Chương 19
Khuôn mặt lạnh như băng không chút cảm xúc không chút biến đổi, Lượng Vũ ngồi một mình ở thư phòng , cầm trong tay một quyển binh pháp, nhưng tâm tư nàng thì lại nghĩ tới chuyện Nguyệt Hiểu bị thương, hết chuyện này tới chuyện khác cứ liên tục kéo tới làm tâm trí nàng rối bời...
Nàng nhớ rất rõ đêm qua, tên ngốc kia thình lình xuất hiện trước mặt nàng, mắt mở trừng trừng nhìn hắn vì nàng mà bị thương, nhưng bất lực không thể kịp thời ngăn cản chuyện gì, Lượng Vũ mới phát giác...
Nàng tuyệt không giống như người ngoài luôn nói tính tình lãnh đạm nếu không thì nàng đã không...........
Ngay cái lúc mà đôi tay nàng nhiễm đầy máu của Nguyệt Hiểu, nàng nghĩ cả thế giới đều biến mất, vũ trụ như điên đảo, tại sao nàng lại có những cảm xúc kì lạ như thế ???
Nhưng sau khi phát hiện hắn chỉ là bị chút vết thương nhẹ mà ngất xỉu thì Lượng Vũ gần như cảm thấy có một tia ngọt ngào, phấn khởi không ít bởi vì ... kẻ phiền phức này chỉ biết mồm mép nói chuyện ngu ngốc, vậy mà sẽ vì nàng mà bị thương.
Thế nhưng tâm tình tốt đẹp duy trì không bao lâu, bởi vì ... tên ngốc kia vừa tỉnh lại dĩ nhiên liên tục kêu tên Thị Nguyệt, điều này thật sự làm cho nàng cảm thấy đố kị!
Nguyệt Hiểu hắn là tên ngu ngốc bổn đản, làm gì mà cứ kêu Thị Nguyệt chứ, bộ nàng không thể lo cho hắn sao....
" Thị Nguyệt, tình hình quận mã ra sao rồi? "
Trong thâm tâm mặc dù bực mình Nguyệt Hiểu, nhưng thủy chung vẫn lo lắng tình huống của hắn.
Sau khi Thị Nguyệt kiểm tra cho Nguyệt Hiểu xong, nhận thấy không có chút gì nguy hiểm, tảng đá trong lòng nàng cũng nhanh chóng buông xuống.
" Quận chúa yên tâm, chủ tử chỉ cần nghỉ ngơi nhiều sẽ không có chuyện gì hết. "
" Không ngại theo ta tâm sự chứ? "
Tuy là vấn đề không có gì to tát, nhưng do Lượng Vũ chính miệng nói ra, luôn luôn sẽ làm người không thể cự tuyệt.
Đây quả là tác phong giống hệt tiểu thư Dạ Hiểu, chẳng trách chủ tử đối với quận chúa luôn luôn tuân mệnh không dám trái lời.
" Đây là vinh hạnh của Thị Nguyệt. "
Hai người đi dạo trong vương phủ, Lượng Vũ vừa đi vừa mở miệng hỏi.
" Thị Nguyệt, vị trí của ngươi ở trong lòng quận mã hình như thực sự rất quan trọng."
Không một chút nào báo trước, Thị Nguyệt không biết vì sao Lượng Vũ lại nói câu này, nàng có chút kinh hãi nhanh chóng hỏi lại Lượng Vũ:
" Thị Nguyệt không hiểu ý của quận chúa. " quả thật quận chúa làm cho nàng thất kinh, sắc mặt thoáng chốc trắng bạch không có giọt máu? !
" Ngay lúc Quận mã bị thương thì vẫn luôn miệng kêu tên ngươi, đây chẳng phải cho thấy trong lòng hắn có ngươi sao ? "
Ánh mắt của Lượng Vũ nhìn chăm chú vào Thị Nguyệt, điều này làm cho nàng đổ mồ hôi lạnh.
Đây là cảm giác mà bình thường chủ tử giằng co quận chúa sao?
" Quận chúa suy nghĩ nhiều rồi."
Thị Nguyệt suy nghĩ, một lần nữa nàng không thể không khâm phục năng lực ứng biến của chủ tử nhà mình, nếu không thì sao có thể tồn tại trước " Uy phong " của tiểu thư Dạ Hiểu và quận chúa được chứ !
Nàng tuy biết rằng hành vi của quận chúa và tiểu thư Dạ Hiểu là như nhau, đều làm cho Nguyệt Hiểu chỉ biết ôm lấy uất ức, tự mình gánh chịu. Nhưng nàng thật sự không ngờ chủ tử nhà mình luôn luôn phải chịu cảm giác như thế này, nàng thật sự phục Nguyệt Hiểu.
" Vậy sao? "
Ngắn gọn hai chữ cho thấy Lượng Vũ không có khả năng tin tưởng lời nói của Thị Nguyệt . Nói thế nào nàng cũng là một cái tài nữ, đâu phải trẻ con mới lên ba, một vài lời nói có thể khiến nàng tin tưởng được sao?
" Thị Nguyệt trước đây từng bái sư học y thuật ở Dược Vương cốc, sau đó đi Phong gia hầu hạ chủ tử, có thể nói là tư nhân đại phu của chủ tử, vì vậy chủ tử bị thương thói quen là tìm Thị Nguyệt. "
Một nguyên nhân khác nữa là nếu tìm đại phu khác xem bệnh, thân phận của chủ tử không phải bị bại lộ sao ? !
Mà nguyên nhân này thì Thị Nguyệt chẳng thể nào nói cho Lượng Vũ biết..
" Hả?" Lượng Vũ nghe xong có chút tin tưởng, lại có chút hoài nghi.
" Chí ít tại Thị Nguyệt xem ra, trong lòng chủ tử là có quận chúa, người là người quan trọng đối với chủ tử ! "
Tại Phong gia sinh sống nhiều năm như vậy, nàng cũng học được bản lĩnh nói sang chuyện khác của tiểu thư Dạ Hiểu, mà lần nào cũng đúng!
" Ta đối hắn như vậy, hắn hẳn là rất ghét ta thì có ? " suy nghĩ hết thảy mọi chuyện, Lượng Vũ cảm thấy chột dạ.
Thị Nguyệt lắc đầu, biểu thị không tán thành lời nói của Lượng Vũ.
" Quận chúa, người biết vì sao chủ tử rất sợ thấy máu không? Nhất là trên người chảy máu."
" Vì sao? "
Nàng lúc trước vẫn luôn cho rằng chuyện Nguyệt Hiểu té xỉu chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, nghĩ không ra trong đó còn có nguyên do khác !
" Khi chủ tử còn nhỏ bị bệnh nặng một trận, khi đó mọi người trong nhà họ Phong rất lo lắng tìm mọi cách đưa ngài ấy đi tìm thần y chữa trị, ai ngờ giữa đường bọn họ lại gặp đạo tặc đánh cướp. Đoàn người hộ tống chủ tử đều là người của làm lâu năm trong nhà họ Phong, những người đó đều nhìn ngài ấy từ nhỏ lớn lên, đều là thúc thúc bá bá thẩm thẩm yêu thương ngài ấy, chăm sóc ngài ấy. Mà lần đó đi theo chủ tử ít nhất cũng hai mươi ba mươi người, toàn bộ chết hết, hiện trường cũng chỉ còn lại một mình chủ tử. Ngài có thể tưởng tượng được không? Nhìn thấy một đám thân nhân vì chính mình mà chết, từng người, từng người một chết trước mặt chủ tử, họ đều vì ngài ấy mà hi sinh, máu chảy rất nhiều. Vì nguyên nhân đó hỏi thử sao chủ tử không bị ám ảnh..."
Thị Nguyệt dừng lại một hồi, ánh mắt nàng nhìn vào khoảng không xa xăm rồi lại nói tiếp :
" Chủ tử sợ thấy máu là bởi vì nếu nhìn thấy máu thì những hình ảnh ngày nào lại hiện lên trong tâm trí ngài ấy, đây luôn là ác mộng ám ảnh ngài ấy, thế nhưng... Ngài ấy còn dám vì người mà bị thương....! "
Nàng nghĩ Nguyệt Hiểu khẳng định bị quận chúa ngược đãi thành thói quen rồi!
Nghe Thị Nguyệt nói xong mọi chuyện, thâm tâm Lượng Vũ nháy mắt đóng băng, phản phất một tia thương cảm đối với Nguyệt Hiểu.
-----------------------------------------------------------------------------
"Ai, Phong Nguyệt Hiểu, ta phải đối với ngươi sao đây chứ?"
Lượng Vũ yếu ớt thở dài, chẳng lẽ thực sự là kiếp trước trái, kiếp này thường?
Chương 20
Đây là cảm giác gì ?
Từ sáng sớm hôm nay, Phong Nguyệt Hiểu dường như có một dự cảm bất thường, hình như... Có chuyện gì sắp sửa xảy ra ...
" Chủ tử, người làm sao vậy? "
Thị Nguyệt vừa vào thư phòng, dự định giúp Nguyệt Hiểu đổi dược thì phát hiện Nàng dường như có gì đó bất an, cứ đi tới đi lui không chịu ngồi yên.
Thực sự là...thấy Nguyệt Hiểu như vậy trong lòng Thị Nguyệt cũng cảm thấy lo lắng !
"Không có gì..." Chỉ là... có chút không yên thôi.
Cái tốt không linh cái xấu linh, thật không muốn nói ra. Nhưng không nói thật sự rất khó chịu, mà nói ra thì Nàng tuy không phải người tốt gì nhưng cũng không phải kẻ đại gian đại ác làm chuyện thương thiên hại địa. Vậy mà lần nào Nàng nói gì đó xui xẻo là y như rằng tránh không khỏi!
Đúng là số con rệp......
-------------------------------------------------------
Từ trước đến nay mỗi khi tới mùng một, Sở Vương phi đều đến Tướng Quốc Tự thăm viếng và cầu phúc cho cả nhà, mà làm người con hiếu thuận như Lượng Vũ lúc nhàn hạ cũng sẽ cùng đi với vương phi.
" Vũ nhi, bồi nương đi Tướng quốc tự có phải làm cho con cảm thấy nhàm chán hay không? "
Sở Vương phi biết Lượng Vũ không tin quỷ thần, nên cũng thử hỏi đôi câu.
Lượng Vũ lắc đầu:
" Có nương ở bên cạnh con, sao con có thể buồn chán chứ ? Người lo lắng quá nhiều rồi."
Ngay lúc hai người các nàng chậm rãi bước đi thì Lượng Vũ bỗng nhiên phát hiện có người vẫn cứ theo sau hai người các nàng, chẳng hiểu mục đích của người nọ là gì. Vì vậy Lượng Vũ liền cố ý đi đến một nơi thưa thớt ít người.
"Là ai vẫn lén lút đi theo chúng ta? Còn không ra! muốn đi theo tới bao giờ nữa chứ?"
Quả nhiên có một cái nữ tử, thoải mái từ góc tường phía sau chỗ Lượng Vũ đang đứng bước ra đi tới trước mặt các nàng.
" Thật ngại ngùng, làm hại vị kinh sợ là tôi sai. Nhưng không phải tôi cố ý, do tôi không cẩn thận lạc đường, thấy hai mẹ con các vị, mới nghĩ theo sau nhất định tìm được đường ra, không ngờ tới làm hai vị thất kinh"
Nữ tử chậm rãi nói ra lý do việc nàng đi theo hai mẹ con Lượng Vũ, lời nói từ tốn, khóe môi thủy chung đều mang theo mỉm cười.
" Lạc đường sao? Như vậy không ngại theo chúng ta cùng đi."
Sở Vương phi ôn nhu nói, mà Lượng Vũ đối với những gì nữ tử lạ mặt nói vẫn còn chút nghi ngờ nhưng không thể hiện ra mà thôi.
Vì vậy hai người đi, biến thành ba người đi, bắt đầu nói chuyện phiếm cùng nhau.
" Diệp cô nương thoạt nhìn không giống người ở kinh thành, cô nương là người từ nơi khác tới sao?" Sở Vương phi lên tiếng hỏi nữ tử trước mắt bà.
" Thực không dám giấu diếm, kỳ thật tiểu nữ quê ở Tô Châu, lần này thượng kinh là có việc tới tìm người mà thôi."
" Diệp cô nương muốn tìm ai? "
Sở Vương phi hỏi.
" Tìm người thân của tôi, hai năm trước hắn không nói một lời mà từ biệt, đến nay vẫn bặt vô âm tín, nhưng tôi thủy chung không quên được hắn."
Nữ tử thâm tình nói, nàng ta còn không quên liếc mắt nhìn xem biểu cảm của Lượng Vũ .
" Ngươi làm sao biết người ngươi cần tìm hiện đang ở kinh thành ? "
Lượng Vũ cũng thấy có chút hứng thú đối với chuyện này, dù nàng thiên tư thông minh tài hoa tuyệt thế thì cũng chỉ là một cô nương mới lớn, làm sao không hiếu kỳ chuyện nhân tình thế thái được chứ .
" Hai năm trước hắn mất tích, tiểu nữ nghĩ có thể là thượng king ứng thí. Tiểu nữ còn đem đồ trang sức của cải bán lấy tiền, cho hắn làm chút tiền tiêu xài trên đường lên kinh, ai biết hắn đỗ đạt làm quan rồi thì quên hết tình xưa nghĩa cũ, có vợ đẹp quyền cao thì quên mất ái nhân nơi quê nhà."
Trầm Lượng Vũ ghét nhất là hạng nam nhân thay lòng đổi dạ, có trăng quên đèn phụ tình bạc nghĩa.
" Cái tên phụ lòng hán đó tên gì, trong triều làm chức quan gì? Nhà của ta cũng có người làm quan trong triều biết đâu chừng có thể giúp ngươi tìm hắn."
" Nếu thật sự được như vậy tiểu nữ trước tiên cảm tạ nghĩa cử này của cô nương, ân tình này không biết làm sao báo đáp."
Nàng liền lưu lại tên nhà trọ và địa chỉ nơi nàng đang ở để hai mẹ con Lượng Vũ có thể tiện liên lạc, sau đó lại nói tiếp:
" Hắn họ Phong, trong gia tộc đứng hàng thứ ba, vì vậy tất cả mọi người gọi hắn là Phong Tam, tiểu nữ chỉ biết là hắn ở cuộc thi năm đó đậu trúng thám hoa, bây giờ còn cưới một thê tử, thế nhưng hắn làm cái gì quan, tiểu nữ không được rõ lắm."
" Chờ ta tìm được người này, ta sẽ liên lạc với ngươi."
" Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, tiểu nữ ở tại duyệt lai khách sạn chờ tin lành của tiểu thư."
Mà lúc này đây đang ở trong Sở quận vương phủ, Nguyệt Hiểu không ngừng hắt xì, trong đầu thầm nghĩ: không phải bị thương nặng đến mức bị cảm phong hàn luôn chứ?
--------------------------------------------
sắp tới chương ta thích rồi, Dạ Hiểu so với Lượng Vũ đúng là chỉ hơn chứ không kém
Đệ 21 chương
Sau khi hồi phủ Lượng Vũ liền đem việc tìm người nói cho Sở quận vương, quả nhiên ngay ngày hôm sau đã có tin tức.
" Phụ vương, người nói quận mã là Phong Tam sao?" Cũng là kẻ bạc tình mà nàng phải giúp Diệp cô nương tìm sao??
Thực sự là ông trời trêu ngươi, nàng đường đường Quận chúa Thần Hi, dĩ nhiên làm kẻ thứ ba cướp phu quân của người khác? !
" Vũ nhi, mấy tháng qua con và Nguyệt Hiểu ở chung, mẫu phi nghĩ hắn cũng không phải là người như thế, hay là hỏi rõ ràng mọi chuyện trước. Đừng quá chủ quan, sợ là hiểu lầm thì thật không tốt. "
Sở Vương phi nói ra ý nghĩ của chính mình, dù sao cùng Nguyệt Hiểu ở chung một đoạn thời gian, bản tính của hắn làm sao, bà coi như hiểu được vài phần, cho nên bà nhất quyết không tin Nguyệt Hiểu lại là một kẻ bạc tình.
Sở quận vương cầm tư liệu mà ông điều tra được trên tay.
" Phu nhân, sự thực đều đã bày ra trước mắt , bằng chứng rành rành chúng ta muốn không tin cũng không được! Ta đã nói tiểu tử thối họ Phong đó không đáng tin, Vũ nhi gả cho hắn thì đã biết là chịu nhiều ủy khuất."
Hay nhất là lần này Vũ nhi nhanh chóng hưu Phong Nguyệt Hiểu, như vậy ông có thể giúp Vũ nhi tìm một người đáng tin cậy làm quận mã.
" Vương gia, sự tình còn không có rõ ràng, sao ngài thế nào lại nói năng hàm hồ như vậy? "
Sở Vương phi không hiểu vì sao Sở quận vương lại chán ghét Nguyệt Hiểu đến như thế, rõ ràng đó là một đứa trẻ ngoan, không phải sao?
" Phụ vương, mẫu phi, chuyện này con sẽ tự mình hỏi rõ quận mã." Bây giờ cứ ngồi đây suy đoán lung tung không bằng gặp mặt đối chất.
Trầm Lượng Vũ là vậy, nàng là một người thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, nàng đường đường Quận chúa Thần Hi, viên minh châu trong tay thánh thượng cùng Sở quận vương, nàng sẽ không chiếm lấy hạnh phúc của bất kì ai, cũng không muốn bất kì ai dối gạt nàng.
-------------------------------------------------------------------
Đêm đó, Lượng Vũ liền ở tại phòng khách chờ Phong Nguyệt Hiểu từ viện Hàn Lâm hồi phủ.
" Ha hả, quận chúa, thế nào một người đợi ở chỗ này? "
Nguyệt Hiểu vừa bước vào phủ tự nhiên thấy Lượng Vũ ngồi ở trước bàn, sắc mặt... Thoạt nhìn rất căng thẳng, không biết là ai chọc giận quận chúa ? Ai lại có lá gan lớn như thế, chọc giận quận chúa nhà ta, thật là không biết sống chết.
" Phong Nguyệt Hiểu, ta hỏi ngươi, có phải ngươi gọi là Phong Tam hay không ? "
Ánh mắt Lượng Vũ nhìn thẳng Nguyệt Hiểu, giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn.
Phong Tam? ! Trong đầu Nguyệt Hiểu ngẫm nghĩ, lúc trước khảo khoa cử , từng thuận tiện viết xuống họ Phong danh Tam tên chữ Nguyệt Hiểu, chỉ là hiện tại đã không cần tên này .
"Ân ~ thật sự là như vậy , rốt cuộc là có chuyện gì sao?."
Phong Nguyệt Hiểu trả lời, làm cho tâm của Lượng Vũ trầm xuống đáy cốc.
" Ngươi ở Tô Châu, có một người yêu họ Diệp đúng hay không ? "
" Nữ tử họ Diệp ? Tôi không biết, tại Tô Châu tôi chỉ quen biết Hải Ninh nha đầu mà thôi."
Hơn nữa Hải Ninh là họ Quý chứ đâu phải họ Diệp đâu! Vì sao quận chúa hỏi như vậy?
Lượng Vũ cười nhạt, hoàn toàn hiểu lầm câu nói của Nguyệt Hiểu.
" Nguyên lai ngươi tại Tô Châu không chỉ có có Diệp cô nương, còn trêu chọc Quý tiểu thư."
Câu nói này của Lượng Vũ thật sự làm cho Nguyệt Hiểu ngây người.
" Quận chúa, có phải người có chuyện gì hiểu lầm tôi không ? " Hơn nữa người mà Hải Ninh nha đầu thích là Tiểu Nguyệt Ngân, có quan hệ gì với tôi chứ?
" Hừ! Ngươi đương nhiên mong muốn ta hiểu lầm, nhưng hiện tại Diệp cô nương đều đã tìm tới cửa, ngươi còn muốn gạt ta tới chừng nào kia chứ ? "
Lượng Vũ tức giận run cả người , bởi vì không nghĩ nàng dĩ nhiên đem lòng mình cấp cho một kẻ bội tình bạc nghĩa!
" Quận chúa, người nói cái gì Diệp cô nương, tôi thực sự không biết người nào như vậy ! "
Lần đầu tiên Nguyệt Hiểu nhìn thấy bộ dáng uất ức này của quận chúa, trong lòng Nàng cũng hoảng loạn.
Trong đầu tìm xem Nàng có biết ai họ Diệp hay không, duy nhất nghĩ đến chỉ là Diệp đại thẩm, thế nhưng bà ấy là vú em của Nàng mà! Quận chúa chắc sẽ không cho rằng, Nàng và vú em cấu kết chứ?
"Tiểu Nguyệt Nguyệt... Ta rốt cục tìm được chàng!"
Một thanh âm ngọt ngào của nữ tử từ phía sau Nguyệt Hiểu truyền đến, cũng thuận tiện làm cho toàn thân Nàng cứng nhắc.
" Diệp cô nương, hắn có phải là Phong Tam, người mà ngươi muốn tìm hay không ? "
Lượng Vũ muốn tái xác nhận một chút, cho nên mới kêu Đông nhi đi khách sạn duyệt lai đem Diệp cô nương mời tới.
Mà Nguyệt Hiểu còn đang kinh ngạc đích lấy tay chỉ vào nàng kia:
" Ngươi... Thế nào lại ở chỗ này? "
Nàng kia chỉ là bước nhanh tiêu sái đến trước mặt Nguyệt Hiểu, thân mật ôm lấy Nàng.
" Nhân gia rất nhớ chàng , vì vậy mới lặn lội tới kinh thành tìm chàng. Gặp ta chàng không vui sao? "
Nói xong, còn hôn một cái lên gương mặt Nguyệt Hiểu .
" Phong Nguyệt Hiểu, ngươi còn nói ngươi không biết Diệp cô nương sao? "
Lượng Vũ thấy hai người vành tai tóc mai chạm vào nha, cử chỉ thân mật ái muội, lại còn ôm ấp hôn hít, trái tim băng giá, nước mắt cũng không biết vì sao mà rơi xuống.
Chương 22
Nhìn thấy quận chúa từ trước tới nay luôn luôn cao ngạo, tuyệt mỹ dung nhan không ngừng rơi nước mắt, Nguyệt Hiểu mơ hồ cảm thấy trái tim đau nhức không thôi.
Nàng vì sao lại khóc, trước đến giờ nàng có bao giờ khóc đâu, ta làm gì sai khiến nàng giận ư. Tâm tư của Nguyệt Hiểu lúc này rối bời.
" Quận chúa..."
Nguyệt Hiểu muốn tới gần Lượng Vũ, lại bị người phía sau nắm chặt không tha. Không thể nào tới gần nàng được, lại tạo ra một màn dây dưa trước mặt nàng.
" Tiểu Nguyệt Nguyệt, chàng lại muốn vứt bỏ nhân gia nữa sao?" Nữ tử cố giả bộ xót thương, trên mặt nhưng lộ vẻ tươi cười.
Nguyệt Hiểu cau mày hướng về người đứng phía sau Nàng liếc mắt cảnh cáo.
" Ngươi còn không buông tay, thì cũng đừng trách tôi không khách khí."
Ngữ khí lãnh đạm, thầm nghĩ mau chóng thoát khỏi mọi trói buộc trên người bước tới bên cạnh Lượng Vũ, thấy nàng khóc tim Nàng đau quá.
"Ai nha nha... Tiểu Nguyệt Nguyệt thật tuyệt tình, có tân hoan, đều đã quên cũ ái quên mất ta rồi." Nàng ta than thở nước mắt ngắn dài mà nói.
Nguyệt Hiểu giãy dụa tránh khỏi nàng ta liền đi tới trước mặt Lượng Vũ .
" Quận chúa... "
Ai biết Nguyệt Hiểu nói chưa hết câu, Lượng Vũ đã đánh một cái tát vào mặt Nàng.
" Vô sỉ! "
Mà lần này, một cái tát của Lượng Vũ lực đạo cũng không có như trước hạ thủ nương tình, một người chưa từng tập võ như Nguyệt Hiểu, thiếu chút nữa bị tát ngất xỉu.
" Quận chúa... " đầu óc quay cuồng, nhưng Nguyệt Hiểu bằng bản năng mong muốn tìm được vị trí của Lượng Vũ.
Nhưng Lượng Vũ bị lòng đố kị bao phủ hết lý trí, như trước trực tiếp muốn tát Nguyệt Hiểu thêm một cái nữa, nhưng tay chưa tới mặt Nguyệt Hiểu lại bị nàng kia nắm lại.
" Quận chúa Thần Hi, người nếu tiếp tục đánh tiếp, Tiểu Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta sẽ nhanh chóng xuống gặp Diêm vương đó , mong người thủ hạ lưu tình."
" Vũ nhi, con đang làm cái gì vậy? "
Sở Vương phi vừa bước vào phòng khách, thấy trên khuôn mặt trắng nõn của Nguyệt Hiểu in đậm dấu tay đỏ chói. Năm dấu ngón tay thon dài đỏ ửng cả khuôn mặt thật làm người ta nhìn thấy mà xót thương.
Mà vừa nhìn thấy hình ảnh này Sở vương phi cũng biết đây là kiệt tác của nữ nhi ngốc nghếch của mình!!
Thấy Sở Vương phi đi đến, Lượng Vũ mới kiềm nén một chút lửa giận, đưa tay rút về.
" Mẫu phi, Phong Nguyệt Hiểu đúng là Phong Tam, lẽ nào con như thế đối với hắn cũng sai sao? " Nàng đem lòng nàng tất cả giao cho hắn cũng là sai rồi hay sao?
Sở Vương phi biết nữ nhi của bà bị đã kích không nhỏ:
"Ai, Vũ nhi..." Sự tình cho tới bây giờ, Sở Vương phi chỉ biết chăm chú ôm Lượng Vũ, xoa dịu nỗi đau của nàng, dùng ôn nhu mà chăm sóc nàng.
Mà Phong Nguyệt Hiểu thấy thế, càng cảm thấy hoang mang chẳng biết tại sao.
" Con muốn biết rốt cuộc tất cả chuyện này là sao? Vì sao con là Phong Tam sẽ bị quận chúa đánh chứ?"
Cái tát chết tiệt này, sao lại đánh mạnh đến vậy chứ, sợ là hai ba ngày không biết có hết sưng không.
Trầm Lượng Vũ chỉ là lạnh lùng nhìn Phong Nguyệt Hiểu, không nói được một lời.
" Chủ tử, mặt của người sao lại bị sưng như vậy? Bị ai đánh ? "
Lúc này Thị Nguyệt từ bên ngoài tiến vào phòng khách, nàng thu được mệnh lệnh của Sở vương phi mới đến nơi này, vì có chút chuyện nên nàng đến có chút chậm trễ.
Ai biết vừa tiến đến, lại thấy một bên gương mặt của Nguyệt Hiểu sưng đỏ...
" Thị Nguyệt, ngươi tới đúng lúc lắm, ngươi có nhận ra nữ tử trước mặt là ai hay không?" Lượng Vũ lên tiếng hỏi.
Lúc này Thị Nguyệt mới chú ý tới một người đứng sau Nguyệt Hiểu, nhưng cũng như Nguyệt Hiểu, lấy tay run run chỉ hướng người nọ.
" Tiểu thư... Sao người lại ở chỗ này? "
Thực sự là ngoài ý muốn! Trong lòng Thị Nguyệt giật mình kinh ngạc, tại sao nàng lại ở đây chứ.
" Phong Nguyệt Hiểu, lần này có Thị Nguyệt làm chứng, ngươi còn không thừa nhận ngươi nhận thức Diệp cô nương? "
Lượng Vũ đạm mạc nói lên, nãy giờ bao nhiêu uất hận nàng đều không biết nói thế nào, vẫn hi vọng trước mắt mọi chuyện đều không phải sự thật.
" Cho tới bây giờ tôi đều không nói là không biết nàng! Thế nhưng nàng không phải mang họ Diệp, vì sao quận chúa muốn nói nàng họ Diệp chứ? "
Cái này đổi lại làm cho Lượng Vũ không rõ chuyện gì, mà Sở Vương phi cũng phát sinh nghi vấn.
" Nguyệt Hiểu, con nói vậy là sao? "
Nguyệt Hiểu một tay ôm lấy nửa bên khuôn mặt sưng đỏ của Nàng, một tay kia chỉ vào nữ tử đứng phía sau .
" Nàng là nhị tỷ của con, đương nhiên họ Phong thế nào họ Diệp chứ? "
Mà nữ tử bị điểm danh, lúc này trên mặt lộ vẻ hồ ly dáng tươi cười.
" Ha hả, còn không có tự giới thiệu! Tiểu nữ họ Phong, Phong Dạ Hiểu, là nhị tỷ của Nguyệt Hiểu , rất mong được quận chúa chỉ giáo."
"..." Bị lừa!
-------------------------------------------------------------
thích nhất chương này, quận chúa bị lừa đau thật, tội nghiệp Nguyết Hiểu chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Sao dám nói gì chứ........
Chương 23
" Diệp cô nương? " Lượng Vũ chăm chú nhìn nữ tử ngồi đối diện nàng.
Người nọ cười tươi:
" Lúc đầu tiểu nữ nói mình gọi là Dạ Hiểu, chưa hề nói là họ Diệp? Việc này chắc là quận chúa hiểu lầm, không thể trách tiểu nữ được?"
Lượng Vũ cười nhạt, nhớ lại ngày đó lần đầu gặp mặt, lời nói của Phong Dạ Hiểu úp úp mở mở, nói năng mơ hồ thập phần không rõ ràng, nên làm cho nàng và Sở Vương phi hiểu lầm.
" Diệp âm tiết có nghĩa là Dạ Hiểu, thì ra là ta nghe lầm, thế nhưng ngươi nghe thấy vậy đáng ra phải sửa lại cho đúng chứ, không phải sao? "
Dạ Hiểu chớp chớp mắt, cố tình giả trang vô tội .
" Tiểu nữ không cẩn thận đã quên, ha hả... "
" Như vậy việc ngươi nói tìm người yêu thì giải thích thế nào đây ? " Lượng Vũ lại nói một vấn đề khác.
" Lúc đầu tiểu nữ nói chính là ái nhân, cũng không phải là người yêu! Ái nhân, là như tay như chân cùng chung dòng máu, không phải người thân thì còn là gì, cái đó có cần giải thích nữa không chứ ? "
Trên trán Lượng Vũ nổi lên mấy đạo gân xanh, nhưng nàng cố gắng trấn tĩnh bản thân mình:
" Như vậy chuyện hắn vứt bỏ ngươi, ngươi không thể quên được hắn cố tình lên kinh tìm kiếm hắn, này không phải nói dối gạt người sao ? "
" Quận chúa, lời này của người là không đúng rồi. Lúc đầu tiểu nữ chỉ là trần thuật sự thực mà thôi, suy nghĩ thế nào là do người tự suy diễn mà ra, chuyện này không thể trách tiểu nữ được? "
Người nói không có tội người nghe mới có tội!!!
Trải qua vài câu nói thì có thể dễ dàng đem trách nhiệm đổ hết lên người kẻ khác, không hổ là người kinh khủng nhất nhà họ Phong !
"..." Lần đầu tiên Trầm Lượng Vũ bại trận.
Mà một mực im lặng lắng nghe hai người đối thoại, Nguyệt Hiểu một tay vỗ về khuôn mặt sưng đỏ của Nàng, trên trán nổi hằng hà gân xanh.
Thì ra........ Nàng bị quận chúa đánh, tất cả đều là do hồ ly tinh này tính kế!
Tại sao lúc nào chuyện không may đều hướng lên người Nàng thế? Không dám hướng quận chúa đòi lại một cái tát oan uống, càng không có can đảm hướng Phong Dạ Hiểu tính toán sổ sách, Nàng đầy bụng oan khuất hướng ai giải oan đây?
--------------------------------------------------------------------------------
Ban đêm, Dạ Hiểu quang minh chính đại tìm tới Nguyệt Hiểu.
Nguyệt Hiểu thấy nàng, vô thức nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Là ai không đến cư nhiên người đến lại là người Nàng rất không muốn gặp Phong Dạ Hiểu, tỷ tỷ này của Nàng rất kinh khủng!!!
" Tiểu Tam, nếu muội không ngủ thì ngồi dậy ngay, đừng có mà giả bộ, không thì đừng trách tại sao tỷ ác! "
Dạ Hiểu lạnh nhạt nói một câu, làm cho người nào đó còn đang trên giường giả bộ nhắm mắt bật người tỉnh dậy.
" Tỷ, đã hơn nửa đêm, tỷ không ngủ còn tới đây tìm muội làm gì nữa chứ? " Tuy bên ngoài cười cười vui vẻ nhưng trong lòng Nguyệt Hiểu thầm mắng Dạ Hiểu vô nhân đạo!
Dạ Hiểu cũng không trả lời câu hỏi của muội muội nàng, chỉ nói ra một vấn đề.
" Quận chúa đâu? Nàng thế nào không ở trong phòng? "
" Muội và quận chúa từ trước đến nay phân phòng mà ngủ, chỉ khi nào muốn che giấu ngoại nhân tò mò muội mới đến phòng nàng ngủ thôi."
Chỉ là, đương nhiên không phải ngủ trên giường, thông thường đều là nằm úp ở trên bàn ngủ.
Dạ Hiểu thấy quận chúa không ở trong phòng, cũng bắt đầu nói vấn đề chính.
" Tiểu Tam, chơi cũng chơi đủ rồi nên về nhà thôi, lão cha và lão nương đều rất lo lắng cho muội."
Nguyệt Hiểu khẽ thở dài.
" Tỷ, muội cũng muốn về nhà, nhưng thân phận hiện tại của muội là quận mã, sao có thể nói đi là đi được chứ? " chỉ sợ vừa mới đi, là đã phạm vào tội mất đầu, mà bây giờ Nàng vẫn chưa muốn chết đâu.
" Bây giờ là muội không thể đi, hay là không muốn đi cơ chứ? Tiểu Tam, muội có thể bỏ lại quận chúa được sao?" Dạ Hiểu nói.
" Tỷ!! tỷ nói như vậy là có ý gì? "
Dạ Hiểu lắc đầu nhè nhẹ:
" Muội nghĩ vì sao ta muốn diễn vở kịch này? Mục đích chính là muốn thử tình cảm của muội và quận chúa."
Ai biết tình cảm này còn sâu đạm hơn những gì nàng tưởng tượng...
Nguyệt Hiểu cảm giác bí mật trong lòng bị người khác phát giác kinh hoàng không thôi.
" Tỷ, muội không hiểu tỷ nói cái gì..."
" Người bên ngoài đồn đại, Quận chúa Thần Hi tính tình lãnh đạm, nhưng hôm nay vì chuyện của muội mà làm cho nàng ta mất hết bình tĩnh, không chú ý hình tượng trước mặt người, còn xúc động đánh muội. Còn muội từ trước đến nay vô tâm vô tính, không chút vướng bận, vậy mà hôm nay lại vì quận chúa mà có cảm giác thương tâm quyến luyến. Tất cả đã thể hiện rõ ra như vậy, muội còn muốn giấu ta sao? Tiểu Tam! "
"..." Phong Nguyệt Hiểu không nói gì, bởi vì những lời nói của Dạ Hiểu là thật.
" Tình cảm giữa hai nữ tử là điều cấm kị, thế gian không cho phép. Hơn nữa quận chúa không biết thân phận của muội, những tình cảm cảm xúc của nàng lúc này đây cũng chỉ là đối với nam tử tên Phong Nguyệt Hiểu, quận mã của nàng, nếu nàng biết muội là nữ tử, muội có nghĩ tới hậu quả sẽ ra sao không? "
" Nàng...sẽ rất hận muội! "
Bởi vì quận chúa là một người kiêu ngạo , nàng thế nào có thể cho phép có người lừa gạt nàng chứ?
" Hơn nữa... Chớ quên trên người muội còn có kỳ độc vô dược khả giải..." Dạ Hiểu khẽ thở dài.
Nguyệt Hiểu tự hỏi :
" Tỷ, tỷ nói muội nên làm như thế nào, như thế nào mới là tốt chứ."
Lúc trước chỉ cần chờ qua mấy tháng tới cuối năm, Nàng liền có thể trả ấn hồi quan về nhà. Nhưng bởi vì một đạo thánh chỉ, đánh bậy đánh bạ đưa Nàng lên chức quận mã, còn làm cho Nàng quen biết quận chúa... Mà hiện tại, cũng nên là thời gian buông tay...
Chương 24
" Quận chúa, tối ngày mai người có rãnh hay không?" mới buổi sáng, Nguyệt Hiểu liền đến hỏi Lượng Vũ chuyện này.
" Rảnh thì sao mà không rảnh thì thế nào? "
Lời nói của Lượng Vũ đối với Nguyệt Hiểu luôn luôn chanh chua đanh đá, không còn chút phong phạm nào của một vị quận chúa cao quý, nó như là một thói quen đối với Lượng Vũ mà đến chính bản thân nàng cũng chẳng hề hay biết.
Không chút để ý tính tình mưa nắng thất thường của Lượng Vũ, cũng như quên đi nhưng uất ức phải chịu ngày hôm qua, đây chính là kết quả của việc Nguyệt Hiểu bị Lượng Vũ huấn luyện mấy tháng nay.
" Đêm mai có hội chùa, người có hứng thú đi ra ngoài du ngoạn với tôi hay không? Chỉ tôi với người thôi. "
Hội chùa, hai chữ mà từ trước đến nay Lượng Vũ chỉ biết nó qua những quyển sách quyển vở những thi từ ca phú của văn nhân mặc khách lưu lại, còn chân chính trải nghiệm thì Lượng Vũ chưa hề biết được. Lòng nàng khẽ động.
" Hội chùa!? "
Nguyệt Hiểu đương nhiên cũng hiểu là quận chúa có chút động tâm, nếu Nàng chịu khó khuyến khích thêm vài câu cũng không mất mát gì.
" Hội chùa có đồ ăn ngon, cũng có nhiều trò chơi thú vị, hơn nữa nơi đó cũng rất náo nhiệt, người qua kẻ lại vui vẻ vô cùng! Quận chúa cũng có thể nhân cơ hội này mà kiểm nghiệm quan sát dân tình cũng được !!! "
Nguyệt Hiểu đã giúp Lượng Vũ nghĩ ra một cái cớ để ra ngoài du ngoạn, vì vậy Nàng căn bản không sợ bị quận chúa từ chối.
Đúng vậy, phụ vương luôn bận rộn việc binh, lại thêm chuyện triều chính lúc nào cũng quấn lấy ông, ông cơ bản không có thời gian để xem xét dân tình, mà nàng thân là nữ nhi của ông đương nhiên cũng phải ra sức giúp ông làm chút việc này, nàng đi xem xét dân tình hẳn là không quá đáng.
" Tốt, ta đi với ngươi. "
" Như vậy, tối mai gặp! Tôi đi viện Hàn Lâm làm việc ." Nói xong, Phong Nguyệt Hiểu xoay người rời đi.
Mà Lượng Vũ còn đứng tại chỗ nhìn theo thân ảnh của Nàng, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy nữa thì mới xoay người quay về thư phòng đọc sách.
Mà hành động thân mật của hai người các nàng cũng bị Dạ Hiểu đang ngồi trong đình nghỉ mát thưởng phong cảnh thấy được, khóe môi nàng bất giác vun lên cười tươi.
" Thị Nguyệt ta hỏi thẳng, từ trước tới nay tiểu Tam cùng quận chúa đều ân ân ái ái như thế sao ?" Từ một tháng quan sát Dạ Hiểu rúc ra điều nàng tâm đắc nhất.
Thị Nguyệt đứng yên bên cạnh Dạ Hiểu, khóe miệng mỉm cười.
" Chủ tử từ trước thường bị quận chúa bắt nạt, nhưng từ lần trước bị thích khách ám sát, quan hệ của hai người các nàng cũng từ từ chuyển biến tốt đẹp."
Người không biết thì thôi nhưng nếu để ý nhất định thấy bọn họ đúng là một đôi phu thê ân ái!
" Haìzz, mọi chuyện cũng nên nhanh chóng thực hiện, chậm trễ sợ sinh chuyện lôi thôi." Dạ Hiểu yếu ớt nói.
Xem ra tình cảm của Nguyệt Hiểu và quận chúa đã thâm sâu khó rời, không thể dứt bỏ, không chừng xen vào còn làm loạn cả lên nữa.....
Bất giác nàng đưa tay vuốt ve khối cổ ngọc từ lâu đã không rời bản thân, trên đó còn khắc rõ ràng cổ triện〝 Duyên định tam sinh 〞 .
" Tam sinh thạch thượng cựu tinh hồn,
Thưởng nguyệt, Ngâm Phong bất yếu luân.
Tàm quý cố nhân viễn tương phỏng,
Thử thân tuy dị tánh thường tồn."
(Trên đá tam sinh, vẫn nguyên hồn
Vịnh gió, thưởng trăng gác lại bên.
Thẹn lòng thấy bạn từ xa viếng
Thân dẫu khác xưa tánh vẫn nguyên).
Nhìn quan hệ dây dưa ràng buộc của Tiểu Tam và quận chúa làm cho tâm trí nàng không khỏi hiện lên thân ảnh của người nọ....
-------------------------------------------------------------------------------
Để ước hội cùng Nguyệt Hiểu, Lượng Vũ đặc biệt bỏ chút thời gian mà lựa chọn trang phục, thật sự là người đẹp nhờ lụa, người so với hoa hoa xấu hổ thua xa!!!
Vừa đi đến sân, nàng đã nhìn thấy Phong Nguyệt Hiểu mặc gọn gàng nho y đứng nơi đó chờ nàng.
Loại cảm giác này... Tựa như hắn đã chờ nàng rất lâu rồi.. Giống như là từ kiếp trước hắn đã vì nàng mà chờ....chờ tới bây giờ cũng vẫn chờ nàng...
" Quận chúa...Phu nhân hôm nay nàng thật xinh đẹp..."
Nguyệt Hiểu nhìn Lượng Vũ đến mê muội chăm chú không một chút chớp mắt, nói năng cũng lắp bắp.
Mà đây chính là kết quả mà Lượng Vũ mong muốn thấy được :
" Ngốc tử, nhìn đủ chưa vậy? "
Mặt ngọc e thẹn có chút ủng đỏ, mà trong ánh mắt nàng lại không giấu được niềm hạnh phúc. Trên môi luôn nở nụ cười thật tươi nhìn về phía Nguyệt Hiểu làm cho Nguyệt Hiểu càng ngu ngốc im lặng mà nhìn nàng.
" Còn không đủ...chỉ là trang phục quận chúa mặc hôm nay thật là đặc biệt! Rất đẹp. Mua ở nơi nào vậy? Hôm nào tôi cũng đi mua một bộ y phục giống vậy mới được! "
Ăn mặc tốt một chút cũng làm cho giá trị con người của mình tăng lên thêm một chút, người đẹp vì lụa mà!!!!
Thì ra hắn nói hết nửa ngày là tán thưởng y phục mà không phải bản thân nàng! Cước... Không lên tiếng đá quận mã một cước, " Còn không đi sao? "
Nguyệt Hiểu mồ hôi lạnh chảy ròng, không biết vừa rồi Nàng lại nói gì sai chọc tới quận chúa.
" Đi! Chúng ta đi . "
Nói xong, Nàng thật tự nhiên nắm tay Lượng vũ cao hứng mà bắt đầu bước đi
--------------------------------------------------------------------------------
" Thị Nguyệt, đây là chuyện gì? "
Dạ Hiểu tức giận cả người run, trong tay cầm một bình sứ nhỏ màu trắng.
" Là chủ tử phân phó, ngài ấy không muốn cho ai biết. "
Dạ Hiểu buông bình sứ, giọng nói trầm trầm như cố giữ lại cho bản thân một chút bình tĩnh.
" Bệnh tình của Tiểu Tam từ khi nào nặng thêm đến như vậy ? "
Thị Nguyệt cắn chặt môi dưới, sau cùng mới mở miệng." Hai năm trước... "
Dạ Hiểu bật người cười to:
" Đây là nguyên do vì sao Tiểu Tam thượng kinh sao? Vậy mà tới ngày hôm nay ta mới biết lý do, tại sao chứ? "
Nhìn bộ dạng không thể kiềm chế được cảm xúc của Dạ Hiểu , Thị Nguyệt tiến lên chặt ôm chặt nàng.
" Dạ Hiểu, đừng như vậy... Nhất định còn có biện pháp ..."
Nói là nói như vậy, thế nhưng bên trong bình sứ nhỏ nhoi này chính là dựng loại thuốc kéo dài sự sống của Nguyệt Hiểu - Bích Lạc Hoàng tuyền đan, mà hiện tại nó chỉ còn lại có một viên...
Nếu như Nguyệt Hiểu phát bệnh, nên làm cái gì bây giờ chứ?
iv >c���u
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...