Cuốn Đi Quá Khứ

Suốt buổi, bản thân Hân thì không kìm được nhìn vào bên trong nhà hàng để rồi lại tức tối mà hành hạ những “con vật” tội nghiệp xui xẻo làm thức ăn cho nó. Cứ thế bữa ăn kết thúc với sự tức tối của kẻ ngoài cuộc không-liên-quan.

- Được rồi, bây giờ chúng ta đi đâu nào? - Ông Trần nhìn Hân cười nhẹ chờ một câu trả lời.

Hân định cất tiếng nói, nhưng dừng lại khi nghĩ ra việc gì đó, nó khẽ xụ mặt:

- Đi đâu được với bà My Vân nổi tiếng đây?

Đưa mắt nhìn bà mẹ đang hớn hở bên cạnh mình, Hân khẽ lắc đầu chán nản.

Bà mẹ đang lom khom tìm thỏi son trong ví nghe loáng thoáng đứa con gái xem mình là “kẻ phá đám” vô tình, khiến bà nổi tự ái liền lên tiếng:

- Sao đi không được chứ! Chỉ cần đeo kính và trùm cái áo khoát này vào là được thôi!

Hân chẳng chút phản ứng vui mừng vì ý kiến vì vừa rồi. Gì chứ một cái kính và một chiếc áo khoát làm sao đủ để qua mắt được những con người tinh ý ngoài kia, nhỡ người ta tụ lại vội chụp hình thì nấp đi đâu được kia chứ. Hân không cười buông ra một câu nói đùa:

- Có khi phải đeo khẩu trang nữa thì mới đủ mẹ à!

Vốn định lên tiếng phản bác, nhưng rồi nghĩ qua nghĩ lại, bà Trần lại khẽ thở dài:

- Thôi được, vậy thì đeo thêm khẩu trang.

Hân nghe thế liền vô tư chạy qua bên đường mua ngay một cái màu hồng sọc về cho bà mẹ mà chẳng quan tâm đến gương mặt ấy còn rầu rỉ hơn cả.


Nhận lấy với nửa con mắt, mẹ Hân lèm bèm:

- Nè, màu hồng thì đúng là đẹp nhưng con nghĩ sao mà lại đưa cho người ở tuổi như mẹ chứ?

Hân khịt mũi bảo:

- Bây giờ mẹ mới chịu nhận là mẹ già đấy hả?

Bà Trần nghe thấy thế liền nổi máu hét toáng:

- Này! Cái con bé kia!! Đứng lại đó!!!!!

………………

Dừng xe ở vườn hoa lớn của thành phố, cả bốn người lần lượt bước xuống xe, ai cũng hớn hở trừ mẹ của Hân. Thử nghĩ xem, một người bị bắt buộc phải che kín cả mặt lại được đưa đi… chụp hình, không biết cái gia đình này có xem bà ra gì không đây.

Chán nản bước xuống xe, gương mặt che kín khiến mọi người chẳng biết được rằng nó đã “xệ” đến mức nào rồi.

Hân hí hửng chạy đến chỗ hoa Cát Tường tạo dáng đưa tay hình chữ V, miệng cười toe toét. Hết hoa Cát Tường rồi lại đến hoa Lưu Ly, máy ảnh cứ thế nháy đèn liên hồi.

Người đi đường nhìn vào hai đứa nhóc bá vai bá cổ nhau, vật lộn,… để chụp một bức hình cũng phải toát mồ hôi.

Hân thì tạo dáng, Thiên thì phá đám bằng cách hết đưa hai ngón tay ra sau đầu Hân rồi lại che đi màn hình khi bấm máy, khiến Hân tức tối nhào đến kẹp lấy cổ. Bà Trần thì lợi dụng hình ảnh “hiếm có” ấy mà cầm ngay máy ảnh chớp nháy, thế là người đi đường được dịp chiêm ngưỡng kiểu “tạo dáng” không chủ ý đầy kì lạ.

- Thôi được rồi, hai đứa nhóc đừng có đấu đá nhau nữa!

Ông Trần ngán cái cảnh trước mắt liền lên tiếng ngăn cản, tay chỉ vào quán kem bên đường nói tiếp:

- Trời nóng ăn kem át nào!

Yêu cầu hấp dẫn chẳng ai từ chối, bốn người kéo nhau chạy nhanh vào trong quán kem.

Hôm nay không phải ngày lễ, thế nên đường cũng vắng và quán ăn lúc này cũng vậy, chỉ có gia đình Hân. Hân hí hửng gọi món trong khi bà Trần lại khiến cho chủ quán cũng phải ái ngại vì cứ ngồi chống cằm với gương mặt chẳng ló ra điểm nào. Đầy bí ẩn mà cũng khiến cho người ta nghi ngờ.

- Cho chúng tôi bốn ly chocolate!

Đưa cái thực đơn lại cho chủ quán ông Trần chẳng thể nhịn cười được với bà vợ của mình, nhìn cách hành xử bất cần của bà ấy tức là đang giận rồi. Chẳng hiểu sao vợ ông lại con nít đến thế. Ông hạ giọng:


- Ở đây cũng chẳng có ai, em tháo mấy thứ đó ra cho thoải mái!

Chẳng phản ứng trước lời ông chồng yêu quí của mình, bà Trần khẽ quay sang chỗ khác tỏ vẻ giận dỗi.

Hân khẽ nhìn ba nháy mắt một cái cười toe toét rồi nghiêm mặt vờ nói.

- Mẹ không ăn càng tốt, con thích ăn kem mà! Ba khỏi lo đi, không thừa thức ăn đâu!

Tay liến thoắn tháo tung khẩu trang và mắt kiếng xuống, bà Trần hất mặt nhìn Hân:

- Ai nói mẹ không ăn? Có con không được ăn ấy!

- He he, cuối cùng mẹ cũng lên tiếng! - nhe răng cười rồi Hân cầm một tay của ba và một tay của mẹ chấp vào nhau, bảo - Tối nay ông Trần và bà Trần tự giải quyết với nhau đi nhé! Bây giờ phải chơi cho vui thật vui, không có được giận dỗi đâu. He he!

Hân cười toe toét nói khiến bà Trần nhận ra vừa bị đứa con gái quý hóa lừa ột vố, tức tối chẳng biết làm gì. Vừa lúc đó người chủ tiệm mang ra bốn ly kem, bà liền cầm lấy cho vào miệng thật nhiều để tan đi cơn giận. Nếu như có ai đó quen biết nhìn thấy bà My Vân lúc này thì chắc rằng họ sẽ phải sửng sốt khi con người kia - được mệnh danh là nhà thiết kế quý phái và sang trọng - lại chẳng màn đến hình tượng mà phá vỡ nó một cách không thương tiếc như thế.

Ly kem vơi dần mà chẳng nói lời nào, bà Trần lơ đi tiếng cười khúc khích của con gái và ông chồng yêu quí. Còn Thiên thì chỉ ngồi hưởng thụ hết ly kem chỉ với ba lần múc.

Bà chủ quán đứng cạnh tủ kem nhìn chằm chằm vào bàn có khách duy nhất, đôi mắt chú mục vào người phụ nữ kia, hàng chân mày khẽ nhíu lại như cố nhớ gì đó. Nhưng thật khó khi lại phải bất chợt nặn ra một hình bóng quen thuộc. Bà ấy khẽ lầm bầm:

- Rất quen, mình đã gặp ở đâu nhỉ?



Ăn xong, Hân liền nói lớn để người chủ quán biết. Nghe gọi tính tiền, đứa con gái của bà ấy liền từ trong gian nhà phóng ra hồ hởi tiến tới đếm số lượng rồi nói:

- Dạ, tổng cộng ba mươi sáu nghìn!


Lấy từ tiền từ trong ví đưa cho con bé, bà Trần cười tươi bảo:

- Không cần thối!

Con bé có vẻ nhỏ hơn Hân một chút, tay nhận lấy mấy tờ bạc trong khi mắt trợn to nhìn vào bà Trần, miệng lắp bắp không nói nên lời:

- M… My Vân, nhà… nhà thiết kế My Vân! - Rồi con bé chợt hét toáng - Mẹ ơi! Là nhà thiết kế nổi tiếng My Vân đấy!!!!

Bà chủ quán lúc này mới chợt nhận ra, thảo nào cảm giác lại quen đến thế. Đứa con gái của bà vẫn luôn tấm tắc khen những mẫu thiết kế của người phụ nữ kia trên tivi, đã thế nó lại rất hâm mộ người phụ nữ ấy.

Tiếng hét dường như đã thu hút những người đi đường, họ liền đưa mắt vào trong quán.

Cả bốn người tim bắt đầu đập thình thịch, định đứng lên bỏ đi thì đứa con gái đã phóng như bay đi lấy cái gì đó rồi quay lại. Cầm ra một chiếc máy ảnh, con bé nài nỉ:

- Chụp với cháu một tấm đi ạ, một tấm thôi ạ. Cháu rất mong chờ cho bộ sưu tập mới của cô.

Bà Trần chưa biết có nên đồng ý hay không thì thông tin đã được lan rộng chỉ với vài giây, nhiều người bắt đầu tụm lại, dù biết, dù không, họ cũng cầm chiếc điện thoại, máy tính,… tất cả những thứ gì có khả năng thu hình ảnh để ghi lại.

Hân đứng đơ người, công sức bao năm giấu diếm của nó thế là hết. Vậy là bị phát hiện rồi, tiêu mất rồi!

Thiên nhanh tay quàng lấy cổ Hân kéo nó thấp xuống nhằm che mặt lại. Rồi cả bốn người bước thật nhanh rời khỏi chỗ đó. Phía sau vẫn còn tiếng nháy ảnh liên hồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận