Cuốn Sách Phép Thuật Của Ped

Khái quát: Rau củ quả quê hương.

"A, xin lỗi, sổ của thầy..." Thiếu niên nhìn chăm chú vào thực vật trước mặt cả buổi rồi mới nhớ ra điều gì đó, cậu quay qua nói với Xoăn.

"Không sao, được ngắm cảnh vừa rồi là vinh hạnh của tôi." Xoăn chân thành trả lời.

Anh nói không hề sai, lần đầu tiên viết thần chú, thậm chí còn là lần đầu thử viết ngôn ngữ phép thuật đã thành công chính là minh chứng cho sự ra đời của một pháp sư thiên tài. Nghe nói, phép thuật đầu tiên của pháp sư có hồn, nó thô ráp mà tinh giản, khiến người ta vừa nhìn đã thấy được hình dáng ban sơ của phép thuật. Chỉ cần có chút thiên phú học phép đều có thể đạt được ít nhiều, nhưng anh chỉ ngắm chơi chứ chả ngẫm ra được gì cả.

Quả nhiên anh không có chút thiên phú nào...

Xác nhận chuyện này thêm lần nữa, nói Xoăn không uể oải xíu nào là xạo, nhưng anh cũng có cách tự an ủi bản thân.

Không có năng lực pháp thuật thì sao chứ, anh không chỉ có cơ thể mạnh mẽ, mà còn sở hữu thêm nghị lực mạnh mẽ hơn! Khi đó nhiều người đến tranh sách phép như thế, nhưng hôm nay đứng tại đây, ngay trước sách phép, thậm chí thấy được phép thuật đầu tiên chỉ có mỗi anh thôi.

Đấy cũng là một loại năng lực.

Việc biết rõ bản thân không có chút năng lực pháp thuật nào chẳng hề khiến Xoăn dao động, anh nhìn thực vật trên thùng, yên lặng nhớ lại cảnh vừa xảy ra.

"Có muốn em viết lại không? Nhưng bút thì còn, cơ mà anh còn cuốn sổ nào không?" Thiếu niên lại hỏi.


Xoăn liền lắc đầu: "Cậu là thiên tài, viết lại rất có thể vẫn xảy ra cùng kết quả thôi. Nhưng đúng là cậu cần cuốn vở mới để tiếp tục luyện tập đấy, luyện đến lúc có thể tùy ý khống chế chú ngữ trên nó, muốn phóng thì phóng, muốn viết là viết, mới được."

Thiếu niên ngẩn người, cậu gãi gãi đầu: tự nhiên có cảm giác được khen là sao ta? Nhưng mà anh ta khen tùy ý quá nên cậu chưa kịp phản ứng đã đổi sang chủ đề mới rồi...

"Còn trang khi nãy thì cũng không cần lo, tôi nhìn cậu viết cũng thuộc rồi." Xoăn nói rồi nhớ lại những câu chữ lúc nãy thiếu niên viết ra, anh nói tiếp:

"Đây là một phép thuật đơn giản, giúp người dùng... ăn được thức ăn quê hương... giữa hành trình... Nội dung phép thuật lúc nãy đại khái là vậy, phần còn lại là thần chú."

"Anh thông minh quá đi!" Thiếu niên tán dương.

"Tại não to thôi." Xoăn đáp lại nhàn nhạt.

Cơ bản là hình thể của rồng lớn, đầu to thì não cũng to theo rồi.

Xoăn không thấy mình nhớ giỏi thì đặc biệt chỗ nào, nhưng bản thân thiếu niên cuối cùng cũng hiểu lý do vì sao khi nãy anh khen mình tùy ý tới vậy: Anh ấy cũng siêu cực!

Thiếu niên nhìn Xoăn gật gù, lại nhìn theo ánh mắt anh mà thấy "rau" và "trái" mình vừa biến ra, lại cảm thán: "Thần kỳ ghê, sao mà làm được ta? Ban đầu em đã nghĩ có khi nào trong trang giấy làm sổ có hạt cây không, phép thuật kia có thể hoàn nguyên hạt giống đó, nhưng mà chỗ rau quả này không giống đồ bản xứ tí nào..."

Sau đó cậu liền hái một quả cầu giống trái cây có gai, rồi lại không biết ăn kiểu gì.

Xoăn liền cầm lấy trái cây trong tay cậu: "Đây là trái kaka, là loại quả đại diện cho nước Kaka Bulin, cũng đúng thôi, Ped – tác giả cuốn sách phép này hình như sinh ra ở vương quốc Kaka Bulin, với ông ấy thì đây là đồ ăn quê hương."

"Nhìn nó có vẻ khó ăn nhưng mà vẫn ổn lắm, cậu chỉ cần rút cái gai này ra..." Xoăn vừa nói vừa rút cây gai lớn nhất trên chóp quả kaka ra, dưới chân gai còn kéo theo một viên cầu nho nhỏ màu đỏ, căng mọng và trong suốt, lấp lánh dưới ánh đèn.

Xoăn cầm lấy cây gai rồi đưa trái cây màu đỏ đến trước mặt thiếu niên.

S11 hé miệng cắn một miếng hết quả, ánh mắt cậu liền sáng rực: "Ngọt ghê! Ngon quá chừng! Ngon hơn rau em trồng nhiều."

Xoăn nhớ tới vị của cây hành liền trầm mặc.

Cậu liền rút thêm một cái gai đưa đến bên miệng cậu ta.

Cứ thế ăn xong một loại quả, Xoăn lại chỉ cậu cách ăn loại rau còn lại.


"Đây là rau bulin, một loại rau thường gặp cũng tới từ vương quốc Kaka Bulin. Cách ăn món này rất dễ, rửa là ăn được luôn, bản thân nó có vị mặn nhẹ, cũng thực sự rất giàu muối..."

Thế nên S11 lại ăn một bó rau lớn.

Sau cùng cậu mỹ mãn ợ một cái no nê: "Lâu lắm rồi mới được ăn no vậy á..."

Cậu ta cứ thế ôm bụng nằm dưới đất, ánh nắng chiếu qua nóc nhà kính chiếu lên mặt cậu, khiến làn da sâu cạn đủ màu càng lộ rõ hơn.

Xoăn nhìn thoáng qua mặt cậu, lại cầm một tập thơ cạnh đó lên: "Giờ ta cùng đọc tập thơ này."

Đôi mắt đang nhắm nghiền của thiếu niên tức khắc mở to, con ngươi màu trà nhạt trong vắt như ánh nắng của cậu nhìn thẳng vào mặt Xoăn: "Không đọc sách phép nữa sao?"

"Không được, khi nãy chúng ta đã đọc sách phép lâu lắm rồi, giờ cần phải đọc thơ."

"Dù sao đoạn thời gian trước ngày nào cũng đọc, đã hình thành thói quen rồi thì cũng không nên bỏ dở nó."

Anh nói rồi lật một tờ ra đọc.

Anh vẫn ngồi ở cạnh thùng giấy như lúc đầu, cũng là nơi thiếu niên vừa trồng một đám bả kaka và rau bulin bằng phép thuật, hai món này mới bị thiếu niên ăn khá nhiều nên cũng thưa bớt ra, để lộ khuôn mặt của Xoăn. Cũng như mọi hôm, trên khuôn mặt anh đầy sự nghiêm túc.

S11 nằm trên đất bỗng nói:

"Em cứ có cảm giác mình sẽ chết vì anh đấy."


"Nhưng mà lạ ghê, em không quan tâm."

Xoăn ngẩng đầu khỏi tập thơ, khó hiểu mà nhìn cậu...

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Rồi thiếu niên "khì" cười:

"Tự dưng thấy hai câu mới rồi của em viết thành thơ cũng ổn, thầy thấy sao ạ?"

Xoăn lại nhìn cậu ta một cái rồi cúi đầu đọc thơ.

Từ đó, thời khóa biểu của hai người đã thay đổi: Sáng thiếu niên đọc sách phép cho Xoăn, chiều thì Xoăn đọc thơ cho cậu. Thỉnh thoảng sẽ có vài tiết nhạc lý và dạy vẽ, chương trình học buổi chiều vẫn thế, nhưng tiến độ học tập ca sáng của thiếu niên tiến triển rất nhanh.

Giờ cậu đã học xong cách "trồng" được 30 loại hoa quả và 20 loại rau khác nhau rồi.

Lời tác giả:

Thiếu niên: Tui là một nông dân lành nghề ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận