Cuốn Đi Quá Khứ

Nhờ “phúc đức” của tên Huy, cái kẻ kia đã biến mất ngay sau đó mà không đeo bám như những tên trước, tôi chẳng có chút nào biết ơn hắn, vì cái hành động ga-lăng không đúng lúc ấy, đám trong lớp đã nghĩ tôi có “gì” với hắn. Thật là kinh khủng, việc đó còn đáng sợ hơn cả việc bố tôi biết tôi có người yêu nữa.

Nhưng số tôi đúng là số con mực, nếu tôi mà lên tiếng phản bác thì khác nào nhận rằng đó là sự thật cơ chứ! Rốt cuộc thì tôi vẫn chỉ biết im lặng mà cố gắng bơ đi thôi!

- Hừ, cậu đừng có mà ngồi gần tôi nữa! Đổi chổ đi!

Cái vẻ mặt như chẳng làm việc gì có lỗi của hắn khiến tôi muốn nóng máu, đặt tay dựa ra phía sau, hắn thong thả nói:

- Nếu đổi được thì tôi đã chạy xa khỏi cô mười mét rồi!

- Hứ!



“Reng!!”

May quá, tiếng chuông “linh thiêng” kia đã cứu rỗi linh hồn tôi, tiết Văn quả là đáng sợ, kẻ hứng thú với nó quả là kẻ có tài năng hơn bao giờ hết. Việc duy nhất giúp tôi tỉnh ngủ đó là chép bài và nói chuyện với Thái. Cậu ấy bảo hôm nay sẽ lại đưa em gái về nhà và muốn tôi đi cùng. Vì khá tò mò về con bé nên tôi lập tức gật đầu đồng ý.

- Chúng ta đi thôi!

- Ừ!



Thái đưa tôi đến trường tiểu học Sơn Hồng, ngôi trường khá lớn, trên tường và hành lang đều có những hình vẽ ngộ nghĩnh đúng chất trong sáng. Sân trường lúc này vắng tanh, các lớp học cũng thế, dường như mọi người đều đã về cả rồi.

Từ lớp học màu xanh giữa dãy cạnh cầu thang, một cô bé thắt hai bím lon ton chạy về phía chỗ bọn tôi, gương mặt hớn hở khiến tôi dễ dàng nhận ra nó là người mà chúng tôi cần đón.

Con bé với đôi mắt tròn xoe đeo chiếc cặp hồng trên vai nhoẻn miệng cười:

- Hôm nay anh Thái không bỏ quên bé My nữa. Lúc nãy cô giáo khen My ngoan á!

Cái giọng ngọng ngịu của con bé khiến tôi thấy yêu nó ghê gớm. Thái cúi xuống bế nó lên cười đáp:

- Được rồi, anh xin lỗi bé My vì hôm qua đến trễ! Anh sẽ không như thế nữa, được không?

Con bé gật gật đầu, nhưng có vẻ vẫn chưa hài lòng, nó nói:

- Lần sau anh Thái mà đến trễ nữa là phải mua thật nhiều kẹo cho My ăn na!

Đến khi Thái đồng ý, con bé mới nhoẻn miệng cười, rồi bất chợt nó quay sang tôi nhìn chằm chằm xong lại hỏi Thái

- Ai vậy anh Thái? Nhìn chị đó kì kì.

… Con bé nói gì thế nhỉ? Hình như tôi vừa nghe lầm thì phải!

Thái quay mặt nó sang hướng tôi rồi giới thiệu:

- Đây là bạn anh, tên là Hân, em chào chị đi.


Con bé chẳng làm theo lời Thái, nó hỏi ngược lại:

- Bạn gái anh Thái hả?

Nó nói một câu khiến tôi định lên tiếng làm quen cũng phải cứng họng. Chắc là tên Huy dạy hư nó chứ gì. Đúng là tấm gương xấu (hoắc) mà!

Cố gắng cười nhìn con bé, tôi đính chính:

- À không, chị là bạn học chung với anh Thái. Nghe anh Thái bảo bé My dễ thương lắm nên chị đến đây để xem có đúng không. Đúng là rất đáng yêu nha!

Con bé nghe tôi nịnh, nó thích thú cười toe toét đáp:

- Ai cũng khen My dễ thương hết ná! Anh Thái cũng hay bảo chị Hân dễ thương nữa!

- Sao?

Chắc chắn là tôi không nghe lầm mà, con bé vừa bảo Thái khen tôi dễ thương… Thật sao? Tôi lia mắt chờ phản ứng từ Thái, gương mặt cậu ấy đỏ cả lên vội nhìn con bé phản bác:

- Anh… Anh nói thế bao giờ?

- Thì anh Thái nói với My là trong lớp anh có chị tóc dài rất dễ thương ná! Chị này tóc dài nè!

À! Thế thì chắc không phải là tôi đâu, lớp tôi cả đống đứa tóc dài mà. Nhưng sao cảm giác nó cứ hụt hẫng thế nào ấy nhỉ? Thật kì lạ khi tôi lại muốn… được Thái khen.

“Bốp”

Tự đánh vào đầu mình một phát. Tôi đang nghĩ gì thế này? Rõ là điên rồi… Nhưng đau quá đi mất!

- Hân bị sao thế?

Thái cùng con bé nhìn tôi chằm chằm. Thật là ngượng muốn chết, để cậu ấy thấy giây phút “không bình thường” của tôi. Tại sao tôi lại hành xử như đứa trốn trại vậy trời. Vội cười đính chính lại, tôi vung tay loạn xạ.

- À… Không phải, chỉ là Hân… Nhìn thấy con muỗi! Con muỗi ý mà!

Con bé thì thầm vào tai Thái gì đó khiến tôi tò mò không chịu được, rồi nó lại nhăn mặt nhìn tôi. Vừa định mở miệng hỏi xem con bé nói xấu gì tôi thì Thái đã vội đứng lên đặt nó vào phía sau xe và nói:

- Được rồi, chúng ta về thôi nào!

Con bé ngồi phía sau và ôm chặt lấy Thái. Tôi vội đạp xe chạy theo.



Trên đường đi con bé cứ huyên thuyên mãi mà tuyệt nhiên nó chẳng nhắc đến tôi một lời. Bỗng chốc tôi như trở thành kẻ ngoài cuộc ngớ ngẩn.

Trong khi Thái thì cứ cười nói, cả hai trông rất thân thiết với nhau. Con bé đáng yêu, nhưng có vẻ như nó chẳng thích tôi là mấy. Thật là chẳng hiểu tại sao nó lại đối xử với tôi như thế…

- Hân đến nhà Thái chơi nhé!

Thái chợt quay lại mời tôi, đang nghĩ vẫn vơ, tôi giật mình vội gật đầu đồng ý:


- Ừ, đi!

- Chị Hân cũng về nhà chơi nữa na?

Con bé chợt ngước đầu lên nhìn Thái, cậu ấy nghiêng đầu đáp:

- Ừ, chị Hân qua chơi với My nhé!

- Nhưng mà chị Hân không có kẹo, My không chơi đâu!

Nghe con bé nói thế, tôi vội lên tiếng chen vào:

- Thế thì lần sau chị sẽ mang thật nhiều kẹo đến cho My ăn nhé. Chịu không?

Con bé vừa nghe được kẹo liền quay mặt sang tôi cười hớn hở, miệng cứ rối rít:

- Thế thì lần sau tới chị phải cho My kẹo na. My thích ăn kẹo sô-cô-la ná, kẹo sô-cô-la ngọt mà ngon nữa.

- Được rồi, lần sau chị sẽ mang nhiều nhiều kẹo sô-cô-la cho My ăn luôn.

Con bé sung sướng cười toe, nó còn định buông tay ra để vỗ ăn mừng, tí nữa là ngã ra sau, may mà Thái kịp chụp lại, cậu ấy khẽ gắt:

- My hư quá, gặp ai cũng vòi kẹo. Ăn kẹo nhiều sún răng hết cho xem.

Con bé chu môi, nó lắc đầu ngây thơ nói:

- My ăn hoài có bị sâu đâu, anh Thái xấu tính không cho My ăn kẹo ấy.

- Vì anh không cho ăn nên mới không sâu, ít bữa nữa thế nào cũng sâu cho xem.

- Khi nào sâu thì My sẽ bỏ hết răng cũ và gắn răng mới vào, thế là hết sâu luôn!

- Bỏ răng cũ thì phải nhổ răng, nhổ răng thì phải chích thuốc. My không sợ chích thuốc hả?

- Sợ chớ. Chích thuốc đau lắm na!

- Vậy thì phải ít ăn kẹo lại, không thì My phải đi chích thuốc nhổ răng đó.

- Thế thì một ngày My sẽ đánh răng mười lần. Vậy là hết bị sâu mà được ăn sô-cô-la thoải mái nữa.



Hai anh em cứ cãi qua cãi lại, tôi chạy theo sau mà buồn cười không chịu được. Thái cứ như con nít chẳng dứt khoát, còn con bé My thì lại cứng đầu tìm đủ mọi cách để được ăn sô-cô-la, có khi sau này lớn lên nó giống tôi cũng nên.




Dừng xe trước một ngôi nhà màu trắng hai tầng bên cạnh có một lối đi dẫn ra phía sau, Thái mở cửa đẩy xe vào trong, tôi vội dắt chiếc xe đạp của mình vào. Vừa bước xuống xe, con bé My đã ôm cặp chạy thẳng lên phòng.

Tôi đưa mắt nhìn quanh, nhà Thái khá rộng, dường như chẳng thiếu thứ gì cả, tivi, tủ lạnh,… Đầy đủ mọi tiện nghi. Trên bức tường lớn còn có một bức ảnh gia đình lồng khung trang trọng, trong đó có bốn người, Thái và Huy chắc chắn là hai cậu nhóc giống nhau kia. Một người phụ nữ và một người đàn ông ngoại quốc.

Tôi vội quay sang Thái hỏi:

- Bố cậu là người nước ngoài sao?

Thái gật đầu, nhấp một ngụm nước vừa lấy rồi đáp:

- Ông ấy là người Anh và hiện vẫn đang ở bên đó.

Thật là! Học chung với cậu ấy cũng gần được một tháng, thế mà tôi không hề nhận ra cậu ấy là con lai. Mà đúng là nhìn kĩ, mũi cậu ấy cao hơn bình thường và chiều cao cũng thế, đúng là con lai với có được những đặc điểm nổi trội như vậy. Còn đôi mắt hai mí thì chắc là của mẹ cậu ấy rồi, trong bức hình kia, mẹ cậu ấy thật đẹp.

- Vậy tại sao cậu lại học tiếng Việt? Chẳng phải thường ưu tiên tiếng của cha hơn sao?

Thái đưa cho tôi ly nước cam vừa lấy trong tủ và lại tiếp tục quay về phía nhà ăn làm gì đó, miệng đáp vọng lại:

- Thật ra thì Thái và Huy được sinh ra ở đây, đến khi năm tuổi mới sang Anh. Chỉ có bé My là được sinh ra ở Anh và đưa về đây lúc hai tuổi.

Điều đó khiến tôi khá ngạc nhiên, tại sao cậu ấy và gia đình lại không ở Anh nhỉ, chẳng phải bên đó có điều kiện tốt hơn sao? Tôi muốn hỏi cậu ấy, thế nhưng bé My lại đứng trên phòng gọi lớn.

- Anh Thái ơi, My có cái này cho anh nè!

Thái từ trong nhà ăn bước ra, tay cầm một chén cơm cùng một cái muỗng bước lên.

Tôi cũng vội bước theo, lên đến tầng trên có những ba căn phòng. Hai trong số đó có tên làm bằng inox được gắn lên cửa là Hoàng Huy và Hoàng Thái. Đúng thật là thú vị, dường như cả hai đã ở đây rất lâu rồi thì phải. Chẳng hiểu sao tôi lại muốn xem phòng của tên Huy kia có gì, nhưng cũng may là lí trí kịp lên tiếng, tôi nghĩ mình không nên bước vào đó thì hơn.

Quay sang phòng con bé My, tôi thấy nó đang giơ một tờ giấy với nét vẽ nguệch ngoạc lên khoe:

- Em vẽ anh Thái nè. Đẹp hông?

Thái nhìn rồi lại gật đầu. Tôi cố gắng nhìn thật kĩ, thế nhưng chẳng thể nhìn ra được là nó đang vẽ gì, chẳng ra được hình một con người. Cứ như đầu một nơi, tay chân một nơi.

Thái đưa chén cơm cho con bé rồi bảo:

- My mau ăn trưa đi, rồi anh cho uống thuốc.

Con bé cầm lấy chén cơm nhìn qua nhìn lại, nó lắc đầu nguầy nguậy:

- My không uống thuốc đâu, thuốc đắng lắm. My muốn ăn sô-cô-la.

Thái vội dỗ ngọt:

- Vậy uống thuốc xong anh cho My ăn sô-cô-la nhé.

Con bé nghe vậy liền đặt ngay chén cơm xuống, miệng ríu rít:

- Anh đưa thuốc đây, My uống rồi ăn sô-cô-la luôn.

Con bé quả là khôn hết chỗ nói, nó biết cách chọn “đường tắt” quá đấy chứ. Đến Thái cũng phải ngớ ra trước câu nói ấy kia mà. Rồi lấy lại “tinh thần” Thái nghiêm mặt nhìn con bé:

- My phải ăn cơm rồi mới uống thuốc, không thì sẽ bị đau bụng mà đau bụng là không được ăn sô-cô-la.

Con bé liền xị mặt ngỏ ý không chịu, tôi tỏ ra thân thiện nhìn con bé cười tươi:

- Vậy bé My ăn giỏi, lần sau chị sẽ đem thêm nhiều nhiều kẹo nữa cho My nhé.


- Nhiều tức là nhiều hơn nhiều nữa ná? Là quá trời nhiều luôn ná?

- Ừ. Quá trời nhiều luôn.

Con bé nghe vậy lập tức cầm ngay lấy chén cơm và cái muỗng, nhìn qua nhìn lại nó lại nhìn Thái nói:

- My không ăn cà “gốt” đâu!

- Cà rốt ngon mà, ăn cà rốt có nhiều vitamin lắm.

- My không thích “vi-ka-min”, My thích ăn sô-cô-la với thịt thôi.

Hình như Thái hơi khắt khe với con bé thì phải. Cậu ấy cứ bắt nó ăn cho bằng được, trong khi con bé cứ mè nheo đòi bỏ. Thái lèm bèm, con bé làu bàu, khiến tôi nhức cả tai liền quay sang bảo Thái.

- Thái lấy cho Hân ly nước nhé!

- Chẳng phải lúc nãy Thái lấy cho Hân rồi sao?

Tôi giật mình vội đưa tay lấy ly nước đặt bên cạnh giấu ra sau lưng bảo.

- Hân để ở dưới rồi, Thái lấy cho Hân ly khác nhé.

Thái gật đầu rồi đứng dậy bỏ đi. Tôi ngay lập tức vội chồm tới chỗ con bé nói khẽ

- Để chị ăn cà rốt giúp em nhé!

Con bé liền gật đầu lia lịa, tôi vội cầm lấy muỗng và tống hết đống cà rốt vào miệng. Nhai, nhai.. Thật tình thì tôi cũng chẳng thích cà rốt là mấy, nhưng lỡ rồi thì đành vậy. Cố gắng nuốt và cầm lấy ly nước để tống hết xuống, đúng lúc đó Thái lên tới. Mặt ngơ ngác.

- Ủa, Hân có nước rồi hả?

- … À… Thì… Lúc nãy Hân có mang lên mà quên mất, hì! Xin lỗi Thái nhé.

Thái cười bảo không sao rồi lại đặt ly nước xuống, nhìn chằm chằm vào chén cơm của con bé rồi ngạc nhiên hỏi:

- My ăn hết cà rốt rồi hả?

Con bé tinh ranh liền gật đầu lia lịa:

- My ăn hết “gồi”!

Tất nhiên là Thái chẳng tin điều đó, cậu ấy liền quay sang tôi dò hỏi:

- Hân ăn giúp con bé phải không?

Và tất nhiên là tôi không nhận, liền lắc đầu chối:

- Con bé ăn đấy chứ! Hân thấy con bé ăn mà.

Thái nghe tôi nói thế đành tha cho con bé, tôi biết là cậu ấy chẳng tin đâu, chỉ là “tha” cho con bé một lần đấy thôi. Dù sao thì chắc cậu ấy cũng không đến mức ác mà cho con bé thêm một chén khác đâu. Thái chứ đâu phải Huy!



Sau màn ăn là uống thuốc, con bé cũng “vật lộn” dữ lắm, cứ mỗi lần nuốt một viên là nó lại nhắm chặt mắt rùng mình, Thái nói nó bị cảm cúm hơn cả tuần nay mà vẫn chưa hết, thế nên mới phải chăm sóc kĩ đến thế. Lúc nhận được viên sô-cô-la Thái đưa, mắt nó sáng rỡ và tháo ra ăn ngon lành. Thay vì ăn bánh, con bé vẫn chỉ thích duy nhất mỗi sô-cô-la. Quả là “tình yêu” lớn.

Trong khi chờ Thái cho con bé đi ngủ trưa, tôi ngồi xem tivi để đốt thời gian trong khi chờ cậu ấy. Bộ phim hoạt hình về con mèo máy quả là vui nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận