Cuồn Cuộn Hồng Trần Chi Nguyên Nhân Bất Diệt



Người đời thường có câu: "Cưới vợ phải cưới hiền thê", nhưng nếu cưới được một người tài hoa ưu việt thì bạn nên làm thế nào chứ?
Phong Nguyệt Hiểu đứng ở cách đó không xa, nhìn Lượng Vũ ở trong cửa hàng bận rộn tất bật với công việc, đột nhiên nghĩ khoảng cách giữa các nàng thật xa.
Nàng thật không bao giờ sánh bằng Lượng Vũ mà.
Nàng vẫn biết Quận chúa tài hoa xuất chúng, đến cả nam tử cũng kém xa nàng ấy.
Nhưng hôm nay vì nàng, Lượng Vũ cam tâm ở lại Tô Châu hỗ trợ công việc mà trước đây thuộc về Dạ Hiểu.
Làm cho nàng cảm kích không thôi, nhưng vì sao trong lòng lại cảm thấy có chút muộn phiền cơ chứ?
Cảm thấy khó chịu với việc Lượng Vũ ở nơi đây, cảm thấy không thích việc nàng xuất đầu lộ diện.
Nhất là khi Quận chúa bị đám nam tử chưa lập gia đình kia vây quanh, hoàn toàn bị người khác xum xoe, nàng cảm thấy có một cỗ khí tụ ở trong lòng, cảm thấy thật phiền muộn nhưng không biết cách nào gỡ ra!
"Tiểu thư, Nguyệt thiếu gia ở bên ngoài nhìn người kìa!" Ở một bên hầu hạ Lượng Vũ là Đông Nhi, người đầu tiên phát hiện ra Nguyệt Hiểu đang đứng trước cửa nhìn nhất cử nhất động của các nàng.
Lượng Vũ đang chuyên chú cùng những người khác trao đổi công việc, đôi mắt đẹp vừa chuyển qua nhìn thấy thân ảnh của Nguyệt Hiểu, vừa muốn lên tiếng kêu thì phát hiện Nguyệt Hiểu quay mặt đi không thèm nhìn nàng nữa.
Khứ...
"Lượng Vũ tiểu thư, làm sao vậy?" Chưởng quỹ của cửa hàng là lão Trịnh, hỏi xong nhìn vào sắc mặt vẫn hoàn toàn bình thản của Lượng Vũ.
"Không có gì, chúng ta vừa nói đến đâu rồi?" Trong lòng của Lượng Vũ biết Nguyệt Hiểu là cố ý.

Vì vậy cũng làm như không thấy, không quan tâm đến nàng ấy.
Lão Trịnh không nghi ngờ gì, vì vậy lại bắt đầu nói về chuyện hợp tác buôn bán.
Mà mặt khác, những nam tử kia cũng nhân cơ hội vây xung quanh Lượng Vũ, càng ngày càng gần...
Mà Nguyệt Hiểu thấy thế, đầu tiên là nhíu chặt lông mày, sau đó không nghĩ ngợi gì liền bước vào trong.
"Tống đại ca, ngươi không phải là đi Chu gia hộ tống hàng hóa sao? Liên đại thúc, chuyện kí kết làm ăn có tốt không? Đại ngốc, tất cả mọi chuyện đã làm xong hết chưa? Mấy người các ngươi không có việc gì làm à, đều đứng ở đây làm gì cơ chứ!"
Hiếm khi được dịp thấy được một người từ trước đến nay tính tình nhu hòa như Nguyệt Hiểu, tự nhiên ở trước mặt mọi người lớn tiếng nói chuyện, lại còn có ý trách cứ thật khiến mọi người ngây ngốc á khẩu, không biết nên làm thế nào.
"Nguyệt Hiểu, ngươi làm sao vậy?"
"Ngươi không nên xen vào! Hiện tại ta đang quản giáo người của Phong gia chúng ta, ngươi cũng muốn quản hay sao?" Không suy nghĩ trước sau, bị lửa giận che mắt, Nguyệt Hiểu lần thứ hai phát hỏa ở trên người Lượng Vũ.
Lượng Vũ nhếch đôi môi, lặng lẽ không nói.
"Các ngươi còn đợi ở chỗ này làm cái gì? Còn không mau đi!" Hướng Lượng Vũ tức giận xong, Nguyệt Hiểu đem lửa giận trút lên đầu những người khác, thật đúng là chuyện hi hữu khi mà Nguyệt thiếu gia ôn nhu nho nhã cũng có ngày biết tức giận.
Chưa đến một cái nháy mắt, toàn bộ mọi người đang tập trung bên trong cửa hàng trước đó đều ly khai bằng tốc độ tia chớp, có một người còn có chút hiểu chuyện nên khi đi ra còn thay vợ chồng son này đóng cửa lại.

"Nguyệt thiếu gia ngày hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Không giống như bình thường tý nào!" Ngoài cửa đại ngốc tự mình đặt câu hỏi, trùng hợp đây cũng chính là nghi vấn còn đang thắc mắc của mọi người đứng ở nơi đây.
"Cả đám các ngươi đều là kẻ ngu ngốc, lẽ nào vẫn không nhận ra trên người Tiểu tam nhà chúng ta phát sinh một cỗ dấm chua rất nồng vị hay sao chứ?" Phong phu nhân không biết từ đâu bước ra, giúp mọi người ở đây giải đáp nghi vấn.
"Ác...
Thì ra là thế." Mọi người nhận được đáp án, thấy thật có lý, thích thú gật đầu.
Sau đó lại nhìn vào khoảng xa, đáy lòng đều có chung một suy nghĩ.
"Lại đây, lại đây, bỏ xuống rồi lấy tay ra nha! Đặt vào vợ chồng son ấy rốt cuộc là ai hơn ai?" Phong phu nhân không hổ là chủ mẫu Phong gia, tự nhiên hiểu rõ đầy tớ muốn cái gì.
Vì vậy khai mở một trận đánh cược, chuẩn bị nhân cơ hội này mà kiếm chát chút ít!
Mà hai nhân vật chính của chúng ta thì vẫn ngu ngơ không hề biết mình trở thành tiêu điểm đặt cược cho Phong phu nhân kiếm lời, nếu để họ biết được thì không biết đến lúc đó nên cười hay nên khóc đây chứ.
--------------------------------------------------------------
Mà còn ở lại trong phòng, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, hiện trường nhất thời yên lặng phăng phắc không một tiếng động.
"Nguyệt Hiểu, ngày hôm nay ngươi làm sao vậy?" Lượng Vũ nhìn vào hành động dị thường của Nguyệt Hiểu, trong lòng không khỏi lo lắng.
"Ta không sao..." Nguyệt Hiểu xoay người sang chỗ khác, thấy rõ không muốn đối mặt với Lượng Vũ.
Nhìn Nguyệt Hiểu tính trẻ con đưa lưng về phía nàng, Lượng Vũ không khỏi cảm thấy một tia buồn cười.
"Ngươi nói dối! Không phải thế thì tại sao không dám nhìn thẳng vào ta chứ?"

Đi đến trước vài bước, hai tay ôm lấy thắt lưng người nọ, đầu tựa vào đôi vai không quá rộng nhưng mang lại cho nàng cảm giác an toàn, cũng là nhận định của nàng kiếp này mãi mãi bên nhau.
"Ta không có...
nói dối..." Nguyệt Hiểu càng nói càng chột dạ, thanh âm cũng nhỏ lại.
"Không phải vậy tại sao buổi sáng ngươi lại kì quái như thế chứ? Thấy ta thì cố ý né tránh, không nhìn ta, lại hay cau mày, một người sinh hờn dỗi.
Nguyệt Hiểu, ngươi như vậy thật làm cho ta rất lo lắng." Lượng Vũ chậm rãi nói ra chuyện nàng đã nhiều ngày quan sát, còn không hiểu Nguyệt Hiểu rốt cuộc là đang nháo cái gì?
Nguyệt Hiểu quay lại đối mặt với Lượng Vũ, ấp úng nói chuyện: "Ta...
Cái này...
Ta cũng không biết mình làm sao, Lượng Vũ..."
Đôi mắt đẹp của Lượng Vũ mỉm cười nhìn thẳng Nguyệt Hiểu, giống như cổ vũ nàng tiếp tục nói.
"Mấy ngày nay thấy ngươi cùng các nam nhân khác nói chuyện thật làm...
làm ta không vui nổi, lòng ta cảm thấy rất rầu rĩ, rất khó chịu.
Rõ ràng...
trước đây ta sẽ không như vậy? Vì sao...
hiện tại lại biến thành như vậy? Lượng Vũ, có phải ta sinh bệnh hay không?" Nguyệt Hiểu khẩn trương nhìn Lượng Vũ, nhưng phát hiện người trước mặt vẫn cúi đầu, hai bên vai run lên không ngừng.
"Lượng Vũ, ngươi sẽ không...
cười trộm ta chứ?"
Thật vất vả mới ngừng ý cười, lúc này Lượng Vũ mới ngẩng đầu lên nói: "Nguyệt Hiểu ngốc, hành vi này là đại biểu cho ngươi đang ghen!" Từ trước đến nay cứ ngu ngốc, vậy mà cũng sẽ vì nàng mà lật úp bình dấm chua, Lượng Vũ muốn nói cũng không nói nên lời cái cảm giác sung sướng này.

"Ân ~ ghen." Qua một lát, Nguyệt Hiểu mới có thể hiểu ý Lượng Vũ.

"Cái gì? Ta...
Ghen!" Lúc này đây, da mặt từ trước đến nay vốn luôn rất dày liền ửng đỏ, ngay cả hai bên tai cũng đỏ ửng cả lên!
"Bất quá, ta rất cao hứng lắm! Nguyệt Hiểu." Bởi vì sự việc này cho thấy trong lòng ngươi có ta.
Nguyệt Hiểu vẫn không lên tiếng đem Lượng Vũ ôm vào trong lòng, khóe môi cũng mỉm cười vui sướng không thôi.
----------------------------------------------------------------
"Phu nhân, chuyện này...
tính sao đây chứ?" Đại ngốc len lén thấy thế giới ngọt ngào của hai người ở bên trong, thật sự không hiểu được rốt cuộc trong chuyện này là ai thắng ai đây?
Phong phu nhân lúc này cười đến đặc biệt giảo hoạt, vươn tay đem ngân lượng đặt ở Quận chúa thắng cùng Nguyệt Hiểu thắng, toàn bộ thu đến trước mặt mình.
"Hai người các nàng không tranh cãi gì cả, tự nhiên là hoà, cũng hay.
Nhà cái lần thứ hai ăn hết!"
"..." Mọi người quay mặt nhìn nhau nói không ra lời, trong ngực ai cũng oán than hầu bao của mình ngâm nước rồi!

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận