Tử Sâm đứng đó, anh cũng không hiểu nổi sao mình lại nặng nề như vậy.
Chỉ là cái cảm giác cô muốn rời khỏi anh, thực sự khiến anh như muốn phát điên.
Bội Mễ nén nước mắt lại, cố nói:
- Vậy..
dừng lại đi.
Đi tìm một người con gái khác, có thể thỏa mãn anh, cô ấy..
sẽ ở im trong căn phòng này mối tối thứ 7, chờ đợi anh về.
Những lúc anh mệt mỏi thì biết chạy lại quan tâm anh.
Mọi đêm cuối tuần đều chịu đựng được sự giày vò thân thể...!Và chấp nhận ở trong bóng tối
Tử Sâm đưa tay lên mặt, khuôn mặt đầy mệt mỏi, vẫn khăng khăng nói những lời tổn thương, trái với lòng mình:
- Haha...!người con gái đấy là cô rồi, tôi chả việc gì phí thời gian tìm ai nữa...!Hôm nay cô bị sao vậy? Tự dưng nổi đóa lên.
Chẳng phải tìm một người con gái khác, tôi lại mắc công giăng bẫy từ đầu...!Lại mấy pô ảnh nóng ấy
Bội Mễ nghe đến mấy pô ảnh, mới ngớ người ra, đã lâu rồi những pô ảnh ấy không còn xuất hiện trong tâm trí cô.
Cứ ngỡ anh đã tiêu hủy chúng rồi chứ, sao giờ vẫn còn.
Bội Mễ hốt hoảng:
- Anh..
Anh vẫn còn giữ chúng?
Tử Sâm thản nhiên đáp:
- Ảnh đẹp như vậy...!Sao nỡ hủy đi
Bội Mễ như không tin nổi.
Chỉ hôm nay mà Tử Sâm như một con người khác, từ lời nói đến hành động không khác gì một tên hèn hạ, bỉ ổi.
Cô cười phá lên, bi ai nói:
- Ôi...!Một kẻ ngu ngốc, bị điều khiển suốt 4 năm qua.
Anh vui vẻ không? Anh đã phá nát được tôi, những tưởng mấy lời mật ngọt là thật cơ chứ...!
Tử Sâm như bị đánh vào điểm đen.
Anh nhìn cô gái nhỏ kia, người mà trước đây anh luôn nâng niu, luôn muốn đối tốt, bây giờ vẫn vậy, không thay đổi.
Có lẽ vì cái tôi quá lớn mà Tử Sâm không cho phép bản thân hạ mình trước cô.
Bội Mễ nói tiếp:
- Hầy...!Cũng khổ cô gái họ Lý, nếu biết anh có tình nhân...!cô ấy sẽ thấy sao nhỉ? Cảm giác con gái bị lừa lọc...!đau lắm
Tử Sâm từ trước giờ chưa có một chút tình cảm gì với Lý Lâm Thiên.
Cả hai đơn giản làm bạn, xuất hiện trên báo chí rất nhiều rồi vô tình được ghép cặp không hay.
Anh cũng đã nói chuyện rõ với Lý Lâm Thiên, cô ấy cũng khẳng định mối quan hệ hai người chỉ là bạn.
Chẳng lẽ vì lí do này đâm Bội Mễ hiểu lầm hoặc muốn chấm dứt chuyện hai người, tác hợp anh và Lý Lâm Thiên? Tử Sâm thở dài, anh cố bình tĩnh lại, nhẹ giọng xuống:
- Bội Mễ à..
Anh...!Thật sự chuyện không như...!
Cô đi lại trước mặt anh, đưa ngón tay lên bịt miệng, ngăn lời nói phát ra.
Khuôn mặt cô và anh ở sát gần nhau, lúc này Tử Sâm mới thấy được cô đã khóc nhiều như nào, đôi mắt vẫn ậng nước, hàng mi âm ẩm chụm lại, cánh mũi đỏ au như trái cà, đôi môi mọng kia dường như bị cắn nát lại, trên trán vẫn còn in vết nhăn mày.
Anh nhìn cô trông thật thống khổ, người con gái anh yêu chiều, thực sự không muốn cơ sự như vậy.
Về phía Bội Mễ, cô bịt miệng anh, không lời nói nào phát ra thêm, rồi bắt đầu lùi ra sau, ánh mắt sâu hoắm nhìn anh như muốn bóc trần tội lỗi, tay cô bất ngờ vén áo cởi ra, hai bầu ng** trắng sữa lộ ra nhè nhẹ sau lớp áo lót mỏng.
Bên dưới Bội Mễ cũng cởi nốt chiếc quần đùi ngắn, nó tuột xuống sàn.
Cả cơ thể còn hai nơi nhạy cảm được che đi.
Khuôn mặt Bội Mễ vô hồn tiến lại anh, áp chặt người vào Tử Sâm, hai tay cô ôm chặt sau gáy, môi cạ cạ lên vành tai, phả hơi ấm:
- Xin anh...!Đêm nay hãy thỏa mãn bản thân nốt lần này...!Em mệt rồi, em không thể tiếp tục mối quan hệ này...!Hãy coi đây là...!món quà chúng ta từ biệt nhau
Tử Sâm kéo cô ra, ngắm nhìn cơ thể đang cọ cọ vào người mình.
Cậu bé đã ngóc đầu dậy ngay lập tức, hai tai Tử Sâm nghe thấy lời này không khỏi bất ngờ, nếu thực sự cô muốn vậy, thì:
- Nếu em muốn...!Tôi buông tha em
Nói rồi anh lao vào ngay bờ môi mọng, cắn mút đầy đau đớn.
Nụ hôn à không phải, cái này như đang nhai nuốt hai cánh môi cô, Tử Sâm mút mạnh, lưỡi đưa vào khoang miệng càn quét loạn xạ bên trong, ẩn chặt đầu cô lại mình khiến Bội Mễ như muốn tắc thở.
Bội Mễ ậm ừ chịu đựng, cố phối hợp ăn ý nhất.
Tử Sâm buông hai cánh môi kia ra, chúng sưng vù lên, mọng đỏ lên rất nhiều.
Ngón tay anh vuốt gọn mái tóc cô vào, cúi đầu xuống dái tai, cánh mũi cọ cọ rồi môi lại đưa lên hôn hít.
Trườn dần xuống xương quai, anh cắn mạnh đến mức in vết răng viền, chảy rỉ máu ra một chút.
Vòng tay anh ôm chặt sau eo, bóp mạnh bên mạn sườn của cô, cả cơ thể bị anh bức dù đau vẫn không lên tiếng, cố nén chịu để thỏa mãn được Tử Sâm.
Làn da trắng ngần, mịn màng áp vào lồng ngực anh ấm nóng, cả hai như truyền điện qua cho nhau, bên trong lòng đều hừng hực.
Bàn tay anh đưa xuống bóp mạnh mông Bội Mễ, cô khẽ rên nhẹ lên:
- Ưm...!
Tử Sâm thích thú, giãn cơ mặt ra.
Anh bế thốc cô lên, thẳng tiến về phòng ngủ, mê dại nói:
- Đêm nay...!Sẽ là đêm cuối...!Tôi tôn trọng em.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...