Giang Thư trở về nhà, trên tay là hai túi hạt dẻ rang nóng hôi hổi, một cho bé con và một cho A Miên.
Giang Thư là một đại mỹ nhân, năm nay y đã hơn bốn mươi bảy tuổi, ngực nở mông to, tính cách mềm mại, ôn nhu như nước.
A Miên ba mươi tám tuổi, bề ngoài có hơi mũm mĩm, hai má hồng hào, đôi môi chúm chím, là người đơn thuần, yếu đuối.
Giang Thư và A Miên cùng là người song tính, trong trái tim cả hai đều mang vết thương lòng.
A Tô là bé gái do A Miên sinh ra, năm đó y làm giúp việc trong một gia đình rất giàu có, ông bà chủ có một cậu con trai duy nhất nên rất được nuông chiều, tính cách của hắn cũng vì vậy mà vô cùng hung hăng, ngạo mạng, hắn rất thích bắt nạt A Miên, hay mắng y là đồ con heo mít ướt, khiến y chịu không biết bao nhiêu là khổ sở.
Một hôm, cậu chủ tụ tập ăn chơi với bạn bè, uống say nên mất đi lý trí, A Miên vất vả đỡ cậu chủ lên giường, vừa mới đứng dậy đã bị hắn bắt lại, sau đó y bị cậu chủ cưỡng hiếp cả một đêm.
Sáng hôm sau, cậu chủ thức dậy thấy cảnh tượng trước mặt đã nổi nóng mà đánh A Miên, cũng phải thôi, nếu không do rượu thì một đại thiếu gia như hắn căn bản không thèm động đến một con heo giống như A Miên.
A Miên đáng thương khóc lóc cuống quýt xin lỗi hắn, cầu xin hắn không đuổi y đi, y còn phải làm việc để trả nợ cho bố mẹ và lo cho các em đang ở quê nhà.
Cậu chủ đẩy y ra, tức giận mà bỏ đi, lúc đó A Miên vô cùng sợ hãi, cứ nghĩ mình chắc chắn sẽ bị đuổi rồi.
Cả người y vô cùng thê thảm, tràn ngập dấu răng và dấu vết hoan ái, âm hộ cũng sưng to như bánh màn thầu, A Miên chỉ có thể nhịn xuống đau đớn, lôi kéo thân thể tiếp tục công việc.
Không ngờ rằng cậu chủ giữ y lại, A Miên mừng rỡ lau lau nước mắt cúi đầu cảm ơn, cậu chủ lại mắng y, nói y đừng hòng để chuyện đó xảy ra một lần nữa.
Tháng ngày sau đó của A Miên khổ không nói nên lời, cậu chủ không có ngày nào là không gây chuyện với y, làm cho A Miên khóc hết nước mắt mới thôi.
Nhưng, lần thứ hai lại tiếp tục xảy ra, cậu chủ say rượu tiếp tục cưỡng hiếp y, A Miên đáng thương khóc lóc cầu xin như thế nào hắn cũng không dừng lại, hắn còn thô bạo mà dùng sức hơn nữa, làm A Miên gần như chết đi sống lại.
Sau lại có lần thứ ba, thứ tư, thứ năm....rồi đến vô số lần, ban ngày cậu chủ mắng y, thậm chí dẫn bạn gái về nhà, ban đêm lại lẻn vào phòng chiếm đoạt A Miên.
Đến khi ông bà chủ phát hiện thì A Miên lại bị đánh một trận, họ cho rằng y muốn trèo cao nên quyến rũ cậu chủ, còn muốn đuổi y đi.
Không ngờ rằng sau việc đó lại phát hiện y mang thai, cậu chủ lúc này mới chột dạ, hắn còn cả tương lai phía trước, hắn đối với A Miên cũng chỉ là hứng thú mới lạ, lúc này hắn cũng chán thân thể của y rồi, hắn không muốn phải mang gánh nặng với một ông chú cả đời.
Cậu chủ bắt y phải bỏ đứa bé.
A Miên vô cùng hoảng sợ khóc lóc quỳ gối xuống đất, cầu xin hắn cho y giữ đứa bé lại, đợi y sinh ra bé con sẽ lập tức ôm bé con rời đi, không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa, sẽ không cản trở tương lai của hắn.
A Miên phải quỳ gối cầu xin cả đêm hắn mới miễn cưỡng đồng ý.
Sau đó, A Miên vừa làm giúp việc vừa dưỡng thai, mặc dù đứa bé này không được ai mong đợi nhưng y vẫn rất rất yêu thương bé.
Đợi chín tháng mười ngày sau, A Miên ở năm ba mươi lăm tuổi mà sinh ra A Tô.
Lại đợi A Tô được sáu tháng, y mới cuống quýt mà giữ lời hứa, một tay ôm bé con một tay ôm túi xách rời khỏi Ngụy gia.
Khi ấy Ngụy Thần nhìn cũng không nhìn lấy bé con một cái, chỉ là ném cho y một số tiền lớn, nghiến răng nhấn mạnh từng chữ "Sau này nhớ đừng xuất hiện trước mặt tôi."
A Miên mắt ứa nước mắt ôm chặt bé con vào lòng, y thật sự không biết phải đi đâu, bé con khóc lóc muốn uống sữa, y vội vàng mở áo đút sữa cho bé, A Miên âu yếm hôn lên trán bé, bé con là tất cả niềm hạnh phúc trên đời này của y.
A Miên đem một nửa số tiền gửi về cho bố mẹ lại không dám nghĩ đến chuyện trở về quê, nếu bố mẹ biết y chưa chồng mà có con sẽ đuổi y ra khỏi nhà, y cũng không muốn bé con phải chịu ánh mắt phán xét của mọi người xung quanh.
A Miên quyết định ôm bé con đi đến Hoa thôn.
Ở đó, y đã gặp Giang Thư.
Giang Thư và chồng cũ vừa mới ly hôn, chồng cũ nhỏ hơn y rất nhiều tuổi, Giang Thư ở bên cạnh hắn từ lúc hắn còn học cao trung, cùng hắn trải qua thời thanh xuân đến lúc hắn thành công, đợi đến Giang Thư ba mươi lăm tuổi, hai người mới nắm tay nhau đi đăng ký kết hôn.
Cưới nhau mười năm nhưng cả hai vẫn chưa có con, chồng cũ bị người nhà hối thúc không thôi, họ còn mắng nhiếc Giang Thư là đồ không biết xấu hổ, lớn tuổi rồi còn quấn lấy chồng cũ trẻ tuổi không tha, đã vậy còn không biết đẻ.
Lúc đó Giang Thư chỉ có thể âm thầm lau nước mắt, không dám kể chuyện này cho chồng cũ nghe, y khổ sở tự trách móc bản thân, là do lỗi của y, thân thể của y đã yếu ớt từ nhỏ, hay bị bệnh vặt quanh năm, tuổi cũng lớn rồi.
Y không chịu được tính ái quá mức của chồng cũ trẻ tuổi, khi làm cũng chỉ biết khóc đau cầu dừng lại, thậm chí còn có chút sợ hãi trốn tránh chuyện chăn gối.
Chồng cũ rất tôn trọng y, hắn không hề ép buộc Giang Thư, chỉ có thể thèm thuồng mà nhìn y, sau đó trốn vào nhà vệ sinh tự mình giải quyết.
Mặc kệ thế nào hai người vẫn thắm thiết vô cùng, chồng cũ trẻ tuổi đẹp trai hận không thể đặt y ở đầu quả tim, hận không thể mỗi ngày đều đè y ra mà làm.
Nhưng kết quả rồi sao chứ, áp lực từ gia đình, áp lực từ công việc, tình dục lại không được giải tỏa, chồng cũ dần dần đi sớm về trễ, dần dần tỏ ra lạnh nhạt với y.
Sau lại, y phát hiện hình như hắn có người khác.
Trái tim của y gần như vỡ vụn, Giang Thư trốn trong góc, y khóc đến nấc lên, y một chút cũng không trách chồng cũ, mọi lỗi lầm đều do bản thân y, y đã tự trách móc, dày vò bản thân, khiến bản thân đau đớn cho đến khi ngất xỉu mới thôi.
Giang Thư quyết định chủ động đưa ra đề nghị ly hôn, giải thoát cho cả hai, ban đầu chồng cũ làm loạn không chịu đồng ý, nhưng dưới sức ép của ba mẹ, hai người lại dây dưa nửa năm mới có thể buông tha lẫn nhau.
Giang Thư thứ gì cũng không lấy, một mình rời khỏi thành phố S.
Y quyết định chạy đến Hoa thôn, nửa đời còn lại sẽ sống ở đây, không ngờ lại gặp được hai ba con A Miên đang lưu lạc, Giang Thư hiền lành đã cưu mang hai ba con A Miên, sau rồi cả hai cứ như vậy mà quyết định nương tựa ở bên nhau.
Đến bây giờ cũng đã được hai năm.
A Tô vừa nhìn thấy Giang Thư đã chạy đến ôm chầm lấy y, Giang Thư bế bé lên, đưa cho bé một túi hạt dẻ rang, túi còn lại y cười mềm mại mà đưa cho A Miên.
Một nhà ba người cứ như vậy mà vui vẻ ăn hạt dẻ rang, không khí hòa thuận lại ấm áp.
Mặc dù cùng là người song tính nhưng cả hai đều không lấy đó làm quan trọng, buổi tối hai người chỉ đơn giản là hôn nhau một chút sau đó lại ôm nhau đi ngủ.
Giang Thư lột vỏ hạt dẻ rang đút cho bé, lại nắm lấy tay A Miên mềm mại nói
"Ừm...đợi ăn cơm xong chúng ta cùng sắp xếp quần áo nhé, hai ngày sau sẽ lên đường."
A Miên cũng nắm lấy tay y, lau lau nước mắt gật gật đầu, A Miên cảm thấy bản thân thật may mắn khi có Giang Thư bên cạnh.
Từ khi sinh ra A Tô đã mang bệnh trong người, bác sĩ bảo điều kiện ở thôn không tốt, hai người chỉ có thế đến thành phố S, bệnh viện ở đó vô cùng hiện đại, có thể hoàn toàn chữa khỏi bệnh cho A Tô.
Vì vậy, Giang Thư và A Miên quyết định một lần nữa lại trở về thành phố S, nơi cả hai đã từng rời đi.
tobokkingonlamm.wordpress.com
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...