Cưỡng Ái Thành Hôn Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời


- Hứa Phong Đàm, nếu có kiếp sau, nhất định phải sống thật tốt nhé.
Bàn tay của Chúc Tự Đan nhuốm đầy máu, run rẩy đặt nhẹ lên má của Hứa Phong Đàm.

Nước mắt cô đang rơi, ấn đường nhíu mày lại vì đau.
Ở phần lưng của Chúc Tự Đan chảy rất nhiều máu, nhiều tới nỗi thấm đẫm lòng bàn tay anh, Hứa Phong Đàm không nhịn được mà rơi nước mắt, khó khăn lắm mới nói được vài lời.
- Không, đừng mà, kiếp sau cái gì chứ?
Chúc Tự Đan tiếp tục mỉm cười, sau đó cô nhắm lịm mắt đi.
Hứa Phong Đàm lúng túng, không biết nên làm gì, chỉ biết ôm cô thật chặt.
Một lát sau, Hà Tỉnh Hoà cùng Đường Tam đứng ở trước mặt anh, từ trên cao nhìn xuống với ánh mắt khinh bỉ, Đường Tam lạnh lẽo buông lời.
- Hứa Phong Đàm, mày cũng nên chầu trời theo con bé đó rồi.
Hứa Phong Đàm ngước mặt lên, nhìn thấy họ thì liền cười nhếch rồi nhắm mắt lại như đang đợi chờ khoảnh khắc chạy theo Chúc Tự Đan về thế giới bên kia vậy.
Câu nói kia vừa dứt, Hà Tỉnh Hoà đưa súng lên bắn thẳng vào trái tim của Hứa Phong Đàm.

Cuối cùng thì họ cũng được đoàn tụ.

Anh tự hỏi:

- Tại sao lại không có cảm giác đau thế nào? Là mình chết thật rồi hay sao?
Một màu đỏ nhuốm trùm giấc mơ của Hứa Phong Đàm, anh bật dậy khi trời vẫn còn tối, khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán mình.

Sau đó nhìn sang bên cạnh, thấy Chúc Tự Đan vẫn an yên mà ngủ say sưa thì anh mới yên tâm phần nào.
Anh khẽ hôn lên trán của Chúc Tự Đan, nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm rồi ôm cô thật chặt, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Chúc Tự Đan thỉnh thoảng lại dụi dụi vào vòm ngực rắn chắc của anh, yên tâm mà ngủ ngon lành.
***
Khi Chúc Tự Đan tỉnh dậy, cô chỉ còn một mình, còn anh thì không còn.

Khi cô vừa mới bước xuống giường, cơn đau nhức ở bụng dưới bắt đầu lan ra, thậm chí còn vẫn còn cảm giác rát nữa.

Mỗi lần nhớ về ký ức tối qua thì Chúc Tự Đan chỉ muốn chửi thầm người đàn ông kia.
- Tên đáng ghét, không có chừng mực gì cả.
Cô chỉ sợ nếu tiếp tục như thế này thì cô sẽ hỏng mất.

Chẳng muốn quan tâm tới người đàn ông kia nên cô lẳng lặng đi vệ sinh cá nhân, xong xuôi thì xuống dưới nhà.
Vừa xuống tới nơi, cô đã nhìn thấy chị Tần đang chuẩn bị bữa sáng cho cô nhưng vẫn không có Hứa Phong Đàm, cô cũng chẳng thèm hỏi, trực tiếp ngồi xuống bàn ăn.
Chỉ vài giây sau, chị Tần lập tức đưa một bì thư cho cô.
- Chúc tiểu thư, Hứa tổng kêu đưa cái bì này cho cô.
Chúc Tự Đan gật đầu.

- Vâng.
Vì tính hiếu kỳ nên cô lập tức mở nó ra rồi xem xét một chút.

Chẳng hiểu từ khi nào mà Hứa Phong Đàm lại muốn giao lưu bằng thư viết tay nữa.
Đọc xong một lát thì cô tức giận, liền gọi điện cho Hứa Phong Đàm.

Khi bên kia vừa mới nhấc máy thì cô liền chửi bới một mạch.

- Hứa Phong Đàm, có phải anh là một tên điên hay không? Chơi tôi chán rồi lại đuổi tôi đi.

Tôi là con chó của anh à?
Hứa Phong Đàm đang ở văn phòng, anh đang bù đầu trong một đống tài liệu nhưng vẫn phải tỉnh táo để giải thích cho Chúc Tự Đan.
- Không có, anh chỉ muốn tốt cho em thôi.
Chúc Tự Đan không nhịn được, lập tức nói thêm:
- Nếu anh muốn tốt cho tôi thì từ đầu đã không hành hạ tôi như thế này.
Kết thúc câu nói đó, không khi ở hai bên đều trùng xuống, cả anh và cô cũng không nói thêm câu nào.

Khoảng lặng cứ thế xuất hiện, trên tay cô là bìa đỏ một mảnh đất do cô đứng tên, bên cạnh còn có vài cái thẻ ngân hàng.

Anh ghi chú cũng rất rõ ràng, số tiền cùng với căn nhà này có thể cho cô một cuộc sống an nhàn suốt quãng đời còn lại.

Nhưng không hiểu vì lý do gì mà cô lại nổi giận.

Cô tự hỏi.
- Chẳng phải ban đầu mình cố tình gây rối để rời xa anh ta hay sao? Vậy mà khi toại nguyện rồi thì lại cáu bẳn, khó chấp nhận đến thế?
Hứa Phong Đàm ở đầu dây bên kia im lặng một hồi, không thấy cô nói thêm gì nên bỏ điện thoại ra xác nhận một chút, thấy cô vẫn giữ máy thì anh từ tốn giải thích.
- Chúc Tự Đan, anh biết từ trước tới giờ anh đã khiến em khổ cực, bây giờ anh đã suy nghĩ thấu đáo, chúng ta nên buông tha cho nhau đi.


Từ nay, em chính thức tự do, anh sẽ không bao giờ đến tìm em nữa.

Khi nào em rời khỏi đó cũng được, anh tôn trọng em, chỉ cần em nói một tiếng, anh liền sắp xếp cho em.
Hứa Phong Đàm nói rất nhiều, ngữ khí cũng rất chậm rãi, Chúc Tự Đan biết anh nghiêm túc nên cô cũng nghiêm túc suy nghĩ giống anh.
Nếu như anh muốn chấm dứt thì cũng tốt thôi, anh tình tôi nguyện, mãi mãi rời xa nhau.

Cô không chần chừ nữa mà đáp:
- Được.
Dù sao anh cũng cho Chúc Tự Đan nhiều tiền như thế, coi như là bù đắp đi, cô sẽ nhận.

Vì anh ta mà cuộc sống của cô trở nên khốn đốn, không việc làm, không tiền bạc, không hạnh phúc.

Nếu đã tạo điều kiện cho cô thì cô sẽ nhận lấy.
Điện thoại kết thúc, Hứa Phong Đàm lập tức vuốt mặt của mình để thêm tỉnh táo, sau đó thở dài thêm một hơi.
- Xin lỗi, anh không thể giữ em ở bên cạnh mình được nữa rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận