Bạch Nhược Đình cảm thấy người đàn ông này đúng là quá kì lạ rồi.
Với tính khí của người khác đã đùng đùng bỏ về rồi, còn lớn chuyện hơn thì đã gọi đến tận Bạch gia.
Nhưng người này thì không, cứ im lặng chờ đợi như thế, đã vậy không hề tỏ ý cáu gắt khi phục vụ đến mời thêm nước.
Cô bước đến, tiếng giày cao gót chậm rãi gõ đều trên sàn gạch bóng loáng.
Tiêu Tuấn vừa nghe đã biết, khoé môi anh tú hơi nhếch lên, đặt ly nước xuống bàn.
"Chào!"
Bạch Nhược Đình lên tiếng chào hỏi nhưng chẳng đầu chẳng đuôi.
Cô vừa xuất hiện, nhan sắc xinh đẹp rạng ngời như một đoá hoa đã đập vào mắt anh.
Điểm đặc biệt nhất, chính là nốt ruồi son ở xương quai xanh bên trái.
"Tôi còn nghĩ anh về nhà rồi.
Anh cũng kiên nhẫn thật!"
Tiêu Tuấn cười nhẹ.
"Em trước giờ, vẫn như vậy ư?"
Bạch Nhược Đình ngẩn ra.
"Là ý gì?"
"Nói chuyện với một người đàn ông lần đầu gặp mặt, rất phóng khoáng và thoải mái?"
Tiêu Tuấn có vẻ ngạc nhiên.
Vì nhìn cách mà cô đang thể hiện, vẫn có gì đó rất gượng gạo và non nớt.
Anh biết cả anh và cô đều không có ý chấp thuận hôn ước này, nhưng cũng không cần phải như thế.
Tự thấy bản thân mình cũng không đến nỗi tệ.
Dù sao cũng là người có học thức lại tự mình lập nghiệp và thành công.
Một người đàn ông thứ gì cũng có như vậy, lẽ ra nên là điểm thu hút của phái nữ.
Lẽ nào cô không thích nữ?
Suy nghĩ này vừa thoáng qua, khiến Tiêu Tuấn phải ngước mắt lên nhìn người con gái ở đối diện.
Phục vụ mang thức ăn ra, Bạch Nhược Đình liền không cần mời hỏi ai mà động đũa ăn tự nhiên như ở nhà.
Cô của lúc này, chính là đang tự bôi nhọ danh tiếng chị đẹp của mình chỉ vì không muốn kết hôn.
"Từ từ!"
Tiêu Tuấn có ý nhắc nhở, lúc này cô mới vừa ăn vừa nhìn anh cười nói.
"À quên mất! Anh cứ tự nhiên mà ăn nhé! Tôi hơi đói nên ăn trước ấy mà!"
Bạch Nhược Đình nói rồi bắt đầu gấp thức ăn liên tục cho vào bát của anh, đến khi nó đầy vung lên thì mới dừng lại.
Dù đang ăn vội vã, nhưng gương mặt của cô vẫn có điểm gì đó thu hút khó tả được.
Tiêu Tuấn thì chậm rãi hơn, ăn từng món trong bát của mình, hỏi.
"Không thích mối hôn sự này, nên mới gượng ép như thế?"
Cô nhìn anh tròn xoe mắt.
Quả nhiên là người làm ăn trong lĩnh vực kinh doanh, nói chuyện cũng thẳng thắn như vậy.
Nếu đã thế thì cô cũng không cần phải giả vờ làm gì.
Buông đũa xuống, cô cẩn thận dùng khăn giấy lau miệng rồi lấy son trong túi xách ra, có cả gương cầm tay.
Vẽ một đường đỏ tươi lên vành môi của mình, gương mặt kiêu sa ngọc ngà này từ cái nhìn đầu tiên đã lấy mất hồn ai đó.
"Anh thích nói thẳng như vậy thì tôi cũng không cần che giấu làm gì."
Bạch Nhược Đình đặt thỏi son và gương sang một góc, nhìn thẳng về phía của Tiêu Tuấn.
"Tôi không muốn kết hôn với anh."
Anh nhìn cô khẳng định như vậy, trên môi chỉ nở một nụ cười, nhưng trong lòng cũng có vài phần gượng ép.
"Vậy ư?"
"Vậy thì...!Tôi có điểm gì, mà khiến em phải kịch liệt phản đối?"
Bạch Nhược Đình nhìn anh, lúc này mới để ý anh đúng thật chẳng có điểm gì là thua kém người ta cả.
Luận về tài năng, anh đã chứng minh với cả Thượng Hải và thậm chí là vươn tầm thế giới.
Luận về nhan sắc, ở độ tuổi 35 mà lại nhìn phong trần và lãng tử như vậy thì khó ai sánh bằng.
Vậy thì cô lấy cớ gì phản đối đây?
Tiêu Tuấn ngồi khom người đến một chút, đẩy ly rượu vang sang một bên.
Dưới ánh nến lập loè trên bàn cùng mùi hương nhè nhẹ của sáp thơm, dường như cô gái trước mặt mới thật sự có sức hấp dẫn.
"Gia thế? Xuất thân? Tuổi tác? Nhan sắc?"
Bạch Nhược Đình chăm chú nhìn dáng vẻ của anh khi nói chuyện với mình, đôi môi đỏ hơi nhếch lên.
Giọng của anh rất trầm, rất ấm.
Mỗi khi kết câu, giọng nói ấy lại cao lên một chút, như một giai điệu trầm bổng rất khó thoát khỏi.
Sau vài giây bị mê hoặc, thứ thức tỉnh cô lại chính là những gì bản thân ám ảnh trong các cuộc hôn nhân gia tộc.
Tiêu Tuấn thấy cô cứ như người mất hồn, mới lên tiếng nói tiếp.
"Luận về gia thế, Tiêu gia nhất định không thua kém bất kì gia đình danh gia vọng tộc nào.
Luận về xuất thân, tôi không nghĩ rằng em lại có đòi hỏi cao hơn trong khi Tiêu gia đang là gia tộc đứng đầu trong lĩnh vực kinh doanh."
Bạch Nhược Đình có vẻ hứng thú với cuộc nói chuyện này rồi.
Cô cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, chống cằm hỏi anh.
"Vậy còn tuổi tác?"
"Em chê tôi già?"
Cô lắc đầu, trên ý cười lại giống như muốn trêu đùa anh.
"Tôi nào có ý đó.
Một người có quyền thế lại giỏi kinh doanh như anh, là hình mẫu của biết bao nhiêu người kia mà?"
"Vậy à?"
Bạch Nhược Đình nhướn mày.
"Không phải sao? Đơn giản chỉ vì tôi không muốn kết hôn, tôi muốn chơi.
Thế thôi!"
Tiêu Tuấn gật gù ra vẻ đã hiểu.
Thấy anh vẫn không có ý định chán chê mình, Bạch Nhược Đình dường như sắp bất lực rồi.
Cô cứ nghĩ, từ lúc bản thân được sinh ra đến bây giờ đã là người cứng đầu nhất.
Không ngờ, bây giờ cô lại còn có đối thủ đáng gờm hơn.
Anh ngã lưng ra ghế, nhìn cô cong mắt cười.
"Em muốn chơi thế nào?"
Bạch Nhược Đình đang uống rượu thì suýt nữa bị sặc, dư vị nồng nàn xộc thẳng vào mũi, phút chốc làm mặt cô đỏ lựng lên.
Cố lấy lại dáng vẻ bình thản và hiên ngang của mình, cô nói.
"Nhiều lắm! Tôi không thích bị bó buộc bởi khuôn khổ, nhất là chuyện làm dâu.
Tôi thích đi chơi với bạn bè mỗi tối, thích về khuya, thích ngắm trai đẹp."
"Ngắm trai đẹp?"
....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...