Phong Nguyệt Hiểu từ trước đến nay vốn không thích xã giao, nhất là những bữa tiệc càng lớn lại làm cho Nàng càng thêm phản cảm, tâm trạng không chút hứng thú lại thêm có chút bực tức không vui.
Nói là tiệc tùng xã giao cho sang trọng vậy thôi chứ thật ra đây là cơ hội để những quan lại thấp cổ bé họng, kẻ dưới bợ đỡ nịnh nọt kẻ trên tìm đường tiến thân, tìm một chỗ dựa vững chắc kết bè kết đảng để nhanh chóng thăng quan phát tài.
Người nói kẻ chuyền rốt cuộc chỉ là một đám phàm phu tham hư vinh giàu sang, như vậy hỏi sao làm cho Nàng cảm thấy hứng thú được.....
Mà dường như không phải chỉ có mình Nàng không vui thôi đâu, lấy ví dụ như Sở quận vương, cái người mà ở trong quận vương phủ luôn luôn kiếm cớ châm chọc khiêu khích Nàng, lúc này đây cũng chẳng biết ông ta nghĩ gì mà cũng bàn chuyện thế thái nhân tình với một đám quan viên. Người tỏ ra vui vẻ, kẻ như am hiểu tận tình, kẻ lại ai dua nịnh nọt, rốt cuộc chỉ là một đám sáo rỗng, không chuyện gì ngồi nói nhảm....
Quận chúa đại nhân thì như ngôi sao sáng của bữa tiệc, nàng như ánh trăng sáng tỏa bị các vì sao vây quanh, vừa vào tới hoàng cung liền có một đám người kéo đi, mỗi hành động giơ tay nhấc chân của nàng thì thập phần nho nhã, hoàn toàn phù hợp với phong phạm của một tiểu thư khuê các, chẳng giống hình ảnh nữ nhân độc ác mà ngày thường cứ hay ức hiếp, cứ hở chút là phạt quỳ hở chút là dạy dỗ Nàng.
Quả thật giả bộ rất giỏi, nàng so với diễn viên còn giả giống thật gấp ngàn lần, đúng là biết giả mù sa mưa....
" Nguyệt Hiểu, con không vui hay sao? "
Sở Vương phi ôn nhu đứng ở một bên, bà như nhìn thấu tâm tình của Nguyệt Hiểu nên lên tiếng hỏi han.
Bà cũng không phải là không biết từ lúc vừa vào cung tới giờ Nguyệt Hiểu luôn nhìn chằm chằm Lượng Vũ , bộ dáng như là con chó nhỏ bị chủ bỏ rơi thật là đáng thương. Hành động này của hắn làm cho người ta càng thêm thương cảm Nguyệt Hiểu nhiều hơn.
" Dạ, con không sao. "
Nguyệt Hiểu cảm kích nhìn Sở Vương phi, bởi vì bà luôn luôn làm cho Nguyệt Hiểu cảm thấy ấm áp, tựa như người thân luôn luôn hội bảo hộ che chở cho Nàng vậy!!!
" Vương phi không phải là muốn tìm Hoàng hậu nương nương sao? Nguyệt Hiểu có thể một mình không có việc gì. Người nếu muốn tìm Hoàng hâu nương nương thì nên đi đi ạ. "
Dù sao thì Nàng cũng đã quen với việc một mình, có lẽ như vậy còn làm cho Nàng thấy thoải mái hơn.
Sở Vương phi ôn nhu vuốt vuốt đầu Nguyệt Hiểu, bà luôn nghĩ đứa nhỏ này có một trái tim ấm áp, luôn luôn săn sóc người khác, quan tâm tới suy nghĩ của người khác chứ chẳng nghĩ cho mình...
Đợi Sở Vương phi đi rồi, kẻ hâm mộ số một của quận chúa, kiêu ngạo tiêu sái đến trước mặt Nguyệt Hiểu.
" Có phải đây là lần đầu tiên Phong đại nhân tham gia yến hội của hoàng gia? "
Giọng nói mang theo vẻ khinh người.
Nguyệt Hiểu ngẩng đầu lên, mỉm cười vô hại:
" Trục Nhật huynh, biệt lai vô dạng."
Hoắc Trục Nhật cao ngạo hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ kênh kiệu của hạng công tử thế gia.
" Sao Phong đại nhân lại kêu thẳng tên của Hoắc mỗ, giao tình của chúng ta cũng không có tốt đến mức đó đâu."
Một kẻ cao ngạo, lại tự đắc như hắn luôn xem chính bản thân mình hơn hẳn Nguyệt Hiểu vạn phần, sao có thể đem Nguyệt Hiểu ngang hàng xem như bạn bè cho được, mặc khác Nguyệt Hiểu và hắn còn là tình địch của nhau..
Xem xem đi, bình thường là một cái cao cao tại thượng, thủ trưởng của thủ trưởng, chức vụ cao hơn Nàng gấp ngàn lần, vậy mà hiện tại lại cứ cố tình muốn tìm Nàng gây chuyện, quả là phiền phức ~~ Cưới một mỹ nữ thật sự là tại họa, một đám người cứ tìm Nàng gây chuyện, bộ muốn Nàng phiền chết hay sao!!! >
Đối phó với đám tình địch cứ đỏ mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Nàng đã đủ mệt chết rồi chứ đừng nói ngày ngày cứ phải hết tìm kế này lại dùng kế khác để đối phó với vị quận chúa cứ hở chút ra là phạt quỳ cứ hở chút ra là điểm huyệt.....
Mà Hoắc Trục Nhật người này cũng không cần Nàng phải dùng lời lẽ khách khí mà đối đãi, ai biểu hắn ta cũng thích quận chúa làm chi..
" Hoắc đại nhân, sao ngài không tìm quận chúa mà tới đây tìm tôi? Ngài cũng nên nhớ kĩ là ngài cũng chỉ có cơ hội duy nhất ngày hôm nay để tiếp cận Lượng Vũ mà thôi, nhớ nắm chắc cơ hội lần này đó...."
Biểu tình trên khuôn mặt của Hoắc Trục Nhật biến đổi thất thường, nhìn Nguyệt Hiểu với ánh mắt cực kỳ hung ác độc địa như muốn ăn tươi nuốt sống Nguyệt Hiểu, thật làm cho người ta kinh hãi, đổ mồ hôi lạnh.
" Tài ăn nói của Phong đại nhân đúng là càng ngày càng lanh lợi sắc sảo, thật làm cho Hoắc mỗ bội phục. "
" Hoắc đại nhân quá khen rồi."
Hoắc Trục Nhật không ngừng nắm chặt hai nắm tay, làm như không thể ức chế cơn giận của chính mình, đầu muốn bốc khói, mặt mày đỏ bừng càng làm cho người khác chỉ biết cố nén cười mà quay lưng đi. Nhất thời, bầu không khí trở nên xấu hổ...
Một giọng nói ngọt ngào của nữ tử từ phía sau Nguyệt Hiểu vang lên, Hoắc Trục Nhật cũng nhân cơ hội này mà rời đi, thuận tiện hóa giải một trận xấu hổ, một trường phong ba mà hắn chẳng biết làm gì cho tốt.
Nguyệt Hiểu chậm rãi quay đầu đi, chỉ thấy một nam một nữ, nam thì tuấn tú lịch thiệp nữ thì xinh đẹp như hoa. Cả hai đang đi về phía Nàng.
" Hải Ninh nha đầu! "
Nguyệt Hiểu kích động muốn ôm nàng một cái, nhưng lại bị một ... thư sinh tuấn ngăn cản.
" Tiểu tam, thật không ngờ ngươi cũng tới đây."
Không có một chút nào ôn nhu mà là thản nhiên, đơn giản chỉ vì không cho Nguyệt Hiểu tiếp cận Hải Ninh...
" Tiểu Nguyệt Ngân, ta nói dục vọng giữ chặt người yêu của ngươi thật đúng là cao nha ! Cẩn thận Hải Ninh nha đầu sớm muộn chịu không nổi ngươi!"
Cũng không đem Nguyệt Hiểu để vào mắt, Triển Nguyệt Ngân liếc mắt uy hiếp Nguyệt Hiểu, dù nàng vẫn như cũ vân đạm phong khinh mỉm cười nhưng lại đem Nguyệt Hiểu đặt ở tình trạng cảnh giới cao độ .
" Lâu như vậy không thấy được ngươi, thật nghĩ không ra ngươi cư nhiên lên làm quận mã, thực sự là thật đáng mừng! "
Nguyệt Hiểu cười khan vài tiếng, trong đầu oán giận Nguyệt Ngân cố ý đánh vào nỗi đau của Nàng, bởi vì hai người trước mắt đều biết thân phận "Chân thực" của Nàng, vậy mà còn chúc mừng, chẳng vui vẻ gì để chúc mừng cả.
Bực mình, Nguyệt Hiểu lập tức đáp lại Nguyệt Ngân.
" Ngươi cũng không kém ! Rõ ràng là một cái đầu gỗ không chút thú vị, thế nhưng Hải Ninh nha đầu lại thích ngươi. Thật khiến người khác ngạc nhiên. "
Đánh Nàng một cái cái Nàng đương nhiên cũng trả ngươi một quyền rồi, con người Nguyệt Hiểu là vậy, Nàng thuộc lại " Có thù không trả phi quân tử".
Thế nên người ta mới có câu chớ đắc tội tiểu nhân, mà đắc tội tiểu nhân cũng không sao, không nên đắc tội nữ nhân, nhất là những người ngốc nghếch hẹp hòi như Nguyệt Hiểu.
Triển Nguyệt Ngân không chút cử động nhìn chằm chằm Nguyệt Hiểu, trong đầu có chút suy nghĩ.
" Nghe ngữ khí của ngươi như vậy, hình như rất không mãn nguyện nhỉ. Ngươi không phải cưới một mỹ nữ quận chúa sao? Kinh thành đệ nhất tài nữ, lại là hồng nhan nhược tuyết, diễm lệ châu sa còn có gì mà không vui chứ? "
" Ngươi không hiểu cái gì hết, quận chúa tính tình âm hiểm, làm sao có thể sánh bằng Hải Ninh nha đầu thiên chân khả ái? "
Hơn nữa, quận chúa chỉ toàn là kiếm chuyện với Nàng mà thôi !
Hải Ninh dù được Nguyệt Hiểu tán thưởng nhưng mặt mày cũng không tỏ vẻ vui mừng mà lại lo lắng bất an, nhưng Nguyệt Hiểu vẫn không phát hiện.
Đơn giản là Nàng đang không ngừng nói ra những uất ức mà Nàng phải chịu trong một tháng qua. Đâu có rảnh mà nhìn Hải Ninh, thật không biết họa từ miệng mà ra.
Kiếm được người nghe, lại nói trúng tâm sự nên Phong Nguyệt Hiểu liền thao thao bất tận nói liền một mạch không chút ngừng nghĩ, nhưng thấy Nguyệt Ngân càng cười càng thoải mái, Hải Ninh càng ngày càng xấu hổ, mà phía sau truyền đến một cổ hàn khí,
Căn cứ kinh nghiệm mười mấy năm bị ăn hiếp, Nàng rút ra một kết luận: đánh chết cũng không có thể quay đầu!
Chương 14
Từ lúc vừa vào hoàng cung, Lượng Vũ đã bị cả đám người từ trai lẫn gái vây quanh lấy mình, bọn họ có người thì bợ đỡ nịnh nọt, có kẻ thì liếc mắt đưa tình làm cho nàng cảm thấy thật mệt mỏi. Vất vả lắm mới thoát khỏi sự đeo bám của bọn họ, lại thấy Phong Nguyệt Hiểu đang cùng một đôi thanh niên nam nữ trò chuyện xem ra thật vui vẻ.
Từ xa xa nhìn thấy Phong Nguyệt Hiểu thần tình sinh động hoạt bát, cùng với tiếng cười sang sảng, thật làm cho Lượng Vũ hiếu kỳ bọn họ đang nói chuyện gì mà vui vẻ đến như thế ?
Dù chưa đến bên cạnh hắn, chỉ ở gần phạm vi của bọn họ nàng vẫn có thể nghe được những gì Phong Nguyệt Hiểu nói, hắn đang cùng bạn bè than thân trách phận nói việc hắn bị quận chúa ức hiếp.
Trên trán Lượng Vũ nỗi lên mấy hàng gân xanh, trong lòng bỗng chốc tức giận không thôi. Hỏi xem sao không giận cho được, nàng thì mệt chết với đám người cứ đeo dính nàng không tha, còn hắn thì cứ nhởn nhơ ở chỗ này thao thao bất tuyệt nói xấu chính mình..... Tên chết tiệt đáng ghét!!!
Nhịn không được, Lượng Vũ đưa tay nhéo ngay thắt lưng Nguyệt Hiểu, đáng đời hắn như vậy là nhẹ lắm rồi:
" Quận mã, nói chuyện gì mà vui vẻ vậy ? "
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới vị trí của nàng trong lòng Phong Nguyệt Hiểu lại thấp đến như vậy.....
<Được rồi sau này cũng không cần quá khách khí với hắn làm chi!>
Phong Nguyệt Hiểu rất đau, chân mày nhíu lại thật chặt, cả người đổ mồ hôi lạnh.
" Quận chúa, sao người lại tới đây ? "
Lượng Vũ lại dùng lực ngắt thắt lưng Nguyệt Hiểu vài cái rồi mới buông tay ra, không thể khiến cho người khác hoài nghi.
" Quận mã, hai vị đây là? "
" Bọn họ là bằng hữu của tôi từ nhỏ, Triển Nguyệt Ngân và Quý Hải Ninh."
Nguyệt Hiểu xoa nhẹ thắt lưng đang đau nhức của mình, đau kiểu này thì mai thế nào cũng tụ máu bầm cho coi, quận chúa ác độc, thật là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết.
"Vị này chính là quận chúa Thần Hi."
Giới thiệu mọi người với nhau xong, sau lại nói vài câu chuyện hàn huyên trong chốc lát, thì nhân vật chính của yến hội đêm nay -- hoàng thái hậu xuất hiện, vì vậy các quan viên gia quyến rất nhanh trở lại vị trí của mình.
" Quận mã, đêm này quỳ gối cộng thêm đội thùng nước nửa canh giờ, hiểu không?"
Lượng Vũ tranh thủ một chút thời gian lúc thái hậu xuất hiện, nghiêng người mượn cơ hội nói nhỏ bên tai Nguyệt Hiểu.
Phong Nguyệt Hiểu lần này đương nhiên không thể nói gì khác, trái lại ngoan ngoãn tiếp thu hình phạt."... Tôi đã biết..." Ai biểu cái miệng hại cái thân, biết vậy lúc nãy nên nhìn trước ngó sau hẳn nói xấu quận chúa.....
" Còn có, ngày mai viết mười lần nữ huấn cho ta."
Viết nữ huấn?? Nàng có nghe lầm không chứ, quận chúa kêu Nàng viết nữ huấn, mà còn là viết mười lần:
" Quận chúa, tốt xấu gì tôi cũng là nam tử hán đại trượng phu, viết nữ huấn thì còn ra thể thống gì nữa ? "
Lượng Vũ mỉm cười nhìn Nguyệt Hiểu ngồi xuống bên cạnh Nàng:
" Bản quận chúa nhìn ngang nhìn dọc, nhìn thế nào cũng thấy ngươi như một nữ tử, rất thích nói huyên thuyên, lại hay khóc nhè, nên mới muốn cho ngươi học chút cái gì gọi là tam tòng tứ đức. "
Phong Nguyệt Hiểu đổ mồ hôi lạnh, còn biết nói gì nữa đây chứ.
" Quận chúa, người đang nói giỡn hay nói chơi vậy ? "
Lượng Vũ mỉm cười nhìn Nguyệt Hiểu, này nụ cười xinh đẹp tuyệt luân như cửu thiên huyền nữ giáng trần, nhưng lại làm cho Nguyệt Hiểu cảm giác được nàng lúc này thực sự nổi giận.
" Ngươi....Nói..... Thử xem. ? "
"..." Xem ra lần này thật là chạy trời không khỏi nắng rồi.
Một bên bàn nhỏ, Triển Nguyệt Ngân và Quý Hải Ninh ngồi ở vị trí của tướng quân Uy Vũ..
" Nguyệt, tỷ nghĩ Quận chúa Thần Hi làm người như thế nào ? " Hải Ninh nhỏ giọng hỏi người ngồi bên cạnh.
" Không hổ là kinh thành đệ nhất tài nữ , tài sắc kiêm câu, chỉ có thể nói Tiểu Tam thật có phúc ."
Quý Hải Ninh giận dỗi không thèm để ý người yêu của mình nữa, bản thân đang bên cạnh mà nàng có thể trước mặt mình khen tặng một cô gái khác, sắc mặt của Quý Hải Ninh đột nhiên đỏ bừng tức tối....
Thế nhưng nếu lúc này Hải Ninh quay đầu lại nhìn Triển Nguyệt Ngân thì sẽ phát hiện một ánh mắt say mê đầy ôn nhu thâm tình đang nhìn chằm chằm nàng.
Không có cái cảm giác lạnh lẽo thản nhiên thường thấy ở Triểu Nguyệt Ngân, là ôn nhu, là dịu dàng.... Sự ôn nhu này chỉ dành cho nàng, thấy một mình nàng mà thôi...
Chương 15
Tiệc tối kết thúc rất nhanh, bởi vì Hoàng hậu yêu cầu Sở Vương phi và quận chúa đi với người tới Phượng nghi cung nói chuyện phiếm còn Sở quận vương thì bị hoàng đế kéo đi thương thảo quốc gia đại sự nên chỉ còn một mình Nguyệt Hiểu đi dạo trong ngự hoa viên.
Nhìn xem xung quanh hoa viên của hoàng gia quả nhiên không giống bình thường, có thật nhiều giống hoa lạ đến nhìn cũng chưa từng nhìn thấy qua, kì trân dị thảo, muôn màu muôn vẻ...
"Phong đại nhân, sao lại cô đơn lẻ bóng dạo chơi một mình như thế này? "
Phong Nguyệt Hiểu nghe thanh âm, tự nhiên cũng biết là ai.
" Hoắc đại nhân. "
" Trục Nhật, vị này có phải quận mã của Thần Hi phải không ? "
Ngữ âm thanh thoát chính là phát ra từ nữ tử diễm lệ đang đứng bên cạnh Hoắc Trục Nhật.
Phong Nguyệt Hiểu liếc mắt nhìn về phía nữ tử kia, bất giác trong đầu đem nàng ta so sánh với Thần Hi, luận về sắc đẹp chỉ có thể nói... Quận chúa hoàn toàn thắng.
" Công chúa, người đoán đúng rồi. Hắn là quận mã của Thần Hi, Phong Nguyệt Hiểu." Hoắc Trục Nhật cung kính trả lời công chúa Lan Hinh.
Ánh mắt Lan Hinh cấp tốc quét nhìn Phong Nguyệt Hiểu, trong lòng có chút bình luận.
" Thế nhân thường nói Thần Hi là kinh thành đệ nhất tài nữ, chỉ là ánh mắt của nàng bị sao vậy, tuyển người này làm quận mã... thực là không biết nhìn người, huynh nói có phải hay không?"
Hoắc Trục Nhật vội vã gật đầu:
" Công chúa nói đúng như những gì trong lòng Trục Nhật nghĩ. Hắn quả thật không xứng với quận chúa Thần Hi. "
Nhất thời sắc mặt của Phong Nguyệt Hiểu trở nên đen lại, hắng giọng, chỉ là Nàng suy nghĩ lúc này bên cạnh Nàng - một người là công chúa, một người chức quan lại cao hơn Nàng rất nhiều, lập tức nhịn xuống cơn giận. Không thèm theo hai người này tranh chấp làm gì, thiệt thòi chỉ là Nàng mà thôi...
" Đây là chuyện của Phong mỗ và quận chúa, chỉ cần hai người chúng tôi thật tình yêu nhau, thế nhân nhìn nhận ra sao thì có liên quan gì tới vợ chồng tôi chứ."
Giản đơn mà nói, Nàng nhìn thế nào cũng không thể xứng đôi với quận chúa, nhưng hai người các Nàng là phu thê, chuyện vợ chồng các Nàng cần gì người ngoài nói chen vô!
Liên tiếp vài lần bị Nguyệt Hiểu nói đến không biết làm gì chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt, Hoắc Trục Nhật sức chịu đựng cũng tăng lên rất nhiều.
" Hoắc mỗ lại nghĩ, Phong đại nhân nói những lời này chỉ là biện minh, lời lẽ ngụy biện mà thôi! Thử hỏi ngươi đường đường là một nam tử hán, Hoắc mỗ không tin ngươi cam tâm chịu thua dưới tay quận chúa, bị thế nhân mọi người nói là núp váy đàn bà."
Tài hoa của Thần Hi, mọi người ai nấy đều biết, hắn cũng không tin Phong Nguyệt Hiểu chưa từng đố kị tài năng của thê tử.
Lan Hinh cũng cảm thấy lời này nói rất đúng, nàng có chút hứng thú với câu trả lời của Nguyệt Hiểu:
" Trục Nhật nói quả không sai, Phong đại nhân. Cho dù bản cung ở trong thâm cung biệt viện nhưng mà cũng biết, tất cả mọi người lưu truyền Thần Hi quận mã là một người bình thường vô năng, tài hoa kém cỏi thật khó thoát khỏi một tiếng thê nô, vĩnh viễn không thể trở mình. Lẽ nào Phong đại nhân thật có thể không thèm để ý đến miệng lưỡi thế gian, không sợ người khác chê cười ? "
Phong Nguyệt Hiểu nhíu mày, mỉa mai cười nói:
" Nguyệt Hiểu từ trước đến nay vẫn luôn ngưỡng mộ tài hoa cùng mưu trí của quận chúa, dù thế nhân mọi người có nói gì đi nữa thì lòng ngưỡng mộ đó của tôi cũng không chút nào thay đổi. "
Nếu Hoắc Trục Nhật và Lan Hinh công chúa đều nói trắng ra như thế, Nàng cũng không cần dùng hoa ngôn xảo ngữ che lấp cái gì. Dù gì Nàng cũng là loại người không thích văn vẻ vòng vo, nói lời sáo rỗng...
" Phong đại nhân, ngươi đây không phải thoái thác sao, đường đường một đấng nam nhi lại chịu thua thê tử của mình, bị thế nhân gọi là thê nô cũng không một tiếng biện minh sao ? "
Hoắc Trục Nhật ngữ khí hèn mọn, mỗi câu đều là châm chọc Phong Nguyệt Hiểu.
Phong Nguyệt Hiểu không để ý tới giọng nói mang đầy âm điệu đê tiện của Hoắc Trục Nhật, thật hèn mọn, vẫn chậm rãi, bình thãn nói:
" Thế nhân cho là nữ tử vô tài đó là đức, Phong mỗ nhưng không cho là đúng, đâu nhất thiết chỉ bậc nam tử tài hoa thì mới có khả năng định quốc an ban, nữ tử mà cũng có thể như nam giới tài hoa xảo lược, vì nước vì dân. Đó mới là phúc của quốc gia."
Mà nguyên nhân chủ yếu làm cho Nàng nói câu này cũng vì Nàng cũng là nữ nhân.
" Tôi thích quận chúa tài hoa xuất chúng hùng tài vĩ lược, bởi vì nàng so với nam tử còn muốn ưu tú hơn ngàn lần, thân là trượng phu của nàng, tôi chỉ cảm thấy thập phần tự hào, không giống hạng tiểu nhân thiếu độ lượng buồn chán không việc gì làm, đám nhân sĩ ăn không ngồi rồi mới đố kị nàng, không bì kịp với nàng nên mới mở miệng nói lời xàm ngôn."
Lời nói của Nguyệt Hiểu mang hai ý nghĩa, ám chỉ khơi mào mọi chuyện là bọn ăn không ngồi rồi nhàm chán nhân sĩ!
" Phong đại nhân, cũng không nên được đằng chân lân đằng đầu!"
Khuôn mặt tươi cười của Lan Hinh tự nhiên cứng lại, nhưng Phong Nguyệt Hiểu vẫn không hiểu vì sao lại như vậy...
" Công chúa có biết hay không, đây chính là nguyên nhân người vĩnh viễn cũng không có thể so với Lượng Vũ, đồng dạng, đây cũng là nguyên nhân Lượng Vũ vĩnh viễn sẽ không tuyển chọn Hoắc đại nhân làm quận mã của nàng . "
Đố kị, chỉ làm cho ánh mắt của con người ta trở nên thu hẹp lại, không nhìn rõ trời cao đất dày, không hiểu rõ cao nhân tắc có cao nhân trị, núi này cao còn có núi khác cao hơn, đều là người sống trên đời cần gì cứ phải đố kị nhau kia chứ....
Ha ha ha, cách đó không xa truyền đến một tiếng cười sang sảng.
" Phong Nguyệt Hiểu, cuối cùng trẫm cũng biết vì sao Vũ nhi cố ý muốn gả cho ngươi . Phi khanh không lấy chồng. "
Đồng dạng không biết ở nơi xuất hiện một đám người, bọn họ nghe được lời nói của Phong Nguyệt Hiểu tranh cãi cùng với Lan Hinh và Hoắc Trục Nhật liền như ong vỡ tổ cùng nhau kéo tới.
" Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu."
Phong Nguyệt Hiểu sắc mặt xấu hổ nhìn Trầm Lượng Vũ từ đằng xa từ từ bước tới, ngực tính toán, những lời vừa rồi mình nói, nàng sẽ không nghe được chứ? Thực sự là hiểu lầm to!
Lượng Vũ xuất hiện, sắc mặt nàng không chút biểu tình, nhưng là ở sâu trong nội tâm lại nhấc lên gợn sóng...
『 Đã không có cách nào không nhìn về phía Phong Nguyệt Hiểu... 』lúc hắn nói những lời chân thành đó, Lượng Vũ chợt nhận ra nàng đã sa vào lưới tình của Nguyệt Hiểu từ lâu rồi.
Chương 16
" Bản cung cuối cùng cũng biết, vì sao Vũ nhi lại nhất quyết xin ta tứ hôn, một lòng chỉ muốn tuyển ngươi làm quận mã, phi khanh không thú ."
Mà đứng yên một bên, Phong Nguyệt Hiểu ngước nhìn nhận xét diện mạo của Hoàng hậu và Sở Vương phi thập phần tương tự, tính cách chắc cũng ôn hòa dịu dàng như Vương phi.
" Hoàng hậu, sự tình đã rõ nàng cũng không nên oán giận trẫm vì sao lại hạ chiếu tứ hôn !"
Hoàng thượng mỉm cười, trong thâm tâm ông rất mực hài lòng, bởi vì từ lúc ông hạ chỉ tứ hôn, Hoàng hậu lúc đầu không hề biết mà biết cũng sẽ không hề đồng ý chuyện tứ hôn này của ông, chứ đừng nói chúc mừng Vũ nhi.
Mà nguyên nhân chính đương nhiên là vì bà yêu thương Vũ nhi, sợ rằng Phong Nguyệt Hiểu tài hoa kém coi, không chút hùng tài vĩ lược, thân phận thấp kém không xứng với Vũ nhi.
Nhưng vừa rồi những lời nói nhẹ nhàng mà chân tình của Phong Nguyệt Hiểu, hẳn là mua chuộc không ít lòng người!
" Có câu là: dễ cầu bảo bối vô giá, khó cầu được hữu tình lang! Nô tì trước đây kiến thức thực sự nông cạn, thủy chung thua xa ánh mắt nhìn người của Vũ nhi và muội muội."
Hoàng hậu trêu ghẹo nhìn về phía Trầm Lượng Vũ, trên mặt lộ vẻ tươi cười ái muội. Bà đang muốn biết Lượng Vũ đối với Nguyệt Hiểu trong chuyện này thái độ như thế nào...
" Hoàng hậu nương nương nói quá lời."
Sở Vương phi biết nữ nhi của bà da mặt mỏng, tuy là tính tình lãnh đạm nhưng chỉ là đối với người ngoài, còn với người thân rất dễ e thẹn nên cũng vội vã giúp Lượng Vũ tiếp lời của tỷ tỷ mình .
Mà từ lúc nãy đến bây giờ Phong Nguyệt Hiểu cũng chỉ đứng im không ngừng cười khúc khích, bởi vì Nàng phát giác quận chúa vẫn không nói gì, nghĩ thầm nàng chắc sẽ không tức giận vì những lời nói lúc nãy của mình đâu, như vậy không sợ bị phạt quỳ, dù gì nửa canh giờ lúc nãy nói Nàng còn chưa thực hiện, thêm nửa canh giờ nữa sao Nàng chịu nổi...
Nhưng kẻ ngốc ngếch như Nàng làm sao biết giờ đây trong lòng Lượng Vũ đang rất rối rắm với thứ tình cảm nàng mới phát hiện, suy nghĩ còn chưa kịp nữa là, thêm một bên bị hoàng hậu nương nương trêu đùa, nàng đâu còn tâm tình mà nhìn tên ngốc nhà nàng nữa chứ.
" Bất quá Lan Hinh, tính hiếu thắng của con đến bao giờ mới có thể sửa chữa đây chứ? "
Hoàng thượng sau khi trêu chọc Lượng Vũ xong, liền không một tiếng bất giác răn dạy công chúa Lan Hinh, không khí vui vẻ bỗng chốc trở nên ngột ngạt, đầy áp lực.
Người xưa nói không sai quân ý khó lường, gần vua đứng như gần hổ, lúc nào cũng có thể rơi đầu!
Lan Hinh bị hoàng đế la mắng vài câu, sắc mặt nhất thời cứng ngắc, im lặng không dám phát ra bất kì thanh âm nào.
"Còn có, Hoắc Trục Nhật, uổng ngươi đọc sách thánh hiền, thi thư một bụng, vậy mà lại ngay giữa chốn hoàng cung cấm địa khi dễ, sách hạch đồng liêu, trẫm thật đúng là nhìn lầm ngươi rồi."
Hoàng đế tức giận Hoắc Trục Nhật lần này làm việc phóng túng không suy nghĩ kỹ càng, trước mặt ông là cái dạng gì đại thần cơ chứ, ông là vua một nước, đến một thần tử của mình cũng không quản lý được thì nói gì trị quốc an ban?
Nghe được tình địch đang bị hoàng thượng quở trách, Phong Nguyệt Hiểu trong lòng thật hài lòng không ít.
" Hoàng thượng bớt giận, Nguyệt Hiểu đã quen với việc này rồi."
Lúc này không bỏ đá xuống giếng, Nàng sẽ không là Phong Nguyệt Hiểu!
Người ta thường nói, có thù không trả phi quân tử, mà Nàng không phải cái chính nhân quân tử gì, chỉ là một tiểu nữ tử, mà nữ tử thì lòng dạ rất hẹp hòi là việc đương nhiên.
" Đã? ... nói như vậy nghĩa là không chỉ có một lần này thôi mà còn nhiều lần trước kia nữa sao?! "
" Vi thần biết tội. "
Hoắc Trục Nhật nhìn thấy long nhan phẫn nộ, trong lòng cả kinh, run rẫy tay chân, vội vã quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Giữa lúc Nguyệt Hiểu còn muốn thêm mắm thêm muối thì Lượng Vũ dĩ nhiên so với Nàng công bằng hơn, liền đứng ra nói chút lời biện hộ xin tha cho Hoắc Trục Nhật.
" Hoàng thượng, quận mã lòng dạ rộng lượng, tất nhiên là không thèm để ý những lời ra tiếng vào này, vì vậy thỉnh hoàng thượng cũng không nên tái truy cứu trách nhiệm làm gì. "
Thay Hoắc Trục Nhật cầu tình, ngoại trừ niệm tình thanh mai trúc mã, Lượng Vũ cũng hiểu được rằng trong chốn quan trường này, ít một kẻ địch chỉ có lợi chứ vô hại, nàng tư tâm mong muốn Hoắc Trục Nhật nhận một phần ân tình này, sau đó sẽ không tìm Nguyệt Hiểu gây phiền phức nữa.
Chỉ tiếc tâm tư Lượng Vũ Nguyệt Hiểu lại không hề hay biết. Mà trong đầu óc ngu ngốc của Nàng chỉ thầm ai oán quận chúa bao che Hoắc Trục Nhật, chỉ biết ăn hiếp Nàng.
"Quận chúa, nếu người đã yêu thương Hoắc Trục Nhật vậy sao lúc trước không lấy hắn làm phu quân, cần gì phải lấy tôi kia chứ??"
Nguyệt Hiểu lặng lẽ nói nhỏ bên tai Lượng Vũ những gì Nàng đang nghĩ, thanh âm nhỏ tới mức chỉ có hai người các Nàng nghe được. Nhưng chính bản thân Nàng cũng không biết vì sao nói ra những câu này, trong lòng cảm thấy khó chịu không vui.
Lượng Vũ nhếch khóe môi, trừng mắt nhìn cái con người không biết thân biết phận này! Nàng làm như vậy, là vì ai chứ? !
Mà nét mặt của Nguyệt Hiểu tự nhiên biểu tình là đang hiểu lầm Lượng Vũ, cho rằng đúng như trong lòng Nàng nghĩ .
"Quận chúa, hiện tại người nên nhanh chóng hưu tôi đi, như vậy còn kịp đó!! Hoắc Trục Nhật đến bây giờ còn thích người, nếu chậm thêm chút nữa thì tôi cũng không dám bảo đảm hắn vẫn ngu ngốc chung tình với người đâu!!!!"
Không biết vì sao, Nguyệt Hiểu nói lời này ra thì có điểm luyến tiếc...
Là luyến tiếc quận chúa sao? ... Cái này sẽ không đâu, không hề xảy ra chuyện đó, hẳn là Nàng bị quận chúa ngược đãi thành thói quen thôi.
" Miệng chó không thể khạc ra ngà voi, lời này nói hắn vậy còn ngươi, ngươi là người như thế nào chứ?"
Bên tai nghe Nguyệt Hiểu nói bóng gió, lửa giận trong lòng Lượng Vũ lại bị khơi mào, nhịn không được vươn chân, đá mạnh vào chân Phong Nguyệt Hiểu một cái.
"A! Đau....." Phong Nguyệt Hiểu quá đau không có khả năng giữ im lặng, bỗng bật ra thành tiếng khiến mọi người nãy giờ chỉ chú ý hoàng thượng và hoàng hậu bỗng chốc quay lại chú ý đến hai người các Nàng.
"... Ha ha... Vừa rồi chân trái của tôi, không cẩn thận đá chân phải một chút..."
Lượng Vũ nghe Phong Nguyệt Hiểu nói lý do gây nên ồn ào, cũng không khỏi mất tự nhiên ngượng ngùng.
Người sáng suốt đều biết hai người các nàng là nói dối, chỉ là không nói ra mà thôi.
"Ha ha, tuổi trẻ thật tốt!"
Hoàng thượng đột nhiên nói ra một câu làm mọi người chú ý, là vì thái độ mờ ám của hai người bọn họ sao ?
Mà trong lúc này không người nào phát hiện có một ánh mắt oán hận cứ nhìn chằm chằm Nguyệt Hiểu và Lượng Vũ...
Chương 17
Đêm đã khuya, Sở quận vương đứng tại cửa cung chờ rất lâu nhưng vẫn không thấy Nguyệt Hiểu và Lượng Vũ đi ra, nhân dịp cửa cung còn chưa đóng lại ông liền dẫn theo Sở vương phi xoay người lên xe ngựa rời đi.
Cũng chính vì nguyên nhân đó mà Nguyệt Hiểu và Lượng Vũ phải đi chung một chiếc xe.
Đông Nhi vốn luôn theo hầu Lượng Vũ, nhưng lúc nãy nàng bị Sở vương phi kêu ra xe ngựa hầu hạ nên thành ra trên xe chỉ có Nguyệt Hiểu và Lượng Vũ hai người các nàng. Không khí bên trong xe ngựa thập phần ngột ngạt khó xử.
Từ lúc ra khỏi hoàng cung, trong xe ngựa vẫn giữ nguyên một bầu không khí im lặng, không ai nói chuyện với ai câu nào, mà việc này làm cho người hiếu động như Nguyệt Hiểu có chút không quen.
"... Quận chúa..." Tôi có thể ngồi gần người không?
Nguyệt Hiểu đưa mắt nhìn về phía Lượng Vũ đang ngồi im nhắm mắt dưỡng thần, Nàng muốn nói gì đó để phá tan bầu không khí ảm đạm lúc này, nhưng Nàng không dám nói lớn. Thanh âm có phần nhỏ nên hình như Lượng Vũ không nghe thấy Nàng nói gì. Mà nếu thật sự là như vậy Nàng cũng không dám nói lớn, Nàng rất sợ Lượng Vũ nổi giận. Khi đó không biết quận chúa sẽ phạt Nàng quỳ tới bao giờ nữa đây.
" Ngươi nói cái gì? "
Đôi chân mày thanh tú của Lượng Vũ nhíu lại , trong đầu nàng nghĩ, sao lúc nào nói chuyện với nàng tên này cứ ấp a ấp úng, nhút nhát sợ chuyện, thật không giống với vừa rồi uy phong lẫm liệt mà giáo huấn Hoắc Trục Nhật.
Đúng là cùng vừa rồi một trời một vực, trên đời lại có người có thế thay đổi nhanh đến thế sao?
Nguyệt Hiểu nhìn chằm chằm Lượng Vũ, chắc chắn rằng nàng ta đã chú ý tới sự tồn tại của Nàng, vì vậy từ từ tới gần Lượng Vũ:
" Quận chúa ~ "
Còn chưa để cho Nguyệt Hiểu nói xong câu nói của mình thì đã bị Lượng Vũ ngăn lại.
" Nói gì thì nói đi, làm gì phải thân cận với ta quá vậy, ngươi muốn làm gì chứ? "
Lượng Vũ từ từ mở ra đôi mắt đẹp lung linh của nàng, cũng vì vậy mà tự nhiên nhìn thấy khoảng cách giữa Nguyệt Hiểu và nàng chỉ còn chừng một cánh tay.
Khoảng cách gần như vậy làm cho Lượng Vũ có chút không quen, trước đến này nàng không thích bị người thân cận, dù là người thân thì cũng giữ một khoảng cách nhất định, mà nàng và Nguyệt Hiểu lúc này thì........
Nguyệt Hiểu có chút xấu hổ mà nở nụ cười, tự nhiên Nàng cũng biết thân biết phận mà lui về chỗ cũ. Nàng biết Lượng Vũ không thích Nàng lại gần, nhưng đâu phải Nàng muốn đâu chứ, chuyện gì cũng có nguyên do của nó.
Nguyệt Hiểu làm sao có thể nói cho Lượng Vũ biết được nguyên do là nàng đang sợ, nếu Lượng Vũ biết chắc sẽ khinh thường Nàng hơn, khi còn bé Nàng được nghe rất nhiều chuyện ma quỷ hại người lại hay bị Dạ Hiểu lấy ra hù dọa. Lúc này đây giữa lúc đêm khuya thanh tĩnh, xung quanh lại không có người lai vãng, hỏi thử làm sao Nàng không sợ cơ chứ, Nàng sợ ma....
Tuy nói bình thường không làm chuyện xấu, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa... Nhưng Nàng cũng không phải người tốt lành gì, vẫn nịnh trên đè dưới, nếu có dịp thi phi vẫn bỏ thêm dầu vào lửa, vậy nên vẫn là có cái cảm giác run rẫy, rất sợ ma quỷ!
Nhưng Nguyệt Hiểu đâu biết vừa trả lời Nàng xong Lượng Vũ cũng chẳng thèm để ý Nàng làm gì, nhìn bộ dạng của Nguyệt Hiểu lúc này, Lượng Vũ đương nhiên biết Nàng sợ gì.
Nhưng thật sự Lượng Vũ không có rãnh rỗi để nói rõ với Nguyệt Hiểu, nàng còn đang suy nghĩ về mọi chuyện phát sinh trong ngày hôm nay.
Không hiểu sao hôm nay lại nhiều chuyện thế này, tất cả cứ rối rắm cả lên làm cho nàng không biết phải đối mặt với Nguyệt Hiểu thế nào.....
Để cho Nguyệt Hiểu một mình trên xe ngựa rộng lớn, yên lặng ngồi niệm tâm kinh ... 『 có bái trời phật thì trời phật mới phù hộ! 』
Trầm Lượng Vũ lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, tay phải nhanh chóng rút ra nhuyễn kiếm quấn trong thắt lưng, tay trái lôi kéo Nguyệt Hiểu, thi triển khinh công, phá tan đỉnh xe ngựa mà nhảy ra ngoài, cũng nhờ đó hai người các nàng mới tránh thoát vô số ám khí.
Lúc này Nguyệt Hiểu còn đang không biết xảy ra chuyện gì, đợi cho Nàng hiểu rõ thì đã bị Lượng Vũ lôi kéo nhảy ra bên ngoài xe ngựa. Trong lúc nhất thời thân mình cách mặt đất vài mét, làm cho nàng sợ đến chết khiếp chỉ biết nắm chặt thắt lưng của Lượng Vũ không dám nhúc nhích, Nàng sợ rằng chỉ cần chính mình động đậy một chút thôi thì sẽ rơi xuống tan xác.
Mặt dù trên người phải kéo theo Nguyệt Hiểu, chịu thêm một phần trọng lượng cực đại nhưng tư thế của Lượng Vũ vẫn thanh tao thoát tục như trước, không chút gượng ép thô cứng.
Nàng nhanh chóng vung tay, nhuyễn kiếm xoẹt ngang một đường đánh bay lượt ám khí thứ hai công kích, thậm chí còn mượn lực đánh lực, đem hầu như toàn bộ ám khí nhất nhất trả lại cho thích khách. Chiêu thức của nàng như hoa lan u nhã lại thêm nhiều phần lực đạo cho người ngoài nhìn vào cảm thấy như tiên tử gián phàm....
Mà cũng một chiêu này của Lượng Vũ làm cho hơn phân nữa thích khách không phòng bị nhất thời mà thụ thương.
Cũng chẳng biết nên nói là đám thích khách này quá khinh địch hay chính bản thân Lượng Vũ quá giỏi, tài nữ đúng là tài nữ, văn võ khiêm toàn, còn Nguyệt Hiểu thì....... Aiiii
Mà hai người các nàng cũng nhân cơ hội thích khách hàng ngũ tán loạn phân tâm mà an toàn rơi xuống đất.
Mà nằm ngoài kế hoạch của bọn chúng đã định, xe ngựa của Sở quận vương lúc đầu khởi hành về trước, nhưng nửa đường thì phát giác có chút gì đó khác thường nên mới quay đầu trở về tìm kiếm Lượng Vũ và Nguyệt Hiểu.
Đúng là người tính không bằng trời tính!!!
Cả đám thích khách lo sợ bại lộ thân phận nên đồng thời rút lui, chỉ có một ít thích khách bị Lượng Vũ đả thương nằm la liệt trên mặt đất cùng với mấy cái tử sĩ thà chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ thì còn ở lại vây xung quanh các nàng.....Thế cuộc đã định rõ trước mắt, bọn chúng còn có thể thắng sao...???
" Phong Nguyệt Hiểu, ngươi còn không buông ta ra? Ngươi muốn hai chúng ta cùng chết sao ? "
Vừa rồi chỉ lo chú ý hành động của thích khách mà không có lưu ý hành vi của Phong Nguyệt Hiểu, hiện tại có thời gian rảnh rỗi một chút chú ý tới hắn, nàng mới phát hiện nàng bị Phong Nguyệt Hiểu chiếm hết tiện nghi, đã nhút nhát vậy mà còn thêm là một cái sắc lang!
Nàng thật muốn một kiếm chém hắn ra trăm mảnh.........
Thì ra Nguyệt Hiểu không chỉ hai tay ôm chặt lấy thắt lưng nhỏ nhắn của Lượng Vũ, đầu của hắn còn hoàn toàn chết tiệt mà tựa vào trước ngực nàng, thử hỏi như vậy làm sao mà nàng không tức được cơ chứ.
Nghe qua quận chúa nhắc nhở, Phong Nguyệt Hiểu mới biết tư thế của chính mình có mờ ám bao nhiêu, khó trách Nàng cảm thấy kì quái làm sao lại thoải mái như thế cơ chứ....
" Quận chúa, trước lo đối phó với kẻ địch, đừng chú ý tới tôi ! "
Nói xong, Nguyệt Hiểu tự nhiên lui về phía sau Lượng Vũ, Nàng đúng là vô dụng lúc này đây Nàng chẳng thể làm được gì, chỉ mong không làm Lượng Vũ thêm vướn tay vướn chân !
" Đáng ghét! Xem chiêu! "
Một cái hắc y nhân đột nhiên nảy sinh ác độc bổ đao về phía Lượng Vũ, nhưng tiếp không được Lượng Vũ mấy chiêu thì bại trận.
Lúc này đây ở hiện trường chỉ còn lại ba gã nam tử, nhìn ra đều là tử sĩ, mục đích của bọn chúng là bằng mọi giá phải giết chết cho được Lượng Vũ dù chết cũng không lùi bước.
Mà từ góc nhìn của Lượng Vũ mà nói, bọn thích khách này cũng không gây cho nàng chút nào sợ hãi, nàng ra chiêu chậm rãi từ tốn, chiêu chiêu chừa một đường sống, nàng nghĩ lưu lại người để còn có thể tra hỏi kẻ chủ mưu đứng sau lưng ám sát nàng là ai..
Nguyệt Hiểu đứng một bên xem Lượng Vũ mua kiếm như mèo vờn chuột, chậm rãi mà từ tốn trêu chọc đám thích khách, tâm trạng nhất thời có chút bất an.
Quả nhiên, một gã thích khách lén hướng Lượng Vũ đánh ra ám khí, mà Nguyệt Hiểu hầu như theo bản năng dùng thân thể giúp nàng đỡ đòn.
" Phong Nguyệt Hiểu! "
Lượng Vũ ngây người, hết hồn nhìn thân ảnh mạo muội tiến nhập vòng chiến đấu, nhuyễn kiếm trong tay nhất thời ngừng lại.
Đám tử sĩ nhìn thấy vậy thì nhanh chóng tận dụng thời cơ này lấy kiếm tự vận, đúng lúc này Sở quận vương cũng thống lãnh hộ vệ chạy tới.
Nhưng những chuyện này cũng không ảnh hưởng chút nào tới Lượng Vũ, trong mắt nàng lúc này chỉ có thân ảnh của kẻ ngu ngốc kia vì nàng mà bị thương...
" Không phải ta nói ngươi không được cử động rồi hay sao? ... Ngươi thế nào không nghe ta nói? "
"... Thị Nguyệt... Tôi muốn tìm Thị Nguyệt..." Đây là lời nói cuối cùng Nguyệt Hiểu nói trước lúc hôn mê.
Chương 18
Ban đêm thanh vắng, bóng tối tràn lang khắp không gian, nơi nơi đầy mùi chết chóc, máu tươi vung vãi khắp nơi xộc vào trong mũi thật khiến người ta thấy ghê tởm buồn nôn, một tiểu cô nương khoảng mười một mười hai tuổi, một mình trên vách núi cô tịch ảm đạm.
Nếu quan sát thật kĩ ta có thể thấy rõ trên người đứa bé có rất nhiều vết thương khác nhau, ánh mắt ảm đạm không chút tiêu cự. Một tiểu cô nương nho nhỏ mà phải chịu đựng nhiều vết thương như vậy thật khiến người nào nhìn thấy cũng phải giật mình thương xót...
Nhìn lại khắp nơi, trên mặt đất máu chảy thành sông, thi thể nằm la liệt, cảnh tượng đó giữa chốn u uất này chỉ sợ người thường nhìn thấy mà khiếp đảm không thôi...
"... Không nên... Các ngươi không cần chết...không nên, đừng bỏ ta mà."
Một thanh âm thập phần suy yếu từ trên giường truyền đến. Dường như chủ nhân của thanh âm này đang trãi qua một chuyện rất đáng sợ.
"... Nguyệt Hiểu, tỉnh tỉnh..."
Phong Nguyệt Hiểu bị đây thanh âm ôn nhu kêu gọi mà tỉnh lại, vừa mới khôi phục thần trí được một chút, cũng không để ý đối phương là ai, liền bật người ngồi dậy.. nhanh chóng tiến vào trong lòng đối phương.
" ... Không nên... "
" Không sao, không có việc gì đâu. Ngươi chỉ là làm ác mộng mà thôi, không phải sợ."
Một giọng nữ nhân ôn hòa từ trên đầu Nguyệt Hiểu truyền đến, làm cho Nàng nhất thời quên đi cơn ác mộng.
"... Cảm tạ tỷ... Thị Nguyệt..."
Hình như mùi hương trên người Thị Nguyệt thay đổi? Hơn nữa... Bộ ngực hình như cũng lớn hơn trước thì phải...mềm hơn rất nhiều.
Người nào đó vừa nghe, lý trí hoàn toàn biến mất, trực tiếp đá một cước vào người Nguyệt Hiểu.
" Ngươi muốn tìm Thị Nguyệt sao? Ta giúp ngươi kêu nàng ! "
Phong Nguyệt Hiểu la lớn một tiếng rồi té xuống giường nằm dài trên mặt đất, lúc này Nàng mới phát giác người mà Nàng vừa ôm là quận chúa chứ không phải Thị Nguyệt!
" A ~ quận chúa, thì ra là người ! "
Xong rồi, nhìn quận chúa cười nhạt, Nàng biết lần này xong đời rồi!
Lầm ai không lầm lại lầm quận chúa với Thị Nguyệt, không chọc tức chết nàng mới là lạ đó.
Còn không có gì để nói sao? Lời nói ngu ngốc của Phong Nguyệt Hiểu làm cho chút lý trí còn sót lại của Lượng Vũ bỗng nhiên tiêu thất.
" Ngươi hiện tại mới phát hiện là ta sao, Phong.... Nguyệt...... Hiểu!"
Lượng Vũ cười cười bước lại gần bên Nguyệt Hiểu, mà Nguyệt Hiểu lúc này nằm trên mặt đất im lặng sợ hãi nhìn về phía Lượng Vũ.
" Quận chúa, tôi vừa rồi đang ngủ nên có chút mơ hồ, lần này người tha thứ tôi đi, tôi biết sai rồi."
Nàng cực kỳ sợ khuôn mặt tươi cười của quận chúa lúc nàng ta giận dữ, nghiêm chỉnh mà nói nụ cười thế này làm cho Nàng rơi vào ác mộng.
" Chủ tử, người tỉnh! "
Giọng nói của Thị Nguyệt trùng hợp giải cứu cho Nguyệt Hiểu, mà Lượng Vũ cũng lập tức khôi phục thần thái như bình thường. Nàng trong lòng thầm cảm tạ Thị Nguyệt, không có sự xuất hiện của Thị Nguyệt chắc gì Lượng Vũ đã chịu bỏ qua cho Nàng.
" Nguyệt Hiểu, sao con lại nằm dưới đất ? "
Sở Vương phi nghe Nguyệt Hiểu tỉnh, cũng lôi kéo Sở quận vương tới thăm Nàng.
Nguyệt Hiểu xấu hổ cười cười,
"...Con ngủ có thói quen xấu, hay xoay người lung tung... Vừa rồi không cẩn thận trở mình rớt xuống dưới giường, cũng làm quận chúa giật mình, thực là ngại ngùng."
Nói dối không một chút đỏ mặt không một cái chớt mắt, Nàng là người như thế. Mà nếu là người sáng suốt một chút nghe những lời nói nhảm này của Nàng cũng nhanh chóng đoán được là Lượng Vũ ăn hiếp Nàng.
" Vậy chàng còn nằm dưới đất làm cái gì? Sao không đứng dậy? "
Lượng Vũ bất giác đưa tay kéo Nguyệt Hiểu đứng dậy, mà hành động này của nàng cũng làm cho mọi người trong phòng nhất thời kinh ngạc. Cũng không thể trách bọn họ được, Lượng Vũ bình thường đối đãi với Nguyệt Hiểu ra sao khắp trong Sở quận vương phủ ai mà không biết. Vậy mà hôm nay bỗng nhiên đổi thái độ, thật sự làm cho người khác phải suy nghĩ lại....
Nguyệt Hiểu nghe vậy, vội vã đứng dậy, Thị Nguyệt đứng bên cạnh cũng nhanh chóng phát hiện điểm khác thường.
" Chủ tử, tay người chảy máu ! "
Thị Nguyệt kinh hô xông đến trước mặt Nguyệt Hiểu, sắc mặt trở nên ngưng trọng, vừa mới rồi Nguyệt Hiểu bị khiêng trở về thì đã hôn mê, giờ đây mới tỉnh dậy tay lại chảy máu, cứ hết chuyện này tới chuyện khác liên tiếp xảy ra dọa chết nàng.
Nguyệt Hiểu bất đắc dĩ dùng tay không bị thương đưa lên lắc lắc, sau đó nghiêm mặt nói.
" Có thể là vừa rồi rớt xuống giường vô ý đụng tới vết thương thôi, không có gì đâu, đừng lo lắng quá! "
" Lần sau nhớ phải cẩn thận một chút, con hiện tại không sao nhưng là có thương tích trong người, phải giữ gìn cho tốt! "
Sở Vương phi ôn nhu nói, nhưng lại làm cho Sở quận vương càng thêm bực mình không có vui vẻ chút nào.
" Cái gì thương chứ? Chỉ là bị thương ngoài da một chút, vậy mà vô dụng đến nỗi hôn mê tại chỗ! "
Sở quận vương vừa mới nói xong trên mặt tối sầm lại, sắc mặt hắn lúc này đây có thể nói là thật sự khó coi.
Hắn vốn xuất thân võ tướng, thân thể thụ thương có thể nói là như cơm bữa, nhưng đêm qua Phong Nguyệt Hiểu dĩ nhiên bởi vì chảy một chút máu mà ngất xỉu, nếu việc này lang truyền ra ngoài thì Sở quận vương hắn còn mặt mũi nào chứ ??
Cũng không thể trách ông được, đường đường một võ tướng vậy mà con rể cư nhiên lại là một kẻ thấy máu hôn mê nghĩ sao không làm ông tức giận chứ?
Nguyệt Hiểu lúc này mới nhớ tới nguyên nhân vì sao lúc đó Nàng hôn mê, cũng không phải là bị trọng thương gì hết, mà là thấy chính mình chảy rất nhiều máu mà hốt hoảng ngất đi.
" Tốt xấu gì con cũng là vì cứu quận chúa mà bị thương, Vương gia cũng đừng tính toán chứ! "
" Căn bản không cần làm vậy." Lượng Vũ chậm rãi mở miệng.
Cái gì? Nàng có nghe lầm hay không ?
Nhìn Nguyệt Hiểu biểu tình dại ra, Lượng Vũ cũng tự nhiên mỉm cười.
"Từ nhỏ thiếp đã mặc Thiên tàm vũ y do hoàng thái hậu ban tặng, đao kiếm bình thượng không có khả năng gây thương tổn cho thiếp chút nào. "
Nói như vậy, hẳn là sẽ không bị thương tấm lòng của Nguyệt Hiểu ? dù gì hắn cũng có lòng tốt giúp mình đỡ ám khí.
Cái gì? " Đây không phải..."tôi tự dưng không công bị thương?
Thật làm cho Nàng khó chịu, khi không lại đem chính mình bị thương, một câu cảm tạ không có mà chỉ toàn lời trách móc..... làm người tốt chẳng có ích lợi gì cả.
" Vũ nhi vốn có khả năng đem thích khách bắt sống, nhưng bởi vì ngươi làm rối cho nên bây giờ cũng không biết ai đứng phía sau chỉ đạo màn độc thủ này, ngươi thật đúng là không phải phiền phức bình thường, nói là rất xui xẻo cũng không quá đáng đâu ! "
Sở quận vương không bỏ lỡ cơ hội bỏ đá xuống giếng, làm cho Nguyệt Hiểu không lời nào để nói.
"..." Chết tiệt, lần sau Nàng không bao giờ ... làm chuyện tốt nữa !