Cuốn Đi Quá Khứ


Không thể tin được là hắn dám làm như thế. Cái tên trời đánh ấy, rõ ràng là hắn cố ý mà, chẳng biết từ đâu lại lòi ra cái mặt của hắn!... Hức, hắn thấy hết rồi!!!!

- Hân làm sao thế? Sao lại giận đến vậy?

- Tên Huy… Hắn!!... Ax!!!!

Không thể nào nói cho Thái biết được, cậu ấy mà biết thì mặt tôi phải để đâu đây chứ? Thật là khốn khổ. Tại sao cuộc đời tôi lại vướng vào cái thứ đầu bò như hắn cơ chứ. Ax, HOÀNG HUY!! TÊN BIẾN THÁI!!!!!

Bỏ chạy ra phía trước để lấy xe thật nhanh, tôi cần phải xả cục tức này, nếu không thì tôi sẽ phát điên mất!

- Này… Hân! Khoan đã!!
* * *

Chạy xe một cách điên cuồng, bao nhiêu tức tối Hân đều dồn vào bàn đạp mà xả xuống, nghĩ đến việc bị con người kia nhìn thấy thứ không nên thấy đã khiến cho Hân nổi lửa phừng phừng. Đến Thiên còn chưa dám “thất lễ” với nó như thế. Tâm trạng lúc này quả thật là như thủy triều dâng sóng.

Dừng xe trước một cánh đồng hoa bát ngát, Hân đưa mắt liếc quanh để chắc rằng không gây phiền phức đến người khác. Rồi nó nắm chặt tay dùng hết sức mình hét lên đầy tức tối:

- HOÀNG HUY! ĐỒ KHỐN TIẾP BIẾN THÁI! ĐI CHẾT ĐI!! ĐI CHẾT ĐI!!!!!!!

Nhịn một lúc để lấy hơi rồi Hân lại tiếp tục hét:

- TẠI SAO TÔI LẠI GẶP PHẢI LOẠI NGƯỜI NHƯ CẬU HẢ? SAO CẬU LẠI DÁM NHÌN… CƠ CHỨ? CẬU CÓ TIN LÀ TÔI MÓC MẮT CẬU KHÔNG HẢ? ….. !@#$%&%........

Bao nhiêu hơi dồn hết vào mà hét, cái cổ họng tội nghiệp bị hành hạ không thương tiếc, đến khi không còn hơi nữa, lúc này Hân mới chịu dừng lại. Vừa rời mắt khỏi cánh đồng trước mặt, nó hoảng hốt giật mình một phát vì một bóng người hiện diện từ lúc nào.

Tiến đang ngồi chống cằm cách Hân vài bước chân, vẻ mặt chán nản vì nghe Hân cứ hét lòng vòng một chuyện.

Trợn tròn mắt nhìn Tiến, lắp bắp mãi Hân mới thốt ra được một câu:

- S… sao lại… ở… ở đây?

Tiến chẳng buồn mở miệng, tay thản nhiên chỉ về phía bên đường.

Ngôi biệt thự đang nằm sừng sững một mình ở mảnh đất lớn. Lúc nãy Hân cứ lo nhìn phía trước mà quên mất sau lưng. Hóa ra ở đây có người sống, mà lại là Tiến nữa - cái người mà cách đây vài ngày đã cứu Hân, lúc này nó chẳng biết nên làm gì, phải bỏ chạy như trước đây từng làm hay là ở lại bắt chuyện với anh ta?

Cứ đứng tự luẩn quẩn trong trí óc của chính mình, Hân mừng rỡ khi Tiến cất giọng nói:

- Những người tên Huy thật đáng thương khi tự dưng lại bị **** xối xả như thế nhỉ?


Nhắc tới Huy lại khiến Hân tức tối, nó liền chu môi cãi lại:

- Đáng thương gì cơ chứ? Đáng chết thì đúng hơn, hắn là cái đồ chết tiệt!

Tiến chống tay vào gối đứng lên, rồi bước đến chỗ Hân khiến nó giật mình bất giác lùi lại, bản thân nó vốn dĩ chưa hoàn toàn tin vào Tiến.

Tiến chẳng quan tâm tới việc Hân đối xử với anh như thế nào, cứ thẳng bước tới vừa đi vừa nói:

- Xem ra nhỏ có vẻ đang bị stress nhỉ! - Khoát lấy vai Hân, Tiến nói tiếp - Thế thì đi chơi để giải tỏa nào!

Cố kìm h.ãm chân mình trên mặt đất, người thu lại hết cỡ để thoát khỏi Tiến, Hân thận trọng hỏi:

- Đi đâu?

Tiến nhún vai đáp:

- Đi chơi! Khu vui chơi, khu giải trí, siêu thị, rạp chiếu phim, sân bóng,… Chỗ nào tìm được niềm vui thì đến đó chơi.

- Nhưng… Xe đạp…

- Để vào trong đó rồi lấy xe anh đi !

Tiến hất mặt vào ngôi biệt thự bên kia rồi nói với vẻ thản nhiên như cả hai rất thân nhau.

Đương nhiên là chỉ có Tiến hành xử như thế, còn Hân thì vẫn rất e dè bởi nó vốn dĩ chẳng phân biệt được Tiến là người tốt hay người xấu và cũng chẳng hiểu được tại sao Tiến lại có những biểu hiện đó với nó. Cứ như từ một ác quỷ biến thành thiên thần chỉ trong giây lát. Thay đổi như thế quả thật là rất đáng để nghi ngờ.

Chầm chậm lôi tay Tiến ra, Hân cười giải lãi.

- Cứ lấy xe, t… tôi đi xe đạp quen rồi! Hì!

Ngượng miệng chẳng biết nên xưng hô thế nào với Tiến, Hân cứ thế mà nhắm mắt gọi đại. Tiến nhìn qua nhìn lại vài cái, rồi lại phán một câu tỉnh bơ khiến Hân muốn ngã ngửa:

- Vậy thì cùng đi xe đạp!

Dắt xe Hân rồi ngồi lên như xe của chính mình, Tiến giục:

- Mau lên đi chứ!


Hân ngớ người ra vài giây rồi lại lắp bắp:

- Đi… Đi xe của tôi sao?

- Không đi xe của nhỏ chứ đi của ai? Anh đâu có xe đạp. Lên đi nào!

Câu trả lời của Tiến vượt qua luôn cả sức tưởng tượng của Hân, nghĩ đi nghĩ lại thì đi cũng chẳng mất mát gì, dù sao thì Tiến cũng đã từng giúp nó, anh ta cũng bỏ xe máy mà đi xe đạp, thế thì còn gì để nghi ngờ nữa chứ?

Mất hết vài giây Hân mới chịu ngồi lên xe.

Tiến khẽ cười nhẹ rồi đẩy xe lấy đà và đạp nhẹ nhàng.

Nghĩ đi nghĩ lại thì cuộc sống vốn dĩ chẳng như ý ta muốn, Tiến đã cố gắng quên đi Hân, thế nhưng nó lại không ngừng xuất hiện trước mặt Tiến. Dù cho đã cố gắng lảng tránh ở trường, thế nhưng đến lúc về mỗi người một nơi thì nó vẫn lần đến tận nhà anh để xả stress. Tiếng hét “oanh vàng” đã vô tư xé nát giấc ngủ trưa của anh. Lúc đó đã định nhào ra quát ột vố nào ngờ lại gặp ngay bóng dáng quen thuộc, thế là lại đành ngồi chống cằm chờ trong đôi mắt lim dim.

Lúc đó Tiến đã nghĩ, nếu như ông trời đã sắp đặt như thế, thì có lẽ nên tin vào cái gọi là định mệnh, dù tương lai có xảy ra như thế nào đi chăng nữa thì những bánh răng vẫn cứ tiếp tục quay, thay vì cứ cố gắng đảo chiều những chiếc bánh răng ấy thì tại sao ta không giúp cho nó quay thuận lợi hơn? Cái gọi là định mệnh rất khó để xoay chuyển.



Trên đường

- Chúng ta đang đi đâu vậy?

Hân ngước lên nhìn tấm lưng to lớn của Tiến trong khi đang cố gắng bám vào xe mà không phải chạm vào anh. Tiến khẽ quay mặt đáp:

- Trời nắng thế này nên chúng ta đi nơi nào đó mát một chút!

- Là ở đâu? - Hân lại hỏi

- Rồi sẽ biết!



Chiếc xe dừng lại trước một khu giải trí lớn, Tiến cứ tự do làm những việc mình thích, thản nhiên mặc kệ Hân đứng đó, rồi thản nhiên dắt xe vào chỗ gởi xe, sau đó lại ung dung khoát vai Hân và lôi đi như con rối.




- Tại sao lại là chơi bowling?

Cầm trái banh nặng bốn kí trên tay, Hân quay sang Tiến nhướng mày hỏi.

Cầm khăn chăm chú lau cho trái banh thêm bóng, Tiến không ngước lên đáp:

- Thì chẳng phải nhỏ rất ghét cái cậu Huy gì đấy sao? Cứ xem mấy cái Ki kia là cậu ta và quăng cho chuẩn vào.

Những gì Tiến nói Hân thấy cũng rất đúng, cái tên chết tiệt ấy đáng bị quăng trái banh mấy kí này vào mặt. Nhưng… Hân chưa chơi bowling lần nào cả, hay nói đúng hơn là nó chỉ mới chơi lăn trái banh nhỏ thôi, làm thế nào mà quăng đổ ngay được chứ?

Gương mặt tên Huy “lúc đó” lại hiện lên khiến cơn giận của Hân lần nữa dâng trào. Không tự chủ được bản thân, chạy đến, cúi người và hất mạnh trái banh. Miệng không quên lầm bầm.

- Hoàng Huy! Đi chết đi!



“Cạch”

“Lốp cốp” “Lốp cốp”

Tất cả những con ki đều không chịu nổi lực của quả banh mà đồng lượt đổ rập xuống, Hân trố mắt nhìn kinh ngạc, bản thân nó lại không nghĩ rằng lại có thể “siêu sao” đến thế.

Tiến bước đến khẽ chậc môi đầy vẻ tâm đắc:

- Chà! Hóa ra là chơi giỏi đến thế! Đây là lần thứ bao nhiêu nhỏ chơi rồi?

Hân còn chẳng nói nên lời, tay bất giác đưa ngón trỏ lên trước. Tiến thấy thế giật mình hỏi lại:

- Một lần?

Hân gật gật cái đầu vì vẫn chưa thể lên tiếng cho những gì đang xảy ra. Tiến khẽ cười cho sự ngớ ngẩn ấy, anh trêu:

- Xem ra thù hận lại khiến người ta nhắm chính xác đến thế. Đến lần thứ ba anh mới có thể làm đổ tất, mọi người bảo anh có năng khiếu, vậy thì chắc nhỏ là thiên tài rồi!

Hân khẽ bĩu môi, nó liền vênh mặt.

- Tất nhiên tôi là thiên tài rồi!

Tiến phì cười, anh bảo:

- Ném lại phát nữa thử xem!

Vẻ ngoài của Hân vẫn vênh váo, cầm trái banh bước lên phía trước nhưng bên trong thì lại bắt đầu run lên vì hồi hộp, chắc chắn lúc nãy là do ăn may rồi, nếu phát này mà ném hụt thì sẽ xấu mặt lắm đây. Bây giờ muốn rút cũng không được, phóng lao thì đành phải theo lao thôi.

Hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, Hân lấy đà ba bước và ném mạnh trái banh về phía trước, tay chắp lại cầu mong, mắt chăm chăm vào mục tiêu. Và


“Lốp cốp” “Lốp cốp”

Tất cả lần nữa đổ trọn. Hân như một chiếc máy hét toáng lên nhảy đành đạch.

- Đổ hết rồi! Đổ hết rồi!!!

Tiến khá bất ngờ, lần này xem ra đã tâm phục khẩu phục, anh khẽ cười bảo:

- Xem ra nhỏ thật sự là Thiên tài đấy!

Quẹt mũi một cái ra vẻ ta đây, Hân cười toe toét:

- Đã bảo rồi mà!

Đến lượt Tiến, anh bước vài bước và ném một cách điêu luyện, trái banh chạy một đường thẳng không lệch dù chỉ một chút, đáp vào đống Ki phía trước khiến chúng đổ sập.

Cứ thế cả hai ghi trọn điểm, mãi đến đợt banh thứ tư, thứ năm Hân mới tin vào khả năng của chính mình là không phải nhờ may mắn.

Mọi người tụ đến xem không tiếc lời bàn tán. Trước đây chỉ có Tiến là người có thể ném trọn mười lần đổ mười lần và bây giờ còn có cả Hân. Cú thắng tuyệt đối giúp Hân giành được một chiếc móc khóa cỏ bốn lá nạm hạt rất lung linh, nó mừng rỡ gắn ngay vào chiếc điện thoại màu hồng của mình. Tay cầm ngang mắt đầy thích thú. Tiến chưa bao giờ lấy mấy cái phần thưởng vì vốn dĩ anh không cần và lần này cũng thế.

Nhét điện thoại vào túi, Hân tung tăng bước đi, Tiến cười khẽ bảo:

- Còn rảnh chứ? Đi chơi tiếp nhé!

Hân chẳng nghĩ ngợi gì liền gật ngay đầu đồng ý.

- Được thôi!

“Hôm nay có bất ngờ cho con đấy” - Câu nói vừa vụt ra khỏi miệng, Hân đã nhớ ngay đến lời nói sáng nay của mẹ, nó giật mình quay sang Tiến nói vội.

- Tôi quên mất, hôm nay tôi có việc bận rồi, khi khác nhé.

Nói rồi Hân vội chạy nhanh, được mấy bước nó chợt nhớ ra gì đó liền lại quay đầu ngược lại về phía Tiến hỏi:

- Còn phải đưa anh về nữa!

Tiến lắc đầu:

- Không sao, anh sẽ gọi người đón, nhỏ cứ về đi.

Nghĩ Tiến chắc sẽ tự lo liệu được, Hân vội bỏ đi thật nhanh, dù gì thì “bất ngờ của mẹ” cũng khiến Hân trông chờ hơn bao giờ hết, bởi khi mẹ nói có điều bất ngờ thì Hân lại toàn nhận được những thứ mà nó rất thích. Thế nên lần này phải xem xem điều bất ngờ kia là gì!

“Mẹ ơi, con về đây!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận