kết thúc, tôi, tôi...” Lôi Đình len lén nhìn sắc mặt của Lãnh Thiên Cuồng, cắn răng nói ra suy đoán của chính mình: “Lúc tiểu thư trở lại tôi cảm nhận mùi vị của máu tươi, mùi đó rất nồng..., lúc ấy tôi cũng không chú ý lắm, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng bây giờ nghĩ lại thì...” Lôi Đình không nói câu kế tiếp vì hắn nghĩ tổng giám đốc sẽ hiểu ý tứ của hắn.
Đúng như dự đoán, sau khi nghe Lôi Đình kể xong, mặt Lãnh Thiên Cuồng biến sắc, nặng nề chau mày.
“Điều này có thể sao?” Hắn biết Tuyệt Mị vẫn luôn có thói quen tập luyện, nhưng qua nhiều năm như vậy, hắn chưa từng động thủ với cô, Tuyệt Mị cũng cự tuyệt lời đề nghị mời người về dạy cho cô của hắn, cho đến nay hắn cũng không biết rằng Tuyệt Mị đã đạt tới trình độ nào. Nhưng cho dù người lợi hại đến mấy cũng không thể một mình đấu với tổng bộ Hỏa Vân, hơn thế nữa mấy người bạn kia của cô chắc cũng không có khả năng ấy...
“Thuộc hạ không biết, đây là do thuộc hạ suy đoán thôi, kể từ lúc tổng giám đốc bị thương tới nay, tiểu thư không rời khỏi phòng bệnh một khắc nào, ba ngày ba đêm không nghỉ ngơi. Ngày hôm đó có chuyện nên rời khỏi, hơn nữa chuyện xảy ra lại trùng hợp như vậy...” Trùng hợp đến mức khiến hắn không thể nào có suy đoán khác được.
“Ba ngày ba đêm không nghỉ ngơi? Cậu nói là tiểu thư một mực chăm sóc ta sao?” Lãnh Thiên Cuồng vội vàng hỏi, ngược lại giọng nói lạnh nhạt vừa rồi có phần nhiệt tình hơn.
“Dạ, hơn nữa sau khi tiểu thư ra ngoài liền lập tức trở lại, quần áo cũng không đổi khác, đây cũng là lý do khiến thuộc hạ suy đoán.” Nhưng không biết vì sao sau khi tổng giám đốc tỉnh lại, lại không thấy bóng dáng tiểu thư đâu. Khi hắn thông báo sự việc, tiểu thư cũng chỉ lạnh nhạt nói một câu biết rồi liền cúp máy, khiến cho hắn cảm thấy rất mơ hồ nhưng cũng không biết nên làm thế nào, mà thái độ của tổng giám đốc cũng rất kỳ quặc, rõ ràng nghĩ tới bóng dáng của tiểu thư nhưng lại không nói ra.
Lãnh Thiên Cuồng cảm thấy trong lòng chua xót, đau lòng vì Tuyệt Mị đã chịu khổ, vì vết thương của hắn khiến cô đau lòng, chính hắn đã phụ sự tin tưởng của cô. Mặc dù bảo bối của hắn rất lợi hại, cô thông minh ưu tú ở rất nhiều mặt, nhưng dường như ở khía cạnh tình cảm lại rất đơn giản thuần khiết, chính do suy nghĩ của hắn đã trở nên bẩn thỉu, khiến hắn không thể yêu cô đơn thuần như vậy nữa, chính hắn đã khiến cô bị tổn thương...
“Tổng giám đốc?” Lãnh Thiên Cuồng vẫn không trả lời, Lôi Đình khẽ gọi một tiếng.
“Cậu đi ra ngoài trước đi, ta thấy mệt.” Giọng nói của Lãnh Thiên Cuồng nghẹn lại.
Lôi Đình do dự một chút rồi đi ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lúc này Lãnh Thiên Cuồng bên trong liền nhắm mắt lại, dường như khóe mắt đã ngân ngấn. Trong phòng bệnh có chút tịch mịch, dáng vẻ ấy sao lẻ loi quạnh vắng, thân thể ấy toát ra mùi vị của sự tuyệt vọng, cảm giác bi thương khiến người khác muốn rơi lệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...