Hôm nay tôi lại cùng Thái đón bé My. Sân trường hôm nay vẫn vắng như lần trước, không thấy một bóng đứa trẻ nào. Dường như con bé luôn là đứa được đưa về muộn nhất thì phải!
- Gia đình cậu không có ai chăm sóc cho con bé sao? Như việc đưa nó về đúng giờ ấy?
Thái nhìn tôi khẽ nở nụ cười quen thuộc, cậu ấy bảo:
- Mẹ Thái thì thường xuyên đi làm, mà con bé thì học buổi sáng, vậy nên mỗi người chia thời gian ra chăm sóc cho nó, việc đưa rước thì con bé luôn về sớm hơn mọi người, thế nên mẹ Thái gởi nó cho cô giáo đến khi có người đón. Nhưng Hân đừng lo, con bé với cô giáo khá hợp, nó thích ở lại mà không nhõng nhẽo.
Nghe Thái giải thích tôi có cảm giác dường như con bé bị bỏ rơi, chắc là nó buồn lắm khi thời gian ở bên người thân chẳng được bao nhiêu. Trong khi ba quan tâm tôi đến thế mà tôi vẫn rất buồn khi ông thường xuyên đi công tác. Chậc, liệu tôi có giúp được gì cho nó không nhỉ?
- A! Anh Thái!
Con bé gọi lớn rồi tung tăng với chiếc cặp hồng chạy đến chỗ chúng tôi. Vừa nhìn nhìn thấy tôi, ánh mắt con bé đã lóe lên, nó hớn hở:
- A, chị bảo có kẹo cho em đâu na?
Thôi chết! Vì Thái hẹn bất chợt khiến tôi vội vội vàng vàng mà quên mấy viên kẹo đã hứa với con bé. Hay thật, bây giờ tôi thành kẻ noi gương xấu vì không thực hiện lời hứa. Biết biện hộ thế nào đây?
- Ờ… Chị…
- My hư quá, đừng gặp ai cũng vòi kẹo như thế chứ! - Thái dường như hiểu nỗi lòng của tôi, cậu ấy lên tiếng giải vây.
Con bé nghe thế phụng phịu bảo:
- Nhưng chị Hân bảo lần sau gặp cho My kẹo mà.
- Ăn kẹo nhiều lại sún răng đấy!
- My đánh răng là hết sún mà!
………
Hai anh em bọn họ lại tiếp tục cái điệp khúc lần trước. Ây da, tôi không muốn phải ngồi chứng kiến để rồi khi kết thúc con bé lại dỗi tôi.
Trong trường này chắc chắn là có căn tin, không biết là nó nằm ở đâu nữa nhỉ?
Đưa mắt tới lui kiếm tìm, tôi mừng rơn khi nhìn thấy cái bảng to tướng chỉ vào hướng căn tin. Người bán nhìn tôi chờ đợi trong khi tôi chẳng biết nên mua gì cho con bé… À, đúng rồi, chocolate!
…
Cầm nhanh một nắm trong tay, tôi chạy thật nhanh trở lại chỗ bọn họ.
- Ăn kẹo nhiều sẽ bị béo phì rất xấu!
- Nhưng My không sợ béo “ì”!
Cả hai vẫn chưa ai chịu nhường ai, sao mà dai sức thế không biết. Tôi phải ra tay thôi!
Khẽ vỗ nhẹ vào vai Thái để ra hiệu cho cậu ấy đừng nói nữa. Tôi chạy vòng qua chỗ bé My, ngồi xuống trước mặt nó, nó bặm môi, nhăn mặt nhìn tôi thể hiện sự giận dỗi. Đưa bàn tay ra trước mặt tỏ vẻ thần bí, tôi nhìn nó cười bảo:
- My xem chị Hân có gì này!
Con bé vừa nghe tôi nói đã mở to mắt ra nhìn, đến lúc tôi trở thành hình ảnh tốt rồi đây, có khi nó sẽ xem tôi là thần tượng cũng nên.
Nhìn Thái khẽ nháy mắt một cái, tôi từ từ mở bàn tay ra, nhìn những viên kẹo chocolate bọc giấy màu khác nhau như kích thích hơn dười nắng. Mắt con bé liền há hốc miệng, gương mặt tỏ rõ sự thèm muốn, nó nói:
- Oa! Sô-cô-la cho My na?
Tôi cười nhẹ khẽ gật đầu, lật bàn tay nhỏ của nó ra, vừa đặt đống kẹo vào tôi vừa nói:
- Ừ, cho My đó!
Con bé ngay lập tức cười toe toét cầm lấy, gương mặt tỏ rõ sự phấn khích, tháo ngay một viên bỏ vào miệng. Thái cũng ngạc nhiên chẳng khác gì con bé, cậu ấy khẽ hỏi:
- Hân lấy kẹo ở đâu mà nhanh vậy?
Chỉ thẳng tay vào cái bảng có hai chữ “Căn tin” ở phía xa, Thái nhìn theo rồi ồ lên một tiếng, cậu ấy nhìn tôi cảm ơn thay con bé sau đó lại cúi xuống nhấc nó lên xe bảo:
- Được rồi, chúng ta về thôi nào!
…
Vừa được thả xuống, con bé đã chạy ù vào trong nhà. Thái nhìn tôi với vẻ ái ngại khó hiểu, cậu ấy ấp úng bảo:
- Hân… Muốn vào nhà chơi chứ?
À, tôi biết rồi, chắc là chuyện lần trước của tên Huy nên Thái mới khó xử như thế. Ngay cả bản thân tôi cũng không xác định được là có muốn vào hay không. Lỡ như lại gặp cái tên điên ấy thì ngày hôm nay của tôi thật sự quá đen rồi. Nhưng nếu tôi không vào thì Thái sẽ buồn, mà tôi thì không muốn cậu ấy buồn chút nào…
Ax, bức quá thì làm lơ thôi, hắn làm gì được tôi kia chứ! Vả lại giờ này hắn cũng đang long nhong đâu đó mà chưa về đâu, tôi nghĩ thế.
Gật đầu một cái chắc chắn, tôi bước xuống xe bảo:
- Vào thôi!
Thái đã lén cười, tôi thấy được điều đó. Thật kì lạ, cậu ấy cứ giống như anh, lúc nài nỉ tôi làm việc gì đó mà thành công, anh cũng cười một mình như thế. Thôi chết, nhắc đến anh tôi mới nhớ, ngày hôm qua tôi đã không lên mạng. Chắc anh lo lắm!
Ax, sao tôi lại vô tâm thế kia chứ! Nhưng giờ này chắc anh đang làm việc, thôi thì để tối nay vậy.
Vừa bước vào trong, tôi đã bắt gặp ngay cái mặt đáng ghét của tên Huy đứng xoa đầu con bé. Thế là tôi lại đoán sai nữa rồi, thật là tức hết chỗ nói.
Tên Huy ngước lên nhìn tôi, thoáng chút ngạc nhiên rồi lại làm gương mặt đểu giả nói:
- Ô, “bạn” Gia Hân cũng ở đây sao?
Con bé My vừa nghe hắn nói liền cất giọng ngây thơ.
- Anh biết chị Hân na.
Tên Huy khẽ lia mắt qua tôi nở một nụ cười khó hiểu rồi hắn lại bảo:
- Ừ, biết chứ sao không, bạn gái anh mà!
Gì? Hắn vừa nói gì thế? Hắn lên cơn sảng hay sao mà dám bảo tôi là bạn gái hắn kia chứ? Kẻ ngang nhiên “đầu độc” tâm hồn trẻ thơ như thế thật là không đáng sống mà!
- Này! Cậu đang đùa đấy hả? Ai dám làm bạn gái cậu cơ chứ! Tôi chưa điên tới mức đó đâu!
- Sao thế? Không phải thích quá, mà sợ xấu hổ nên bảo thế à?
Tiến đến khoát vai tôi rồi nói với cái vẻ như đúng rồi. Gương mặt bỉ ổi của hắn vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Hất mạnh tay hắn ra khỏi vai mình, tôi không muốn cái “hắc khí” của hắn dây vào người chút nào. Tốt nhất là không nên đứng gần hắn, chỉ tổ điên đầu thêm thôi, tránh!
- Này! Tránh xa tôi ít nhất mười mét đấy! Cấm lại gần khi chưa có sự cho phép!
Nói rồi khẽ lườm hắn cái cuối, tôi tiến tới đưa tay chạm vào lưng bé My, cúi đầu nhìn nó nói nhỏ:
- Chúng ta lên phòng chơi nhé!
Con bé chẳng nói tiếng nào rồi cứ thế bước lên trước.
Cũng đã một hồi khá lâu, con bé cứ cắm cúi nằm ì dưới đất mà vẽ, nó chẳng nói tiếng nào, im lặng một cách bất thường. Chẳng lẽ tôi lại ngớ ngẩn ngồi im như thế này? Tất nhiên là không rồi.
Vội tiến đến chỗ con bé, tôi lấy ra tờ giấy rồi cầm cây bút màu đen quẹt vài đường trên tờ giấy, khẽ tìm cách bắt chuyện.
- Để chị Hân vẽ bé My nhé!
Tôi vừa dứt câu, con bé liền cầm tờ giấy xoay hướng khác ngồi, tiếp tục hí hoáy hoàn thành bức tranh của nó. Mặt tôi đần ra, vô vàn câu hỏi vì sao lấp loáng hiện lên trong đầu. Thực không hiểu nổi tạo sao con bé lại đối xử với tôi như thế. Tính tôi vốn tò mò, lại thêm chuyện giận dỗi vô cớ chẳng có nguyên do kiểu này sẽ khiến tôi chết vì bứt rứt mất, không được, tôi phải tìm xem rốt cuộc nó giận tôi chuyện gì. Cầm tờ giấy, ngồi lại gần nó một lần nữa, tôi vờ bâng quơ hỏi:
- Sô-cô-la lúc nãy chị cho My ngon không?
- Không ngon - Con bé đáp với vẻ cộc cằn rồi lại cầm lấy giấy chạy lên bàn ngồi.
Lần này thì không thể chịu được nữa, tôi chạy theo con bé, nâng cao giọng tỏ vẻ giận dỗi:
- Kẹo không ngon á. Thế thì lần sau chị không mua cho My nữa đâu!
Con bé vừa nghe thấy thế, nó liền lên tiếng đính chính, cái vẻ ngây thơ khiến tôi không khỏi buồn cười:
- Kẹo ngon na, lần sau phải mua cho My nữa!
Gật đầu vài cái chắc chắn, tôi tiến lại gần con bé để tìm cho ra nguyên nhân nó giận dỗi. Tay vẽ bậy trên tờ giấy, tôi hỏi vu vơ:
- Thế lúc nãy My vui khi gặp chị chứ?
- Vui na… Nhưng, không vui gì cả! - Con bé vừa cười toe toét, sau đó lại làm mặt hình sự lắc đầu nguầy nguậy.
Tôi khẽ nhíu mày khó hiểu, tìm cách gặng hỏi:
- Sao lại không vui?
Con bé trừng đôi mắt nhỏ nhìn bộ dạng ngây thơ không biết gì của tôi, thở hắt một cái, đặt mạnh cây viết xuống bàn khiến tôi giật cả mình rồi cao giọng chất vấn:
- Chị Hân dám cướp anh Huy của My?
Lúc này tôi mới vỡ lẽ, thảo nào từ lúc tên điên ấy nói sảng xong con bé cứ lầm lì với tôi. Hóa ra là do “tình yêu” nó dành cho hắn, cơ mà tôi cướp bao giờ chứ? Bây giờ cho dù có bỏ vào hộp kim cương, đặt trên chục cái lâu đài mạ vàng, tôi cũng… nhận hết rồi đá hắn đi. Bởi hắn đâu có giá trị gì, tại sao tôi phải bỏ hết cái đống đó chỉ vì cái “thứ” như hắn?
Bị con bé giận oan như thế cũng khiến tôi tức tối, vội đính chính lại:
- Chị đã bảo là không thích hắn ta mà. Chỉ có tên Huy ấy bị điên thôi.
Tôi vừa dứt câu, con bé liền vặt lại:
- Anh Huy không có bị điên! Anh Huy là người tốt, cho My ăn kẹo thỏa thích, cho My ngủ trễ, cho My xem tivi đến khi chán, My “yêu” anh Huy!
Hờ hờ, tôi hiểu rồi, đối với con bé đó là tình yêu nhưng thật sự nó đâu biết thứ tình yêu đó gọi là vô tâm đâu kia chứ. Cái tên ấy cứ mặc cho con bé ăn kẹo, để cho nó thức khuya và dán mắt vào tivi đến mệt, thế thì có ngày con bé sẽ bị tùm lum loại bệnh như: Lười, sún, béo,… đeo bám. Đến lúc đó muốn chữa cũng chẳng dễ gì. Đúng là một người anh tồi mà! Thật là thương thay cho nó khi có người anh như thế. Không được, tôi phải “thông suốt” đầu óc của nó, nếu không cứ bị cái tư tưởng “tình yêu” ấy đeo bám, thì sau này khó mà xóa được.
Dùng hết sức nhỏ nhẹ, tôi cố giải thích cho nó hiểu:
- My nè, anh Huy cho My ăn kẹo như vậy là không tốt, ăn kẹo nhiều dễ bị sâu răng, lại còn bị bệnh nữa, đi ngủ trễ sẽ gây nhức đầu, sáng ngủ dậy mắt sẽ bị thâm đen xấu ơi là xấu, xem tivi nhiều sẽ gây hư mắt nữa, vậy nên anh Huy làm vậy là không đúng, My hiểu không.
Con bé chợt bịt lấy tai, nó đứng lên bỏ chạy hét toáng:
- My không nghe, My không nghe, My ghét chị, My ghét anh Thái! Hai người y hệt nhau, My ghét! Aaaa!!!
Vội đuổi theo con bé, tôi đến choáng với việc nó cứ chạy lung tung khắp nơi mà miệng vẫn không ngừng hét ầm lên. Trong khi tên Huy thì ngồi gác chân lên bàn xem tivi mà mặc kệ mọi thứ. Ax, tại sao con bé lại có thể yêu hắn được kia chứ?
Thái đang cặm cụi làm gì đó trong bếp, nghe tiếng động vội chạy ra, cậu ấy khuyên bảo cỡ nào con bé cũng không nghe, nó chặn hết mọi âm thanh chạy vào tai của mình. Cả hai chúng tôi đều bất lực trong việc giữ lấy nó.
Lúc này thì chỉ có tên Huy mới có thể khiến nó dừng lại mà thôi. Tôi nhìn hắn quát lớn:
- Này đồ chết tiệt, cậu mau bảo nó đi chứ. Muốn nó hét cho đến khi đứt giọng luôn hả?
Hắn vẫn làm ngơ lời tôi nói, trong khi con bé thì cứ vùng vằng chạy vòng quanh tôi và Thái. Chẳng thể nào hy vọng vào cái tên khốn kiếp kia, tôi đành ngồi phịch xuống, chờ nó chạy tới mà chộp nhanh lấy. Bịt lấy miệng con bé lại.
Con bé không ngừng vùng vẫy, cố gắng hét ra những tiếng ồm ồm. Tôi đến khổ khi phải tốn sức giữ lấy nó, cố gắng dỗ ngọt một cách nhẹ nhàng nhất:
- Nè, My ngoan thì chị sẽ cho My ăn kẹo sô-cô-la, My chịu không?
Lần đầu tiên tôi nhắc đến món ăn yêu thích mà con bé lại lắc đầu nguầy nguậy, nó vẫn cố gắng hét mà không biết mệt. Đến Thái cũng phải chịu thua, cậu ấy bảo:
- Mỗi lần nó dở chứng là lại như thế! Chỉ có một người là nó nghe theo.
Khỏi nói thì tôi cũng biết là ai, nhưng lúc này nhờ cái tên đáng chết ấy cũng như nhờ một tên lười biếng đi lao động, chỉ tốn hơi chứ chẳng được gì.
Dùng không biết bao nhiêu thứ để dỗ ngọt, thế mà vẫn không tác dụng, con bé khiến tôi phát cáu. Định quát cho nó một cái thì tên Huy chồm người ra khỏi ghế, gọi lớn
- Này My!
Con bé ngay lập tức dừng lại quay sang, sau đó hắn chấp hai ngón tay thành hình cây súng đưa ra phía trước và:
- “Bùm”, con vịt nhỏ đã bị bắn!
Ngay lập tức phản ứng, con bé nằm lăn ra đất trợn to mắt, tay chân giàn ra ra bốn phía như thể trúng đạn thật. Phải mất một lúc tôi mới hiểu đây là trò chơi của hai con người kì lạ ấy.
Bây giờ lại là một vấn đề khác, cho dù kêu đến mức nào, con bé cũng không chịu ngồi dậy, nó cứ nằm im mà nhìn thẳng lên trần nhà. Thái chẳng giúp tôi, cậu ấy cứ ngồi nhìn đầy chán nản, khẽ lắc đầu:
- Vô ích, nếu Huy không lên tiếng, nó nằm đến tối cho xem!
Nghĩ rồi tôi vội tiến đến chỗ Huy, trong lòng đang thật sự rất cáu tiết nhưng vẫn cố kìm nén nhìn hắn yêu cầu:
- Cậu mau nói gì đi chứ! Con bé chưa ăn trưa nữa đấy!
Hắn thờ ơ dán mắt vào tivi, khẽ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm đáp:
- Khi nào đói nó sẽ đòi ăn thôi!
- Cậu!!!
Cứng họng chẳng nói được lời nào, kẻ như cậu ta nói chỉ thêm tốn nước bọt, phải dùng cách khác vậy. Hít một hơi thật sâu để kìm cơn tức giận, tôi nói:
- Được rồi, mau tới bảo con bé đi. Đây là yêu cầu cuối cùng của tôi. Cậu còn nhớ là cậu nợ tôi đấy chứ?
Tôi vừa dứt lời, khóe môi hắn liền nhếch lên một nụ cười đểu, quăng cái điều khiển xuống ghế, hắn đứng lên tiến đến chỗ con bé, đi ngang qua tôi hắn dừng lại vài giây nói khẽ:
- Đừng lảng phí như thế chứ, xem như lần này tôi giúp cô, vì tôi thích cô mà. Phải không bạn gái!
Bước đi thật nhanh trước khi tôi kịp lên tiếng, nếu không kìm lòng kịp thời chắc có khi tôi đã nổi đóa lên với hắn rồi. Hừ, được thôi, xem như tôi vẫn có lợi, hãy chờ đấy, tôi sẽ giữ cơ hội này và bắt hắn làm một điều thật kinh khủng cho hắn biết mặt.
- Được rồi con vịt, mau lên phòng đi nào!
Tên Huy cúi đầu nhìn con bé ra lệnh, lúc này mắt nó mới chịu chớp lấy một cái, đầu lắc nguầy nguậy bảo:
- Con vịt chết rồi, con vịt không đi được, anh Huy bế vịt lên phòng đi!
Không chần chừ giây nào, hắn liền đưa tay ôm lấy hai bên sườn con bé bế lên và… vác qua bên vai, trông chẳng khác nào một món hàng, con bé thả lỏng người, tay lủng lẳng trên không trung khẽ chuyển động theo từng bước đi của tên Huy. Thái thấy thế cũng bước lên theo, dù gì thì cậu ấy cũng phải cho con bé ăn trưa như mọi lần.
Hôm nay tôi đúng là được mở mang tầm mắt, con bé quả thật có thanh quản phi thường. Người tốt thì bị ghét, trong khi cái tên ấy thì lại được nghe theo vanh vách. Haiz, đúng là khó hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...